Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 311

Cập nhật lúc: 2025-11-12 11:11:27
Lượt xem: 105

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Cuối cùng, Ninh Yên cũng giấy bãi nại, cô .

Thật , Ninh Yên rõ, giấy bãi nại thời buổi cũng tác dụng gì nhiều, chủ yếu là xem ý tứ của cấp .

Pháp chế thời kiện như .

Cả nhà họ Nhiếp như trút gánh nặng, tờ giấy thể thoát tội, bình an vô sự về nhà.

Ninh Yên dù lợi hại đến mấy cũng là nơi khác, chỉ cần khéo léo lách luật một chút, là thể "âm thầm" thoát tội.

Còn Vu Hồng Hà… cứ chờ đấy, xong việc bọn họ sẽ tính sổ.

Thế nhưng, họ nghĩ đến đống nợ tự dưng gánh lưng là phát điên.

Lần Ninh Yên hại bọn họ khổ sở quá, món nợ trả đến mấy năm.

Cả nhà họ Nhiếp trừng mắt hung tợn Vu Hồng Hà. là đồ chổi!

Vu Hồng Hà cúi đầu, nắm chặt tờ giấy chứng nhận ly hôn, như thể đó là khúc gỗ cứu mạng duy nhất của chị .

Cuối cùng cũng ly hôn , nhưng con đường thế nào đây?

Ninh Yên lạnh nhạt về phía : “Lẽ ăn đạn, nhưng giấy bãi nại thì cần c.h.ế.t nữa. Vui ?”

Muốn vô tội thả ? Còn xem cô đồng ý .

"cẩn thận" ghi thêm một dòng trong giấy bãi nại, đề nghị xử phạt 20 năm.

Nhiếp Đại tức nổ phổi: “Không đến lượt mày…” Hắn chỉ xông đ.á.n.h cô.

“Im miệng!” Trưởng thôn hung hăng lườm một cái: “Đồng chí Ninh đúng.”

Trước mắt cứ lừa cho qua chuyện , hậu sự để .

Ninh Yên thấu tâm tư của họ: “Phong cảnh nơi tệ, năm nào cũng sẽ ghé qua chơi.”

Mọi : … Đây là đến để giám sát ?

Nhà họ Nhiếp: … Nhất quyết bọn họ tù đúng ? Người đàn bà ác độc thật!

Ninh Yên mỉm , dậy: “Vu Hồng Hà, chị giữ kỹ mấy giấy tờ . Chị dẫn bọn nhỏ phòng , lát nữa mang cơm cho. Đừng mở cửa cho bất kỳ ai.”

Vu Hồng Hà sớm chịu nổi nữa, vội ôm chặt đống giấy tờ, bế con chạy nhanh nhà khách.

Nhà họ Nhiếp chằm chằm bóng lưng Vu Hồng Hà, ánh mắt lộ vẻ âm hiểm. Ninh Yên híp mắt , dặn dò một câu: “Chị nhân viên phục vụ, đừng để mấy nhé. Bọn họ đ.á.n.h , còn đập phá đồ đạc đấy.”

Nói cái quái gì ?

Ninh Yên thong thả ngoài: “Nghe nhà ăn bên đường cũng tệ, sang đó ăn ké bữa cơm.”

Mọi ngây . Đùa , đó là nơi cô ?

Thư Sách

Nơi đó, thường dám ?

Thế mà thật. Ninh Yên thong thả qua đường, thuận lợi bước .

Mọi ở cửa, ngây ngốc cảnh tượng đó.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-311.html.]

thế nào ? Thật thần kỳ.

Mẹ Nhiếp cau mày, mắt đầy ác ý: “ thấy nó sắp tống cổ bây Cờ.”

cũng nghĩ , ha hả.” Nhiếp Đại lạnh: “Tưởng lắm, cứ chờ ở đây xem bộ dạng bẽ mặt của nó.”

Những khác cũng tò mò, ai thúc giục nhà họ Nhiếp rời . Hóng chuyện mà, ai chẳng thích.

Thực , Ninh Yên chỉ cần đưa giấy giới thiệu, cho một vốc kẹo, mượn điện thoại một chút là nhân viên công tác đồng ý ngay.

Cô gọi một cuộc về báo bình an, sẽ về trễ hai hôm. Trong điện thoại, bí thư Ngưu vẻ ngập ngừng, chỉ một câu: “Cô mau về .”

“Có chuyện gì ạ?” Ninh Yên nhạy bén nhận điều gì đó.

Bí thư Ngưu chần chừ một chút: “Đợi cô về .”

Ninh Yên nhướng mày. Lại chuyện gì ? ông hối hả gào lên bắt cô về, chắc chuyện gì quá to tát.

Cô cúp máy, đang suy tư thì thấy giọng của nhân viên công tác: “Đồng chí, cô còn gọi nữa ?”

Ninh Yên hồn: “ gọi một cuộc nữa.”

Nhà khách bên điện thoại, cô lười tìm, nên qua thẳng ủy ban huyện mượn dùng.

Cô đ.á.n.h liều thử gọi một cuộc đến văn phòng của Nghiêm Lẫm, cũng ở đó , giờ khó lắm.

Không ngờ ở đó: “A lô.”

Nghe thấy giọng quen thuộc, khóe miệng Ninh Yên khẽ nhếch: “Là em đây.”

Lẽ giờ Nghiêm Lẫm ở sân huấn luyện, nhưng hôm nay cuộc họp, mới họp xong thì nhận điện thoại của bạn gái. Anh mừng lo: “Không em đang tàu hỏa ? Sao gọi cho ? Xảy chuyện gì ?”

Anh rõ lịch trình của bạn gái, kể cả ngày về.

Ninh Yên chỉ báo bình an: “Có chút việc đột xuất, em xử lý xong . Chắc là tối mốt sẽ đến nơi.”

Nghe giọng cô vẻ nhẹ nhõm, Nghiêm Lẫm thở phào: “Anh đón em.”

Ninh Yên cong cong mắt: “Không cần , bận như .”

“Anh nhớ em.” Nghiêm Lẫm ngày nào cũng nhớ cô. Cô ngoài một , thật sự yên tâm.

Tuy bản lĩnh, nhưng vẫn lo lắng.

Lòng Ninh Yên ngọt ngào: “Em mang quà về cho đó.”

“Em chính là món quà tuyệt nhất .” Lời ngon tiếng ngọt của Nghiêm Lẫm “ngọt”.

Lúc Ninh Yên cúp máy, mặt vẫn còn tủm tỉm. Nhân viên công tác hỏi: “Gọi điện cho nhà ?”

“Dạ, em gọi cho yêu.” Ninh Yên móc tiền trả phí điện thoại, nhân viên công tác nhận lấy biên lai.

“Em thể ăn ở nhà ăn bên ạ? Em phiếu gạo.” Ninh Yên đang hai mươi cân phiếu gạo của địa phương, dùng cho hết, khỏi nơi dùng nữa.

 

 

 

 

 

 

Loading...