Hai đứa nhỏ đều ngủ, song song giường. Đứa nhỏ mới ba tháng, đứa lớn một tuổi sáu tháng, tuổi sát quá.
Sinh con sát rạt như , cơ thể chịu tổn thương lớn.
Ninh Yên mấy đứa trẻ gầy như mèo con, khẽ lắc đầu: “ em gái ruột của chị, chuyện chị ?”
Vẻ mặt Vu Hồng Hà cứng : “…Biết. Mẹ nhắc trong thư. chị vẫn thể tin nổi, thể nhầm lẫn chứ? Haiz, hôm đó ở ga tàu gặp em xong, chị liền thư về nhà, hỏi thăm tin tức của em.”
Chị chỉ Ninh Yên tàu hỏa, từ tỉnh Hắc đến Thượng Hải, chứ địa chỉ cụ thể.
Ninh Yên cau mày: “ hiện tại tên là Ninh Yên, là con gái nhà họ Ninh. Chị thể gọi thẳng tên .”
Vu Hồng Hà kích động hẳn lên: “ trong lòng chị, em chính là em gái, là chị em cùng lớn lên với chị.”
Chị và Vu Tinh Tinh (em gái ruột) từng gặp mặt, cũng bất kỳ liên lạc nào, dù ngoài đường cũng nhận .
Người lớn lên cùng chị là em gái (Ninh Yên) cơ mà.
Ninh Yên thêm về mấy chuyện đó. Thời gian của cô quý báu, định lãng phí nhiều ở đây: “ hỏi chị một vấn đề .”
Vẻ mặt cô nghiêm túc, Vu Hồng Hà bất giác thẳng dậy, thấy căng thẳng một cách khó hiểu: “Em hỏi .”
Ninh Yên hỏi thẳng: “Chị ly hôn với ? Không cần suy nghĩ đến vấn đề thực tế, cũng đừng lôi con cái . chỉ hỏi suy nghĩ thật của chị thôi.”
Cô giúp chính đó oán hận.
“Chị…” Vu Hồng Hà chần chừ. Ly hôn ? Bất kể là ở thành phố S, là ở nông thôn chị đang sống, xung quanh chị một ai ly hôn cả. Đánh thì đánh, cãi thì cãi, chứ ai chịu ly hôn. Thời buổi , ly hôn là một sự sỉ nhục.
Tiếng gõ cửa vang lên, cơm canh nóng hổi bưng tới. Một nồi canh đầu cá hầm trắng như sữa, thêm đậu hũ, rắc chút hành lá, trông hấp dẫn vô cùng. Một nồi canh cá viên, và một mâm bánh bao.
Ninh Yên múc một bát canh cá viên, lấy một cái bánh bao đưa cho Vu Hồng Hà: “Ăn cơm .”
“Chị đói…” đúng lúc , bụng chị réo lên. Vu Hồng Hà hổ ôm bụng, từ sáng đến tối chị mới chỉ ăn hai cái bánh nướng.
“Ăn no hẵng . Một cũng ăn hết.” Ninh Yên gắp một viên cá c.ắ.n thử, dai giòn, tươi ngon, ăn miệng.
Thấy cô ăn ngon lành, Vu Hồng Hà nhịn nữa, cũng vội vàng ăn từng ngụm lớn.
Ninh Yên uống một bát canh cá viên, ăn nửa cái đầu cá và hai cái bánh bao là no . Phần còn Vu Hồng Hà "quét sạch". Đợi đến khi chị ăn no căng bụng, mới thở một thỏa mãn: “Đã lâu lắm chị ăn no như .”
Cảm giác thật quá.
Ninh Yên liếc : “Đi thôi, đưa chị về.” Trời tối , một phụ nữ mang theo hai đứa nhỏ đường đêm an .
Vu Hồng Hà theo bản năng ngoài, giật , muộn thế ? Chị vội bế con lên: “Không, cần, chị tự về .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-305.html.]
Ninh Yên dậy, lệnh dứt khoát: “Lấy hai bộ quần áo dày trong bọc bọc cho bọn nhỏ. Chị cũng mặc thêm , tối lạnh đấy.”
“Chị quần áo …” Vu Hồng Hà xem qua, mấy bộ quần áo cũ giặt sạch sẽ, miếng vá nào, vẫn còn chán, chắc là quần áo cũ của Ninh Yên.
“Đây là quần áo cũ lùng mua ở Thượng Hải, cố ý chuẩn cho chị.” Ninh Yên thích mặc quần áo cũ của khác. Nếu điều kiện cho phép, cô thích mặc đồ mới, đồ .
Vu Hồng Hà sững sờ, lặng lẽ liếc Ninh Yên. Toàn Ninh Yên là một bộ trang phục gọn gàng, sành điệu, thời thượng và tinh tế. Đó là một thần thái mà chị bao giờ thấy...
Chị thoáng hoảng hốt: “Em gái, em đổi lớn quá, chị gần như nhận .”
Em gái ngày xưa là một cô bé hàng xóm ồn ào, náo nhiệt. Còn cô gái mắt toát khí thế nghiêm nghị, mạnh mẽ cho khác phản bác.
“Nhanh tay lên.” Ninh Yên liếc đồng hồ: “ mượn một chiếc xe đạp đây.”
Cô mượn phục vụ một chiếc xe đạp, treo đèn pin ở đầu xe, đèo con Vu Hồng Hà về.
Thư Sách
Đoạn đường ngày thường bộ hơn một tiếng, giờ đạp xe chỉ mất hai mươi phút là đến.
“Tới đây .” Vu Hồng Hà chỉ một căn nhà cũ nát, c.ắ.n môi: “Lẽ nên mời em nhà chơi, nhưng… tiện lắm. Em mau về , đường cẩn thận.”
Ninh Yên đỡ xe đạp, thản nhiên hỏi: “Muốn ly hôn ?”
Dọc đường , Vu Hồng Hà vẫn luôn suy nghĩ về vấn đề . Chị cân nhắc nhiều, suy nghĩ , tâm rối như tơ vò.
khi bắt gặp ánh mắt hờ hững của Ninh Yên, chị hiểu đầu óc nóng lên, buột miệng câu trả lời thật nhất trong lòng: “Muốn, chỉ là…”
Ninh Yên phất tay: “Được , chị về . Có chuyện gì mai hãy .”
Tim Vu Hồng Hà đập loạn, chị theo bản năng theo lời cô. Vừa đến cửa nhà, một bóng từ trong lao , giáng thẳng cho chị hai bạt tai: “Mày còn vác mặt về ? Đi lêu lổng ở ? Một ngày đ.á.n.h là mày ngứa da, đúng ? Đồ đàn bà thối tha!”
Đó là một gã đàn ông, lao tới hùng hổ, đ.á.n.h ngã Vu Hồng Hà đang chút phòng xuống đất. Phản ứng đầu tiên của Vu Hồng Hà là che chở hai đứa nhỏ. Khuỷu tay chị chống mạnh xuống đất, đau rát, nhưng chị màng đến vết thương của , vội vàng kiểm tra hai đứa con.
Bên trong cửa, mấy đàn ông và đàn bà khác chỉ thờ ơ, một ai tiến lên can ngăn.
Gã đàn ông càng thêm hăng máu, vung nắm đ.ấ.m tới, Vu Hồng Hà đau đớn rên rỉ: “Đừng đánh, là việc…”
“Tao thấy mày ở bên ngoài tằng tịu với thằng nào ! Đồ tiện nhân! Con gà mái già đẻ trứng còn hơn mày… Á!”
Tay gã đàn ông giữ chặt. Hắn cô gái bỗng nhiên xuất hiện, mắt sáng rực lên: “Cô là ai? Sao thấy cô bao giờ? Thanh niên trí thức mới đến ?”
Sắc mặt Vu Hồng Hà trắng bệch, lòng nóng như lửa đốt: “Em gái, đừng dính , em nhanh !”