Những bản hợp đồng của Ninh Yên phát huy tác dụng mấu chốt. Đứng lợi ích tuyệt đối, thứ khác đều là mây bay. Các lãnh đạo mặt đều bày tỏ sự ủng hộ cô.
Bí thư Chu chỉ yêu cầu một việc: “Cho một nửa chỉ tiêu tuyển dụng, để cho mấy thôn đặc biệt nghèo khó .”
Nếu thi cử bình thường, những cửa, vòng thi chắc chắn qua nổi.
Ninh Yên đồng ý ngay tắp lự: “Được ạ, nhưng cũng lựa chọn một chút. chịu khó việc, kiên định lời, chịu khổ và gây rối.”
Cô rước thêm phiền phức.
Bí thư Chu ý kiến: “Việc đó là đương nhiên.”
Ông vốn là một lãnh đạo quyết đoán, việc "sấm rền gió cuốn", lập tức về văn phòng gọi điện thoại, thông báo cho các xã nghèo khó bên . 400 chỉ tiêu chia thì cũng còn bao nhiêu, nhưng đối với một gia đình, đây là thời khắc đổi vận mệnh.
Trước tiên cứ báo danh, đó sẽ chọn lứa nhất, nam nữ mỗi bên một nửa, tạm thời là như . Bí thư Chu cũng đồng ý với phương án .
Lúc sắp , Ninh Yên lấy từ trong ba lô một túi kẹo bánh: “Bí thư Chu, đây là quà lưu niệm mang từ Thượng Hải về, của ít lòng nhiều ạ.”
Cái ba lô màu đen là do bà Smith tặng cô, đựng nhiều đồ.
Bí thư Chu liếc : “Bao nhiêu tiền, trả cô.”
Ninh Yên: ...
Coi như cô lĩnh giáo sự liêm khiết của bí thư Chu. Lần đến tập đoàn Cần Phong thị sát, ông ăn cơm công vụ mà cũng trả phiếu gạo.
“Lần ngài công tác, mang về cho một món quà lưu niệm là hòa .” Ninh Yên nhanh chóng cửa, bỗng nhiên dừng : “ , sắp một chuyện vui đặc biệt sắp xảy , ngài thể mong chờ một chút.”
Bí thư Chu ngẩn : “Rốt cuộc là chuyện gì?”
Ninh Yên cố tình tỏ thần bí: “Đối với huyện Hoành Sơn mà , đây là một tin cực lớn. Là do thúc đẩy đấy nhé.”
Trông cô y hệt một đứa trẻ đang tranh công. Bí thư Chu giật giật khóe miệng, nhưng cô , ông cũng thấy tò mò thật.
Ông cúi đầu cầm bút lên, bỗng nhiên thấy túi bánh kẹo bàn, cô gián đoạn nên quên mất.
Từ ủy ban huyện , Ninh Yên dừng chân mà chạy thẳng lên thành phố, gặp thị trưởng Dương.
Thị trưởng Dương và bí thư Chu là hai phong cách khác . Người thì dân hơn, tùy cơ ứng biến, là một chính khách đúng nghĩa. Người thì nghiêm túc, việc công xử theo phép công, cực kỳ nguyên tắc.
họ một điểm chung, đều là cán bộ , việc thực chất.
Thái độ của thị trưởng Dương với cô đổi, cũng hỏi chuyện cô tố cáo, chỉ một câu: “ chỉ mười phút rảnh, lát nữa chủ trì một cuộc họp.”
“Được ạ, xin ngắn gọn.” Ninh Yên lặp y hệt những gì ở huyện. Thị trưởng Dương chút kinh ngạc, nhưng cũng chỉ khen cô một câu “ năng lực”.
Tập đoàn Cần Phong phát triển vẻ , nhưng tính đến giờ, vẫn thể xếp hạng trong thành phố.
Ninh Yên đưa lá thư khen ngợi cho thị trưởng Dương, khoe khoang: “Xem , khen đủ kiểu.”
Thị trưởng Dương nhịn bật . Cái tính hoạt bát mà tự luyến thật khiến thể ghét nổi.
“Không tệ. Thành phố sẽ lực ủng hộ công tác của cô.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-319.html.]
Thư Sách
“Cảm ơn thị trưởng.” Ninh Yên chính là câu . Chuyện cô kiếm ngoại hối chắc chắn báo cáo với thị trưởng một tiếng. Đây chuyện nhỏ, liên lụy lớn.
Thấy sắp hết giờ, Ninh Yên dám trễ nải thêm, vội lên: “Vậy em xin phép rút lui…”
Cửa đẩy tung , một cô gái trẻ lóc xông : “Ba! Mẹ của Phí Du ép con sinh con, nhất quyết đòi sinh con trai…”
Theo là một vị bí thư mồ hôi đầm đìa, kịp cản.
Trời! Ninh Yên hình tại chỗ, hận thể bịt tai .
Cô gái trẻ thấy Ninh Yên, sững sờ, quên cả .
Văn phòng của ba cô ? Sao bí thư sớm? Xấu hổ c.h.ế.t mất.
Hai . Thị trưởng Dương day trán, cô con gái vẫn lỗ mãng như .
“Thị trưởng Dương, đây!” Ninh Yên ném câu đó đầu bỏ chạy, chạy còn nhanh hơn thỏ.
Cô hề chuyện riêng tư nhà khác!
Kết quả, đến cổng lớn chặn , là thị trưởng Dương mời cô văn phòng. Ninh Yên bực bội, chạy còn đủ nhanh !
khi xuất hiện mặt thị trưởng Dương nữa, cô điều chỉnh tâm trạng: “Thị trưởng Dương, ngài tìm ?”
Nhìn vẻ bình tĩnh thản nhiên của Ninh Yên, thị trưởng Dương thầm thở dài. là con nhà , tố chất tâm lý khác hẳn, đúng là việc lớn. “Để giới thiệu một chút. Đây là con gái , Dương Bội Bội. Còn đây là Tổng giám đốc tập đoàn Cần Phong, Ninh Yên.”
“Chào cô, đồng chí Dương Bội Bội.” Ninh Yên tủm tỉm, chủ động chìa tay .
Dương Bội Bội chằm chằm cô một lúc lâu mà đưa tay . Ninh Yên vẫn như chuyện gì, cứ giữ tay như , hổ, cũng lúng túng, nụ thanh thoát mà bình tĩnh.
Một lúc lâu , Dương Bội Bội mới đưa tay bắt lấy, vội buông : “Vừa cô thấy gì?”
Ninh Yên chớp mắt, ngạc nhiên hỏi : “Đồng chí Dương, cô đang gì ? Sao hiểu?”
Thị trưởng Dương vẻ mặt ngơ ngác vô cùng của Ninh Yên, thở dài. Con nhà , haiz.
“Đồng chí Ninh Yên, họp. Phiền cô giúp một việc, chuyện với con gái một chút về sự nghiệp của cô.”
Nếu con bé học một phần bản lĩnh của Ninh Yên thôi, ông cũng an tâm .
“Vâng ạ.” Ninh Yên lập tức hiểu ý, cô kéo Dương Bội Bội sang một bên xuống, dáng chuẩn tâm sự thâu đêm.
Thị trưởng Dương lúc mới thoát , vội vàng chạy họp.
Dương Bội Bội bĩu môi, ấm ức: “Ba chỉ công việc, quan tâm chút nào.”
Ninh Yên như thấy, từ trong túi lấy bánh bướm ngàn lớp và bánh hạnh nhân lát: “Ăn ?”
Dương Bội Bội liếc : “Đây là cái gì?”
Ninh Yên chủ động giới thiệu: “Bánh bướm ngàn lớp, là bánh quy bơ.”
Dương Bội Bội ăn bao giờ, tò mò cầm một miếng: “ nếm thử.”
Ninh Yên cũng cầm một miếng điểm tâm chậm rãi nhấm nháp. Được ăn ngon, tâm trạng sẽ lên nhiều.