Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 309
Cập nhật lúc: 2025-11-12 09:21:11
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trưởng thôn dáng vẻ tùy ý, tự nhiên, gì cũng trơn tru của Ninh Yên, trong lòng thầm kêu khổ. Thủ đoạn đúng là đủ tàn nhẫn.
Phải , tuổi còn trẻ mà ở địa vị cao, thể là hạng tầm thường .
“Đồng chí Ninh Yên, chuyện đều dễ thương lượng cả, cô đừng kích động. Chẳng chỉ là ly hôn thôi ? Ngày mai chúng liền thủ tục.”
Nhiếp Đại tức đến hai mắt đỏ ngầu: “Tao đồng ý!”
Hắn dùng Vu Hồng Hà để uy hiếp, chỉ cần còn trong tay , còn vốn để đàm phán.
Nếu thật sự , sẽ kéo Vu Hồng Hà c.h.ế.t chung!
Khóe miệng Ninh Yên nhếch lên một nụ lạnh lùng: “Vậy thì để tang chồng cũng . Người c.h.ế.t thì cần gì ly hôn nữa.”
Giọng của cô tuy đang , nhưng như d.a.o băng đ.â.m tim nhà họ Nhiếp.
Cô g.i.ế.c c.h.ế.t bọn họ! Đây tuyệt đối là uy hiếp! Nghe mà xem!
Ninh Yên vẫn xong, cô thản nhiên chỉ điểm: “Vu Hồng Hà, đến lúc đó chị cứ đăng báo thoát ly quan hệ với nhà họ Nhiếp, cắt đứt cho sạch sẽ là xong. Đơn giản bao.”
Đơn giản ? Mọi , đúng là mở mang tầm mắt.
Chuyện tày trời trong mắt họ, vị coi nhẹ tựa lông hồng, như thể một chuyện nhỏ như con thỏ.
Chậc chậc, nhà họ Nhiếp đúng là đụng tấm sắt, đắc tội một nhân vật tàn nhẫn .
Cả nhà họ Nhiếp mặt xám như tro tàn.
Ninh Yên lạnh nhạt liếc họ một cái, ánh mắt chỉ sự hờ hững: “Thời gian của quý báu, ngày mai . Hy vọng khi , cho một câu trả lời hài lòng.”
Chưa đợi thở phào, giọng thản nhiên của Ninh Yên vang lên: “Nếu hài lòng… một thói quen , đó là đặc biệt thích bài gửi báo, thích cho lũ súc sinh nổi danh.”
Mọi : ...
Một dân làng lí nhí hỏi: “Báo xã mà cũng quản mấy chuyện ?”
Ninh Yên chỉ , biểu cảm vô cùng ý vị sâu xa.
Nhìn cô như , ai nấy đều thấy lạnh gáy.
Ninh Yên liếc đồng hồ: “Muộn thế , cũng nên . Vu Hồng Hà, chị thu dọn một chút, mang con theo đến nhà khách.”
Vu Hồng Hà sững sờ: “A, cần , chị ở nhà…”
Ninh Yên cau mày, thúc giục: “Nhanh lên, cho chị mười phút.”
Vu Hồng Hà quá mềm lòng, để chị ở thôn là chuyện , thể nào cũng " bụng" đến khuyên can. Mà Ninh Yên thì luôn thói quen cắt đứt mầm họa.
Tính tình Vu Hồng Hà quá mềm, chủ kiến, gặp mạnh mẽ là dám phản kháng: “Được, , ngay đây.”
Chị vội vàng chạy nhà.
Ninh Yên đỡ chiếc xe đạp lên xem xét, may mà hỏng hóc gì. Cô lấy một vốc kẹo sữa chia cho mấy thanh niên gọi cảnh sát.
Có nỡ ăn, cẩn thận cất túi; vội bóc vỏ kẹo ngay: “Kẹo ngọt thơm quá, mua ở ?”
Ninh Yên thản nhiên : “Mua ở cửa hàng bách hóa đường Nam Kinh ở Thượng Hải. Hàng hóa bên đó nhiều vô kể, thua gì cửa hàng bách hóa Vương Phủ Tỉnh ở thủ đô. Chỉ một điểm là quá đông , mua đồ chen lấn.”
Mọi hâm mộ thôi, càng cảm thấy cô lợi hại: “Cô hết mấy nơi đó ?”
Ninh Yên cũng bóc một viên kẹo ăn: “Ừm. Ở thủ đô còn điểm phân phối hàng của tập đoàn chúng . Mấy cửa hàng bách hóa, Cung Tiêu Xã, tiệm cơm đều nhập hàng từ chỗ chúng .”
Thư Sách
Đám đông ồ lên kinh ngạc, hâm mộ đến đỏ cả mắt.
“Nhà họ Nhiếp rốt cuộc nghĩ kiểu gì ? Có Phật sống rành rành ở đây lo bái, cứ đắc tội . là hỏng não .”
Nhà họ Nhiếp cứng họng, bọn họ ! Đều tại con ngu Vu Hồng Hà, chẳng hé răng nửa lời.
Trưởng thôn một ý vị khác, đó là Ninh Yên quan hệ ở thủ đô, mà còn hạng tầm thường.
Cho nên, cô đang dọa họ, cô thật sự năng lực đó.
Người tâm cơ quá sâu.
Trước khi , Ninh Yên liếc cả nhà họ Nhiếp: “ đây cái gì cũng ăn, chỉ riêng 'thiệt' là bao giờ ăn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-309.html.]
Ninh Yên mang con Vu Hồng Hà , để một đám với tâm tư ngổn ngang.
Bố Nhiếp vội níu lấy cảnh sát, đáng thương kể lể xem Ninh Yên đáng ghét thế nào, vu khống họ .
Mẹ Nhiếp thì sang dân làng lóc, đ.á.n.h bài tình cảm, xúi cùng đuổi " ngoài" Ninh Yên .
Nhiếp Đại thì bám lấy trưởng thôn buông, cầu ông nghĩ cách.
Đáng tiếc, tất cả đều tỏ vẻ lực bất tòng tâm.
Bao che? Hủy chứng cứ? Thông cung? Đừng đùa, Ninh Yên là nơi khác bình thường.
Trưởng thôn thở dài: “Nháo đến nước , thì trả tiền cho , thả Vu Hồng Hà . Thái độ một chút, tha thứ…”
Nhiếp Đại tức nổ phổi: “Bọn thật sự cướp tiền của nó!”
ai tin họ: “Thôi, đừng diễn nữa. Các chịu lấy tiền cũng , sẽ trừ hoa hồng của các .”
Nhiếp Đại nếm trải cảm giác miệng mà thể giải thích: “Trưởng thôn, cả ông cũng tin chúng ?”
Lẽ , địa phương đoàn kết, bài xích ngoài. , thực lực tuyệt đối, tâm lý "tự bảo vệ " chiếm thế thượng phong.
Trưởng thôn liên lụy: “Vị đèn cạn dầu . Cô quan hệ rộng ở thủ đô, đăng một bài báo chuyện khó. Đến lúc đó họ điều tra nghiêm túc vụ án , ai trốn . Muốn tiền mạng, tự nghĩ .”
Bên , nhân viên nhà khách thấy Ninh Yên đèo con Vu Hồng Hà về thì kinh ngạc vô cùng.
“Đây là…” Ủa, hình như còn thêm một đứa trẻ nữa.
Ninh Yên trả xe đạp, tặng chị một gói bánh quy quà cảm ơn, khiến nhân viên phục vụ vui mặt.
“Xảy chút chuyện. Phiền chị mở thêm cho một phòng nữa.”
Nhân viên phục vụ sảng khoái đồng ý. Vu Hồng Hà vội ngăn : “Em gái, việc gì tốn tiền thế? Bọn chị ngủ tạm đất cũng .”
Ninh Yên xua tay: “Chị cứ mang bọn nhỏ ngủ một giấc cho khỏe , ngày mai còn một trận chiến đ.á.n.h đấy.”
Mở phòng xong, Ninh Yên sắp xếp cho họ ở. Trong phòng hai giường đơn, Vu Hồng Hà ngủ với đứa nhỏ nhất, hai đứa lớn ngủ chung một giường là đủ.
Hai đứa nhỏ vẫn ngủ say, tỉnh. Đứa lớn nhất thì ánh mắt rụt rè, bám chặt lấy vạt áo , mặt đầy vẻ lo lắng bất an, cánh tay gầy như que tăm.
Ninh Yên đưa mấy viên kẹo sữa cho bé, con bé thèm lắm nhưng dám gần, rõ ràng là sợ lạ.
Ninh Yên thấy , nhẹ giọng hỏi: “Đứa bé mấy tuổi ?”
“Bốn tuổi.” Vu Hồng Hà thương con, ôm lấy con gái lớn. Ở nhà, ngoài chị , ai coi mấy đứa nhỏ gì.
Con gái là đồ bỏ , họ chỉ hận thể dìm c.h.ế.t, gì đến bế ẵm.
“Gầy quá.” Ninh Yên khẽ lắc đầu, lấy ít đồ ăn vặt : “Cho con bé ăn chút .”
Vu Hồng Hà cầm một miếng bánh quy đưa cho con gái, lúc con bé mới dám nhận lấy, ăn ngấu nghiến. Vu Hồng Hà nước mắt trào . Có ở nhà chồng, con bé cũng ăn cơm tử tế?
“Em gái, chị sợ lắm.”
“Sợ cái gì? Chỉ cần chị nhất quyết đòi ly hôn, ai gì chị.” Ninh Yên chỉ ba đứa trẻ gầy gò, đối xử khắc nghiệt, tương lai một màu đen tối: “Vì chúng nó, chị cũng thể tiếp tục chịu đựng.”
Ngực Vu Hồng Hà quặn đau: “ ly hôn , chị ?”
Ninh Yên sớm nghĩ sẵn cho chị : “Chị ba lựa chọn. Một là, chị với bà lão vẻ hợp , là nhận bà nuôi, hai bên nương tựa mà sống.”
Bà lão con cái, con tệ. Vu Hồng Hà tâm địa lương thiện, dựa cũng .
“Hai là, tìm cách đưa con chị về thành phố S, nhưng công việc thì đảm bảo .”
Vu Hồng Hà đột nhiên ngẩng đầu, về thành phố ư? Chị mơ cũng về: “Có thể về thật ?”
“Ừm.” Thần sắc Ninh Yên thản nhiên, nhưng khiến an tâm một cách kỳ lạ. “Ba là, chị thể cùng . sẽ sắp xếp cho chị một công việc đủ để nuôi sống bản và mấy đứa con.”
Cô định ôm đồm, chỉ cho đối phương cơ hội lựa chọn.
Vu Hồng Hà mấy lời , lòng an hơn nhiều: “Để chị suy nghĩ kỹ .”
“Chị cứ từ từ nghĩ. mệt , về nghỉ đây.”