Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 325
Cập nhật lúc: 2025-11-13 07:42:06
Lượt xem: 145
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên nêu ý tưởng của , cô mời phóng viên một bài đăng báo để tuyên truyền.
Dương Bội Bội phận của Ninh Yên, nhưng mới chỉ cô kể chuyện quá khứ, chứ kịp tìm hiểu về quá trình cô sáng lập tập đoàn Cần Phong. Ninh Yên liền kể sơ qua, và thành công khơi dậy trí tò mò của Dương Bội Bội, khiến cô đồng ý sẽ đến tập đoàn Cần Phong phỏng vấn.
Tính tình cô khá , dễ chuyện. Ninh Yên vui, chủ động mời cô tiệm cơm quốc doanh dùng bữa. Dương Bội Bội cũng cảm thấy " gặp " với cô, kết bạn nên lập tức đồng ý.
Hai khỏi tòa soạn, một phụ nữ trung niên xông thẳng tới, túm chặt lấy cánh tay Dương Bội Bội, lóc kể lể: “Bội Bội, con tàn nhẫn thật! Ta là chồng con, mà con nỡ đuổi về nông thôn!”
Một cô gái trẻ ngay , tức giận mắng: “Chị dâu, chị là quá đáng! Cho dù chị là con gái thị trưởng thì cũng lý chứ. Anh cả là trưởng nam, chăm sóc góa và các em là trách nhiệm của hai !”
Một thanh niên khác cũng hung hăng trừng mắt Dương Bội Bội, trông như chủ nợ.
Sự ồn ào thu hút ít . Bị chặn đường, sắc mặt Dương Bội Bội khó coi. Cô giỏi cãi , cũng thích đôi co. Từ nhỏ đến lớn cô đều lịch sự văn nhã, là đối thủ của những .
Sau khi kết hôn, hai vợ chồng cô một thời gian ngọt ngào, sống riêng trong ký túc xá mà đơn vị phân cho. từ khi cô mang thai, Phí liền từ nông thôn lên để "chăm sóc".
Những thói quen sinh hoạt khác liên tục gây mâu thuẫn, khiến Dương Bội Bội bực bội. nghĩ đến việc Phí Du đối với , cô đành nhẫn nhịn, ly hôn.
Ai ngờ đó mới chỉ là bắt đầu. Sau khi cô sinh con, Phí vẫn chịu về, còn mang theo cả các con (em chồng) đến ở cùng. Toàn bộ chi tiêu trong nhà, tiền học hành của hai đứa em chồng, tiền nuôi con, cộng đều đủ dùng.
Nếu thỉnh thoảng nhà đẻ trợ cấp, họ sống nổi?
Giúp đỡ nhà là nên , nhưng giúp đỡ điểm dừng như thế thì quá mệt mỏi.
Người nhà họ Phí chẳng những cảm ơn mà còn đủ kiểu xét nét, cho rằng cô gả nhà họ Phí thì thứ đều là của nhà họ Phí, lương của cô cũng là của nhà họ.
Mẹ Phí còn đòi cô nộp hết lương. May mà cô về bàn với cha , Phí Du mới chịu chuyện với , dẹp bỏ việc đó.
Ngày thường mâu thuẫn liên miên cô đều thể nhịn, duy chỉ việc nhà họ Phí trọng nam khinh nữ là cô thể chịu nổi. Họ coi thường con gái cô sinh , gọi nó là "đồ bỏ ", ép cô sinh bằng con trai, bắt cô uống đủ loại t.h.u.ố.c bắc gia truyền.
Dương Bội Bội cũng thật ngây thơ, về nhà lúc nào cũng " khoe che", khiến nhà họ Phí ngày càng nước lấn tới. Mỗi khi chọc giận thật sự, cô liền chạy về nhà đẻ, chỉ cách đó mới át khí thế của nhà họ Phí.
Lần cũng ngoại lệ. Cô hạ quyết tâm để Phí Du nếm mùi đau khổ một chút, bắt cả nhà họ Phí về quê. Thế là họ phát điên.
Mẹ Phí sang đám đông vây xem, lóc kể lể, nào là con dâu con quan lớn, tính tình , kiêu căng kỳ cục, tôn trọng nhà chồng, suốt ngày mắng c.h.ử.i họ. Bây giờ còn đuổi họ về.
Màn "bán thảm" khiến đồng cảm, sang giúp sức chỉ trích Dương Bội Bội. Người nhà họ Phí càng đà, lấn tới: “Dương Bội Bội, cô ỷ là con thị trưởng, khinh thường dân nghèo chúng …”
Đây là cố tình nâng cao quan điểm, lôi cả thị trưởng , rõ ràng là hại nhà họ Dương.
Dương Bội Bội dù ngốc cũng chuyện : “ ! Bà bậy!”
ngoài mấy câu đó , cô thể lời nào cay nghiệt hơn, chỉ tức đến đỏ bừng mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-325.html.]
Cô em chồng nhà họ Phí lạnh: “Chị đấy! Nếu chị con gái thị trưởng, chị dám bắt nạt chồng …”
là một hình tượng nạn nhân hảo.
Ninh Yên vốn định xen chuyện nhà khác, nhưng vì chuyện đụng đến thị trưởng Dương, cô thể ngoài . Nói thật, thị trưởng Dương đối xử với cô tệ, ủng hộ công việc của cô. Nếu vì chuyện mà con đường quan của ông ảnh hưởng, lỡ đổi một thị trưởng khác lên thì cũng chuyện .
Cô bước , thản nhiên mỉa mai: “Nếu cô là con gái thị trưởng, các còn dám đây giương oai diễu võ ?”
Mẹ Phí trừng mắt cô: “Cô là ai? Liên quan gì đến cô?”
Ninh Yên thần sắc thản nhiên: “Vậy các là ai? Dương Bội Bội thù g.i.ế.c cha với các ? Hay là cô nợ các mấy trăm vạn? Ai nấy cũng hung dữ như quỷ.”
Vừa tay là đòn chí mạng. Cả nhà họ Phí tái mặt, .
Thư Sách
Mẹ Phí hít sâu một , dám dây dưa vấn đề : “ là chồng nó, nó trách nhiệm phụng dưỡng …”
Ninh Yên trợn mắt, vẻ như thể họ là kẻ ngốc: “ ! Người trách nhiệm với bà là con trai bà kìa. Bà nuôi khôn lớn, phụng dưỡng bà lúc về già, đó là thiên kinh địa nghĩa.”
Thời gì khái niệm đó. Con dâu hầu hạ cha chồng vốn là quy tắc bất thành văn ở nơi. nếu sợi dây ràng buộc là chồng, ai thèm quan tâm chứ.
Ninh Yên cố tình đ.á.n.h tráo khái niệm, dừng một chút, vẻ mặt kinh ngạc hỏi : “Chẳng lẽ chịu? Vậy thì đúng là bất hiếu . Mau kiện , nhân dân cả nước ủng hộ bà! Mau !”
“Cô…” Mẹ Phí cứng họng: “Con trai hiếu thuận, là con dâu bất hiếu…”
Không đợi bà xong, Ninh Yên cắt ngang: “Chẳng lẽ là bản lĩnh? Không thể nào? Một thằng đàn ông to xác mà ngay cả cũng chăm nổi? Vậy đúng là đồ bỏ . Con trai như giữ để gì?”
Lại một nữa chặn họng Phí. Con trai cả là niềm kiêu hãnh, là chỗ dựa tương lai của bà , thể để tổn hại chút nào?
“Con trai bản lĩnh, nhưng con dâu đồng ý nuôi …” Bà cố sống cố c.h.ế.t vẩy nước bẩn lên con dâu.
Ninh Yên càng tỏ kinh ngạc hơn, khoa trương kêu lên: “A! Con trai bà là kẻ sợ vợ, chỉ lời vợ răm rắp ? Ngay cả chữ hiếu cũng vứt bỏ ? Kiện ! Tống tù!”
Gia đình họ Phí: …
Đám đông vây xem cũng cảm thấy lý.
Mẹ Phí sắp tức c.h.ế.t , chỉ tay Dương Bội Bội mắng: “Nó đuổi về nông thôn ở!”
Ninh Yên , lập tức tỏ vẻ tức giận: “Bà lão , bà gì kỳ ? Nông thôn chúng thì chướng mắt bà chỗ nào? Khiến bà ghét bỏ như ? Nếu mảnh đất đó sinh bà, nuôi lớn bà, bà sống đến ngày nay ? Làm thể vong ơn bội nghĩa như thế!”
“Còn nữa, bà luôn miệng khác khinh thường nông dân, nhưng thật , bà mới là khinh thường nông thôn nhất. Nếu bà c.h.ế.t sống chịu về quê hương sinh ? Bà đây là vong bản!”