Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 313

Cập nhật lúc: 2025-11-12 11:19:12
Lượt xem: 173

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 313

 

 

 

 

 

“Chị trở về.” Đây là lựa chọn cuối cùng của Vu Hồng Hà.

Ninh Yên thể hiểu . Thành phố S là nơi chị sinh và lớn lên, là quê hương, nơi bạn bè, , gia đình, là môi trường chị quen thuộc nhất.

Thứ tình cảm quê hương là bất kỳ thành phố nào cũng thể thế .

“Được thôi, sẽ sắp xếp cho chị.”

Vu Hồng Hà cảm thấy vô cùng thấp thỏm về tương lai: “Em gái, cảm ơn em.”

Ninh Yên sâu sắc: “ chỉ thể giúp chị một , thể giúp cả đời. Phần đời còn sống thì tự lên.”

Vu Hồng Hà gật mạnh đầu: “Chị , dù là vì các con, chị cũng cố gắng.”

Ninh Yên cầm mấy cuốn sách ngoài. Người bên ngoài giải tán từ lúc nào, chỉ còn thư ký Hoàng đang chờ.

Cô đưa sách qua: “Mấy cuốn khá chuyên sâu, ngài thể nghiên cứu thử.”

Hoàng thư ký lật xem, nội dung chi tiết và thực tế, chẳng khác nào cầm tay chỉ việc. Ông vô cùng cảm kích: “Đồng chí Ninh, cảm ơn cô. Cô cần giúp gì ?”

Ninh Yên ân huệ là thứ khó trả. Lãnh đạo càng chút thực quyền càng nợ ân tình. Cô dứt khoát nhờ ông giúp luôn tại chỗ, để ông khỏi áy náy. “Có một việc phiền ngài.”

Hoàng thư ký những bực mà ngược còn vui vẻ: “Cô cứ .”

“Con dâu nhà họ Nhiếp duyên xưa với , từng giúp . Chị sống ở đây , còn .” Ninh Yên chủ động đề cập: “Cho nên, đưa chị về quê. Bên xã cũng đồng ý , nhưng các loại thủ tục thật sự quá rườm rà, chạy tới chạy lui, mà thể ở lâu…”

Tuy rằng vài năm nữa mới chính sách cho thanh niên trí thức về thành phố, nhưng thực , hiện tại cũng bắt đầu lục tục trở về.

Những nhà quan hệ tìm đủ cách sắp xếp công việc cho con cái họ, để lý do về.

Hoàng thư ký hiểu ý cô: “Bên đó đơn vị nào chịu tiếp nhận ?”

Ninh Yên nghĩ sẵn: “ sẽ nhờ chào hỏi một tiếng.”

Hoàng thư ký tin năng lực của cô: “Được , sẽ thúc giục, bảo đảm chạng vạng sẽ xong.”

“Cảm ơn ngài.”

Ninh Yên cũng rảnh rỗi, cô dẫn Vu Hồng Hà ga tàu một chuyến. Vu Hồng Hà từng bán hàng rong ở đây nên cũng chút quan hệ, chị tìm quen mua hai vé tàu.

Một vé thành phố S, một vé tỉnh Hắc, tất cả đều là giường mềm. Ninh Yên dùng giấy công tác mới mua .

Vu Hồng Hà sốt sắng: “Không cần giường mềm , mua vé ghế cứng là .”

Giường mềm đắt quá, đắt gấp đôi ghế cứng.

Ninh Yên thấy chị suy nghĩ quá đơn giản: “Trên tàu hỏa rồng rắn lẫn lộn, một chị là phụ nữ dắt theo ba đứa con, an . Giường mềm dù cũng đỡ hơn, bọn trẻ còn chỗ nghỉ ngơi tử tế.”

“Vậy… em.” Vu Hồng Hà ngại ngùng, chị mấy đồng trong , mua nổi một tấm vé. “Tiền chị sẽ trả .”

Ninh Yên cầm vé tàu xem xét cẩn thận, đưa một vé cho chị : “Cầm lấy. Chuyến của chị là 10 giờ tối. Đi thôi, chúng đến Cung Tiêu Xã mua ít đồ, dùng hết phiếu gạo .”

Chuyến của cô là 10 giờ rưỡi, chỉ cách nửa tiếng.

Vu Hồng Hà do dự: “Em thể về nhà với chị một chuyến ? Chị về lấy ít đồ, tiện thể chuẩn ít lương khô để ăn tàu.”

Một chị dám về.

“Chăn đệm quần áo và giấy tờ đều mang còn gì? Còn lấy gì nữa?” Ninh Yên nhắc chị từ , cặp lồng, phích nước đều mang , định nữa: “Trên đường tiện, chị còn dắt theo ba đứa con, chỉ nên mang những thứ thật cần thiết thôi. Lương khô thì lát nữa qua bên mua thêm là .”

Vu Hồng Hà c.ắ.n môi: “Tiết kiệm chút nào chút đó.”

Chị đúng là còn gì để thu dọn, chỉ hai bộ quần áo rách nát để .

trong nhà còn lương thực mà.

Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Bây giờ về chỉ tổ bọn họ vây . bọn họ dám chạy tới đây gây sự , dù cũng là kẻ bắt nạt nhà.”

Cô lười dây dưa thêm, đáng.

Vu Hồng Hà là chủ kiến, đành theo sắp xếp của Ninh Yên.

Hai từ ga tàu , tiện đường ghé qua nhà bà lão. Bà lão Vu Hồng Hà sắp về quê, mừng cho chị chút buồn.

Vu Hồng Hà cảm ơn bà chăm sóc chị mấy năm nay. Bà lão vỗ nhẹ lên tay chị : “Sau về sống cho , đừng tự khổ quá.”

tận mắt thấy Vu Hồng Hà cõng hai đứa con ở ga tàu, trời nóng đến mấy cũng phơi nắng, vất vả kiếm từng đồng, dám ăn dám uống.

“Thím cũng giữ gìn sức khỏe ạ.” Vu Hồng Hà và bà lão hợp duyên, đáng tiếc, bữa tiệc nào cũng tàn.

Bà lão dụi mắt, nhà lấy bốn hộp sữa bột: “Cầm .”

“Thím, thím giữ một hộp ạ.”

“Không cần, cho bọn trẻ uống. Thím già , uống lãng phí.” Bà lão lưu luyến chị : “Để thím lấy cho mấy cái bánh ngô.”

“Không cần thím, thím giữ mà ăn.”

Bà lão cứng rắn dúi thức ăn cho chị . Hốc mắt Vu Hồng Hà đỏ hoe, lưu luyến tạm biệt.

Ra khỏi sân một đoạn, đầu vẫn thấy bà lão ở cửa theo, chị kìm mà nước mắt lưng tròng.

Trong những ngày tháng khó khăn nhất, cũng ít bụng giúp đỡ chị . Thế gian tuy khó khăn, nhưng vẫn còn hy vọng.

Ninh Yên Cung Tiêu Xã quét hàng, mua nhiều điểm tâm, bánh quy, kẹo dễ bảo quản, tiêu hết sạch phiếu gạo, còn lấy thêm ba khúc vải bông, dùng hết cả phiếu vải.

Cô tiêu tiền vui vẻ, còn Vu Hồng Hà thì lo sốt vó giùm. Tiêu tiền hoang phí như , yêu cô sẽ nghĩ thế nào?

Ninh Yên vô tình thấy bộ dạng ủ rũ của chị : “Không cần lo lắng, sẽ sắp xếp cho chị một công việc.”

Vu Hồng Hà sững sờ: “Không em ?”

“Công việc tạm thời thì vấn đề gì.” Ninh Yên giúp thì giúp cho trót. Dù cũng chỉ , coi như trả hết ân tình.

Sau , chắc là cũng cơ hội gặp .

Niềm vui đến quá bất ngờ, Vu Hồng Hà kích động đến lệ nóng lưng tròng: “Em gái, cảm ơn em. Ơn lớn của em, chị vĩnh viễn quên, các con chị cũng sẽ quên.”

Ninh Yên xua tay: “Chị sống cuộc đời của chính là báo đáp lớn nhất đối với .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-313.html.]

Ở cửa nhà khách, một bóng dáng nhỏ bé đang trông ngóng ngã tư, y hệt một chú cún con bỏ rơi.

Thấy hai trở về, mắt con bé sáng rực lên, chạy như bay ôm chặt lấy chân Vu Hồng Hà.

Nhân viên phục vụ nhịn : “Cuối cùng hai cũng về. Con bé nhà chị cứ ở cửa chờ, ăn uống, cũng nhúc nhích, khuyên thế nào cũng .”

“Cảm ơn chị giúp trông con bé.” Vu Hồng Hà hai tay xách đầy đồ, đành kéo "cái đuôi" đang bám ở chân về phía .

Mở cửa phòng, hai đứa bé vẫn đang ngủ giường. Vu Hồng Hà thở phào nhẹ nhõm.

lúc nào hết lo.

Mang theo ba đứa con thế , đây?

việc , lấy gì nuôi con? Thật là rầu c.h.ế.t mất.

Ninh Yên lấy ví tiền , đếm 478 đồng: “Cầm , đây là tiền bồi thường nuôi con. Không tiền của , thèm.”

Số tiền vốn là lừa (lấy) từ tay nhà họ Nhiếp, cô cần một xu.

“Em gái!” Vu Hồng Hà nắm c.h.ặ.t t.a.y Ninh Yên, tràn đầy cảm kích.

một em gái như , thật sự là quá .

“Chị trả em 55 đồng.”

“Không cần, coi như quà gặp mặt cho bọn trẻ.” Ninh Yên một phụ nữ dắt theo ba đứa con thì khó khăn đến nhường nào. , đây là cuộc đời mà Vu Hồng Hà lựa chọn, quỳ cũng cho hết.

Số tiền nếu tiêu xài tiết kiệm, cũng đủ cho con họ dùng mấy năm.

Ninh Yên để hết đồ mua ở Cung Tiêu Xã: “Chị cầm mấy thứ ăn tàu. Lát nữa mua thêm hai mươi cái bánh bao chay nữa chắc là đủ.”

“Em cho chị nhiều quá , chị thể nhận.”

thích bữa nào cũng ăn lương khô.” Ninh Yên xoa đầu cô bé con, cô bé ngọt ngào với cô. “Sau khi về, cho con bé học. Nghèo đến mấy cũng thể nghèo giáo dục. Con gái chỉ học hành mới đường thoát.”

“Chị .” Vu Hồng Hà chỉ mong các con một nửa bản lĩnh của Ninh Yên, , một phần mười là đủ .

Ninh Yên dặn dò vài câu lên: “ về phòng xử lý chút việc, chị nghỉ ngơi một lát . Có việc sẽ gọi.”

“Được.”

Thư Sách

Hoàng thư ký việc hiệu quả. Đến chạng vạng, ông tự mang đầy đủ giấy tờ thủ tục tất đến, còn mời Ninh Yên cùng ăn tối.

Họ ăn một bữa cơm công việc ngay tại nhà ăn, ba món một canh. Không chỉ Hoàng thư ký, mà còn mấy cấp của ông. Mọi trò chuyện vui vẻ, còn trao đổi phương thức liên lạc.

Ăn cơm xong, Ninh Yên mượn điện thoại, sắp xếp thỏa việc.

Trước khi , Hoàng thư ký một câu: “Nhà họ Nhiếp ngày mai sẽ đưa nông trường lao động cải tạo, thời hạn 20 năm.”

Ninh Yên nhướng mày, cô hài lòng với kết quả .

20 năm, thể sống sót trở về là may mắn.

Buổi tối 9 giờ, ga tàu hỏa lúc nào cũng ồn ào náo nhiệt, dòng chen chúc.

Vu Hồng Hà địu đứa thứ ba ngực, bọc đứa thứ hai lưng, tay trái dắt đứa lớn, tay xách một túi hành lý to đùng. Dáng vẻ khiến cũng thấy ngạt thở.

Ninh Yên mà thấy nhức mắt, cô lặng lẽ thở dài, lấy một phong thư dán kín đưa qua. Phong thư trống .

“Chị xuống tàu là tìm ngay xưởng trưởng xưởng cơ khí Quang Minh, Tằng Chí Cương. Đưa tận tay lá thư cho ông . Nhớ kỹ, cho bất kỳ ai, kể cả cha ruột của chị. Lá thư vô cùng quan trọng.”

“Chị hiểu .” Vu Hồng Hà thật vẫn đang mơ hồ. Ninh Yên thư cho xưởng trưởng Tằng? Tình huống gì đây? Lại còn dặn dò nghiêm túc như ? Xưởng trưởng Tằng là sếp của sếp ba chị, chị cũng , nhưng chị.

“Việc tuyệt đối sẽ truyền ngoài, ai chị cũng .”

Ninh Yên khẽ gật đầu: “Chuyện liên quan đến , cần cho nhà họ Vu .”

Đỡ phiền phức.

Vu Hồng Hà cô kể bộ ngọn nguồn, tâm trạng phức sM_cạp.

Ân oán giữa Ninh Yên và nhà họ Vu, chị cũng nên gì, nhưng trong lòng chị vẫn thiên vị Ninh Yên.

Không còn cách nào khác, từ nhỏ tình cảm của chị với cô em gái là sâu đậm nhất.

Vào lúc chị khó khăn nhất, chính là cô em gái kéo chị một tay.

Chị vẻ mặt lo lắng: “ đó chị thư về nhà hỏi thăm tung tích của em, gặp em.”

“Không .” Ninh Yên cũng để tâm lắm. Bây giờ cô đủ lông đủ cánh.

Tàu đến, Ninh Yên một tay xách hành lý, một tay xách đứa con lớn của Vu Hồng Hà, hộ tống họ lên xe.

Chen lấn trong dòng đông đúc một hồi lâu mới tìm toa giường mềm. Đặt ba đứa trẻ lên giường chật kín.

Ninh Yên lau vội mồ hôi, chạy tìm nhân viên phục vụ, nhờ chuyến chiếu cố con Vu Hồng Hà, lúc xuống ở trạm S thì giúp đỡ một tay. Người nhân viên nhiệt tình lập tức đồng ý.

Nhìn bóng dáng tất bật của cô, hốc mắt Vu Hồng Hà nóng lên, mũi cay xè: “Con ơi, dì nhỏ là đại ân nhân của con , con nhớ kỹ ơn của dì.”

“Dì nhỏ .” Cô bé con tuy hiểu chuyện, nhưng cũng nhạy bén ai , ai với .

Ninh Yên lo xong xuôi, liền nhảy khỏi cửa sổ xe một cách gọn gàng, vỗ vỗ tay: “Con đường , chị tự . Cố lên.”

hết tình hết nghĩa. Lại thêm một món nợ ân tình cũ giải quyết, cả cô thấy nhẹ nhõm vô cùng.

Cổ họng Vu Hồng Hà nghẹn , ngàn vạn lời , nhưng cuối cùng chỉ thốt hai chữ: “Cảm ơn.”

Gặp Ninh Yên, là may mắn của chị .

Tiễn Vu Hồng Hà , Ninh Yên bước lên chuyến tàu về tỉnh Hắc. Cô gì cả, chỉ ngủ.

Một ngày ba bữa đều đặt cơm tàu, họ sẽ mang đến tận toa.

Tàu hỏa cuối cùng cũng về đến nơi. Ninh Yên nhẹ nhàng nhảy từ cửa sổ xe xuống, hai chân chạm lên mảnh đất , một cảm giác thương dâng lên trong lòng.

“Ninh Yên.” Một giọng quen thuộc vang lên. Người đàn ông cao ráo, như ngọc mỉm cô.

Ninh Yên chạy như bay tới, lao vòng tay Nghiêm Lẫm: “Nghiêm Lẫm! Nhìn thấy thật quá!”

Nghiêm Lẫm tan liền tới đây, đợi mấy tiếng đồng hồ. khoảnh khắc thấy cô, sự chờ đợi đều đáng giá.

Anh ôm chặt lấy cô, trái tim vô cùng kiên định.

“Khụ khụ.” Một tiếng ho khan vang lên bên cạnh.

Ninh Yên ngẩng đầu, sững sờ: “Bí thư Ngưu, ông cũng đến đây?”

Trong đầu cô chỉ một ý nghĩ: Xảy chuyện .

 

Loading...