Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 317
Cập nhật lúc: 2025-11-12 12:03:09
Lượt xem: 160
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên nhướng mày, khóe miệng nhếch lên: “À đúng , còn một chuyện lớn thông báo. thành lập một phòng nghiên cứu TV, do mấy vị giáo sư đây phụ trách.”
Cả phòng M_t phen ồ lên. Đoàn của Trịnh Dược Văn cũng chấn kinh. TV ư? Tập đoàn Cần Phong chuyên bán sản phẩm nhà bếp và chế phẩm từ đậu nành ?
Kế toán kinh ngạc vô cùng: “Sao đột ngột cái ? Chúng chút nền tảng nào, còn khác xa ngành nghề chính, sẽ tốn kém.”
Theo kế hoạch ban đầu của Ninh Yên, căn bản ý định xây dựng nhà máy TV. kế hoạch theo kịp biến hóa, cơ hội đến thì nắm bắt.
“Trong một cơ duyên tình cờ, lấy một ít tài liệu kỹ thuật TV.” Ninh Yên tủm tỉm : “ cũng trao đổi với nhân viên kỹ thuật của nhà máy TV Thượng Hải. Tháng họ sẽ đến chỗ chúng tham quan học tập. Mọi hiểu ý chứ?”
Mọi kích động, điên cuồng gật đầu: “Hiểu, hiểu!”
Đây là ý hợp tác ! Bọn họ sắp một nhà máy TV.
A a a! Nhà máy TV đầu tiên của tỉnh Hắc! Lại còn là TV!
Tin cứ dồn dập ập đến, khiến phấn khích thôi, lòng tràn đầy mong đợi.
Ninh Xuân Hoa bỗng nhớ tới sự chấp nhất của Ninh Yên với TV, khỏi bật . Đây coi như là "niềm mong mỏi ắt sẽ hồi đáp" ?
Lúc , Trịnh Dược Văn yêu cầu một phòng họp nhỏ, bắt đầu thẩm vấn vợ chồng Ngưu Nhị.
Vợ chồng Ngưu Nhị trợn mắt há mồm: “Các ông nhầm ! Phải thẩm vấn Ninh Yên và đám đầu trâu mặt ngựa mới đúng chứ!”
Sao ngược thẩm vấn vợ chồng họ?
“Sự trong sạch của đồng chí Ninh Yên đều bảo đảm.” Trịnh Dược Văn thể "quản" Ninh Yên nữa. Chuyện ông sẽ báo cáo với lãnh đạo thành phố, còn lãnh đạo thế nào, là chuyện ông thể can dự.
Cứ theo cái đà , chẳng mấy chốc Cần Phong sẽ trở thành nhà máy lớn một của huyện Hoành Sơn.
Hơn nữa, đây còn là nhà máy đầu tiên của tỉnh Hắc giao dịch đối ngoại, ý nghĩa vô cùng trọng đại.
“Mà thể nghi ngờ, các mới chính là đặc vụ thật sự.”
Vợ chồng Ngưu Nhị sắc mặt đại biến: “Không, , chúng !”
Lúc họ tố cáo khác, họ quan tâm tội danh nghiêm trọng thế nào, hậu quả đáng sợ . đến khi nó rơi xuống đầu , cả họ nổi da gà. Càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh vã như tắm.
Trịnh Dược Văn xem xét kỹ bọn họ: “Các thấy dân làng sống hơn, khơi mào mâu thuẫn nội bộ, đây chẳng lẽ là hành vi của đặc vụ ?”
Thật , trong lòng ông hiểu rõ, Ninh Yên thể nào là đặc vụ. thành phần của mấy vị giáo sư chắc trong sạch, chừng thuộc " ngũ hắc".
, như thế thì ? Người giá trị thì sẽ bảo vệ. Chỉ cần thành tích, chuyện đều dễ thương lượng. Đương nhiên, tiền đề là gây nguy hại đến lợi ích của quốc gia và tập thể.
Ngưu Nhị sợ hãi, run lẩy bẩy. Một khi dính tội danh , c.h.ế.t cũng lột da: “Chúng ba đời đều là bần nông, lý lịch trong sạch, ba còn là bí thư chi bộ thôn.”
Trịnh Dược Văn càng thêm coi thường . Nếu là thời chiến tranh, loại chắc chắn là Hán gian. “Giống như các , xuất mà lôi kéo xuống nước còn thiếu ? Thành thật khai báo tình hình, nếu …”
Ông chỉ dọa một chút, vợ chồng Ngưu Nhị sợ c.h.ế.t khiếp, vội vàng nhận tội: “Không liên quan đến ! Là Hà Bỉnh ! Hắn mấy lão già trong phòng thí nghiệm vấn đề, lai lịch rõ ràng, cả ngày cứ thần thần bí bí, giống .”
Trịnh Dược Văn nhíu mày: “Hà Bỉnh là ai?”
Ngưu Nhị vì thoát tội, vội vàng khai : “Là quản lý hậu cần của xưởng nước tương. Hắn là bạn nối khố của , chúng lớn lên cùng , thường xuyên uống rượu.”
Hà Bỉnh lập tức gọi tới. Đó là một đàn ông trông thật thà, mặc bộ quần áo lao động, cẩn thận quanh, vẻ co rúm bất an.
Thư Sách
Trịnh Dược Văn chằm chằm : “Anh xúi giục Ngưu Nhị tố cáo đồng chí Ninh Yên, rốt cuộc là gì?”
Hà Bỉnh sững sờ, ngay đó kêu oan: “ ! đối với Tổng giám đốc Ninh kính như thần thánh, vô cùng tôn trọng cô !”
Ngưu Nhị ở bên cạnh phá đám: “Thôi ! Mày căm thù Ninh Yên, chỉ vì một trong những kẻ gian lận thi cử mạo danh lúc chính là trong mộng của mày. Cũng vì chuyện đó mà hai hết duyên.”
Hà Bỉnh tức giận: “Mày bậy!”
Ngưu Nhị lạnh: “Mày thật sự tôn kính Ninh Yên, còn qua với tao gì? Đừng với tao, mày thường xuyên chạy tới uống rượu với tao là vì mày ngưỡng mộ tao đấy nhé.”
Bọn họ là bạn nối khố, điều giả. từ khi dính bê bối (trộm công thức), đám bạn bè đều xa lánh, chỉ Hà Bỉnh là vẫn tìm uống rượu lúc nghỉ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-317.html.]
Hà Bỉnh vẻ mặt vô tội: “Là mày cứ gọi tao qua chứ bộ.”
Ngưu Nhị cảm thấy lợi dụng, hận thể kéo c.h.ế.t chìm cùng: “Tao kêu mày ăn phân mày ?”
Ninh Yên ngoài cửa, bọn họ "chó c.ắ.n chó", khỏi lắc đầu.
“Hà Bỉnh là thế nào?”
Bên cạnh cô, Ninh Xuân Hoa là xưởng trưởng xưởng nước tương nên hiểu rõ tình hình nhất: “Hà Bỉnh là con trai út của nhà ông Hà què, chỉ còn một lập gia đình. Hai ông trai đều gia đình riêng, ở riêng . Nhà họ Hà ở ngay dãy đầu tiên, đều qua cửa nhà họ.”
Điều cũng giải thích tại Ninh Yên về lúc nửa đêm mà ngay lập tức.
“Ngày thường siêng năng, việc gì cũng xông , đầu óc linh hoạt, tính, nên xếp tổ hậu cần.”
Ninh Yên là trực tiếp xử lý vụ gian lận thi cử, nên nắm rõ các chi tiết: “Vụ Phương Quân Vĩ mạo danh thi hộ lúc , tổng cộng lôi bốn , chỉ một cô gái trẻ tên là Lý Lan Muội.”
Lúc đó, bất kể là thi hộ thi hộ, đều bắt xử lý, phạt tù từ một đến năm năm. Lý Lan Muội là thi hộ, lúc đó thuận lợi nữ công nhân ở xưởng giấm. Sau khi điều tra thì khai trừ, còn phạt một năm tù.
So với những khác, mức án đó là nhẹ nhất, nhưng danh tiếng coi như hỏng bét, gia đình bình thường sẽ ai cưới một cô con dâu như .
“Không ngờ vụ gian lận thi cử còn để mầm họa.” Ninh Xuân Hoa thấy kỳ lạ, “Lúc tra Hà Bỉnh, lẽ nên im lặng điều, còn nhảy gây sự gì?”
“ chỉ vì một phụ nữ mà ghi hận chúng , đầu óc cũng bình thường lắm.”
“Là ghi hận cháu.” Ninh Yên nhướng mày: “Bọn họ kéo xuống. Có lẽ chỉ đơn thuần là vì tình cảm nam nữ, mà còn tự leo lên.”
Về mặt nhân sự, cô chỉ phụ trách tầng lớp quản lý, bổ nhiệm các lãnh đạo xưởng, xưởng trưởng, phó xưởng trưởng. Các vị trí khác đều do xưởng trưởng và phó xưởng trưởng sắp xếp, cô can thiệp.
Nếu leo cao hơn, thì lọt tầm mắt của cô.
Để nổi bật giữa hơn một ngàn công nhân, thì dễ hơn , trừ phi năng lực vượt trội.
Vấn đề là, loại như Hà Bỉnh tuy khá hơn bình thường một chút, nhưng cũng chỉ là trong phạm vi thường mà thôi.
Ninh Xuân Hoa bật : “Chỉ bằng bọn họ?”
Ninh Yên nghĩ xa hơn: “Bọn họ còn trẻ, cứ từ từ leo lên, leo đến tầng quản lý, rèn luyện vài năm leo cao hơn, cũng là khả năng.
Cháu chính là ngọn núi lớn chắn mặt họ. Chỉ cần cháu còn ở đây, họ đến c.h.ế.t cũng thể leo lên đỉnh. Ra tay , đá văng chướng ngại vật, cũng coi như là một nước cờ hiểm.”
Ninh Xuân Hoa ha hả: “Tư chất của Hà Bỉnh hậu cần thì , chứ chủ sự thì kham nổi, càng đừng đến đầu.”
Vị trí đó bình thường thể . Ngay cả ông và lão Ngưu (Bí thư Ngưu) cũng , nên họ chẳng bao giờ thèm . Địa vị càng cao, trách nhiệm gánh vác càng lớn.
“Có những luôn cảm thấy giỏi, chỉ là tài năng gặp thời, là do khác cản đường họ.” Ninh Yên gặp đủ loại , ngay cả đàn ông bình thường cũng tự thấy trai và cuốn hút hơn cả Cổ Thiên Lạc: “ là hạng tự lượng sức .”
Ninh Xuân Hoa: …
Cuối cùng, vợ chồng Ngưu Nhị và Hà Bỉnh đều đưa . Ngưu Nhị lóc cầu xin cha cứu , nhưng bí thư Ngưu ngoảnh mặt ngơ, thèm lộ diện.
Ninh Yên lạnh lùng , thưởng thức trò hề của họ. Lúc bọn họ hại khác, bao giờ nghĩ sẽ ngày hôm nay ?
Trịnh Dược Văn : “Đồng chí Ninh Yên, nếu diễn biến gì thêm, sẽ thông báo cho cô ngay.”
“Được. Nhờ đào bới hết tất cả các phần tử định , cảm ơn.”
“Tổng giám đốc Ninh, thật sự vô tội!” Hà Bỉnh gào khản cả cổ.
Ninh Yên mỉm : “Đồng chí Trịnh sẽ oan uổng . Yên tâm .”