Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 310:3

Cập nhật lúc: 2025-11-12 09:21:12
Lượt xem: 151

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Ninh Yên về phòng, ngả đầu là ngủ.

Tới khi tỉnh , trời sáng trưng. Ninh Yên liếc đồng hồ, 9 giờ hơn, ngủ say thật.

Cô trở dậy, vệ sinh cá nhân xong liền sang phòng bên cạnh gõ cửa.

Cửa mở, Vu Hồng Hà với vẻ mặt mệt mỏi, quan tâm cô: “Em ngủ ngon ?”

“Khá , còn chị thì .” Ninh Yên mấy đứa bé, tất cả đều dậy. Đứa lớn đang chơi với hai em, yên tĩnh và ngoan ngoãn.

bảo nấu cháo , bọn trẻ cũng uống .”

Mỗi một bát cháo gạo đặc, hai quả trứng luộc chấm xì dầu. Mẹ con Vu Hồng Hà ăn mà nỡ, ở nhà, trứng gà bao giờ đến lượt họ.

Đang ăn, nhân viên phục vụ gõ cửa: “Đồng chí Ninh, tìm.”

“Ai ?”

Nhân viên phục vụ mắt đầy tò mò: “Mấy lận. Có cả cảnh sát, cả cán bộ.”

Ninh Yên uống nốt ngụm cháo cuối cùng, lau miệng: “ xem. Chị cứ ở trong phòng với bọn trẻ. gọi thì đừng ngoài.”

Trẻ con nhất nên thấy mấy cảnh tranh cãi.

Quả nhiên, đến ít. Có cảnh sát phá án, trưởng thôn, cả cán bộ xã, tổng cộng bảy .

Đương nhiên, còn ba nhà họ Nhiếp, mặt xám xịt, bộ dạng chán nản.

Ninh Yên mời sân chuyện, cô thoải mái chào hỏi, cử chỉ tao nhã, năng khiến như tắm gió xuân.

Cán bộ xã cô gái ôn hòa, lịch sự mắt, ấn tượng .

Ai bảo cô ngang ngược, cứng rắn chứ? Rõ ràng là bịa đặt.

Ngay cả trưởng thôn, rõ bản chất cô là kẻ vô cùng cứng rắn, cũng khỏi chút hoang mang.

“Đồng chí Ninh Yên, Vu Hồng Hà ?”

Ninh Yên mím môi: “Chị hoảng sợ, ốm , bảo chị nghỉ ngơi trong phòng. Có việc gì cứ với .”

“Việc …” Trưởng thôn vẻ mặt khó xử.

“Không tiện ? Vậy thôi bỏ .” Ninh Yên mỉm : “ còn nhiều việc, tiện ở lâu. cho mua vé tàu , thể bất cứ lúc nào.”

Trưởng thôn cau mày: “Không ly hôn ?”

Bọn họ bàn bạc cả đêm, vẫn cố gắng níu kéo, để còn thể vin mối quan hệ với Ninh Yên.

Ninh Yên vuốt tóc: “Lập trường đúng đắn.”

“Lập trường?” Ánh mắt Nhiếp Đại lóe lên tia hận thù nồng đậm: “ Nó cũng chẳng thứ gì! Đồng chí cảnh sát, tố cáo! Vu Hồng Hà đầu cơ trục lợi, buôn bán vỉa hè ở ga tàu hỏa!”

Lời , tất cả đều kinh hãi. Mặt trưởng thôn tái mét. Thằng ngu đang cái gì ?

Ninh Yên hề căng thẳng, ngược còn tò mò: “Bán hàng rong? Thật giả? Làm bao lâu ?”

Nhiếp Đại hận Vu Hồng Hà vô tình. Phải là một phụ nữ , thì tìm cách giúp đỡ nhà chồng. Đằng giúp ngoài, còn đòi ly hôn.

“Đương nhiên là thật! Hơn hai tháng !”

Ninh Yên bật . Đầu óc thế ? “Thú vị thật. Hơn hai tháng , bây giờ mới tố cáo? Sống chung một nhà, thể nào các . Nếu là thật, cả nhà các là tội bao che.”

“À đúng , trưởng thôn, ông việc ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-3103.html.]

Trưởng thôn vội lắc đầu: “ !”

Ninh Yên vuốt tóc, ngọt ngào, nhưng lời thì ngọt chút nào:

“Chị bán hàng rong, nhưng trong túi một xu. Vậy tiền ? Chị ở đây thích, chỉ một lời giải thích: tiền trong tay các . Vì , với tư cách là hưởng lợi, các mới là chủ mưu, chị nhiều lắm chỉ là tòng phạm.”

“Nhiều tội gộp , đủ ăn đạn .” Ninh Yên ung dung ba nhà họ Nhiếp: “Nào, hỏi cuối, thật là chị đầu cơ trục lợi ?”

“Cái …” Bố Nhiếp bắt đầu lúng túng. Rõ ràng là một con át chủ bài, nhưng chỉ vài câu của Ninh Yên lật ngược tình thế, hóa giải nhẹ nhàng. Người chỉ khôn khéo bình thường.

“Có!” Nhiếp Đại vẫn kiên quyết, kéo bằng Vu Hồng Hà xuống nước.

“Không !” Mẹ Nhiếp vội vàng phủ nhận.

“Các thống nhất khẩu cung .” Ninh Yên đưa lời khuyên chân thành: “Nếu quyết , chúng qua bên đường chuyện.”

Bên đường? Đó là ủy ban huyện!

Cán bộ xã khỏi sốt ruột, ông chuyện ầm ĩ lên cấp : “Đừng, đừng! thấy thế , bắt bọn họ trả đủ tiền cho cô. Còn tiền bồi thường… cô cứ giá.”

Mọi đồn là cô cần bồi thường, nhưng ông cứ đề cập, để tỏ rộng lượng.

Ninh Yên mỉm : “ một nghìn.”

Trưởng thôn sững . Một nghìn? Không nhiều ít, đúng bằng con tối qua Nhiếp Đại đòi.

Người thù dai thật.

Ông ngậm chặt miệng, dám thêm một lời, sợ "để ý".

Nhà họ Nhiếp tức đến nổ phổi: “Cô mơ! Cô đây là cướp giữa ban ngày!”

Mới nãy còn bảo cần!

Ninh Yên tỏ hào phóng: “Một nghìn sẽ quyên góp cho xã. cần một xu. ham tiền, mà là cho họ một bài học sâu sắc. Chỉ đau thì họ mới dám tái phạm.”

Lời quá , chiếm hết lợi thế dư luận.

“Đồng chí Ninh Yên, cô đúng là sâu sắc, đại nghĩa.” Cán bộ xã nhịn khen một câu. Người đòi tiền, rõ ràng là xả giận. Ông nhận "lợi ích" từ cô (cái mác "quyên góp 1000"), đương nhiên giúp cô: “Về phần hôn nhân tự do, ly hôn thì cứ ly hôn.”

Ông giải quyết dứt khoát, nhà họ Nhiếp phản đối cũng vô dụng.

Thời buổi , cán bộ xã quyền lực lớn, lời trọng lượng, ít nhất là hơn cả tòa án.

Thư Sách

Nhà họ Nhiếp tiền, trưởng thôn đành ứng , lấy từ sổ sách của thôn, sẽ trừ dần hoa hồng hàng năm của họ.

Chắc mẩm nhà họ Nhiếp trả nợ mấy năm mới hết.

Ninh Yên chỉ nhận đúng 478 đồng tiền của , còn một nghìn đưa thẳng cho cán bộ xã. “Tem phiếu gạo và phiếu vải ?”

“Chúng tem phiếu quốc, bù bằng phiếu của huyện, ?”

“Được.” Ninh Yên nhận hai mươi cân phiếu gạo và ba tấm phiếu vải.

Tim nhà họ Nhiếp đang rỉ máu. Nhiếp Đại hận đến nghiến răng, nhưng tất cả đều gây áp lực cho , bao gồm cả bố đẻ.

Hắn thật sự chịu nổi áp lực, đành thủ tục ly hôn, ký thỏa thuận: ba đứa con gái thuộc về Vu Hồng Hà, nhà họ Nhiếp cần cấp dưỡng, nhưng về già cũng đừng tìm bọn trẻ báo hiếu. Cắt đứt .

Mặc dù ký tên, nhưng Nhiếp Đại trong lòng thầm độc địa, thỏa thuận thì ích gì. Đợi Ninh Yên , sẽ cho đến quấy rối Vu Hồng Hà mỗi ngày. Ba con vịt giời đợi đến tuổi là đem bán lấy tiền thách cưới.

Đáng tiếc, gặp Ninh Yên. Ninh Yên một câu dập tắt ảo tưởng của :

“Để tránh trả thù , hồ sơ và hộ khẩu của con chị Vu Hồng Hà đưa đây cho , sẽ xử lý.”

Nhiếp Đại tức nổ phổi: “Cô quản nhiều chuyện quá đấy!”

Ninh Yên đầy ý vị sâu xa: “ việc bao giờ để hậu họa.”

Sống lưng Nhiếp Đại chợt lạnh, dự cảm lành: “Chẳng lẽ cô định nuốt lời? Không chịu giấy bãi nại?”

Loading...