Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 304:4

Cập nhật lúc: 2025-11-12 07:34:04
Lượt xem: 124

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Ninh Yên trở , xuống ở trạm Ngô Đông, tìm kiếm bóng dáng Vu Hồng Hà ở nhà ga.

Quả nhiên, cô tìm thấy hình gầy gò của Vu Hồng Hà trong đám đông. Chị buôn bán, trông hai đứa nhỏ, mệt đến mồ hôi đầm đìa.

Thư Sách

Ninh Yên đến gần, chỉ lẳng lặng quan sát từ trong bóng tối.

Đến chạng vạng, Vu Hồng Hà cuối cùng cũng bán hết hàng, kéo lê thể mệt mỏi trở về.

Ninh Yên bám theo , thấy chị rẽ một căn nhà, xin một bà lão nước nóng, pha sữa bột cho hai đứa nhỏ uống.

Chị uống một ngụm nào. Bà lão chị mà thở dài: “Cháu cũng uống một chút , gầy hình nữa .”

Vu Hồng Hà khẽ lắc đầu, đây là đồ ăn của bọn nhỏ: “Thím ơi, cháu gửi sữa bột ở chỗ thím ? Mỗi ngày cháu qua pha cho bọn nhỏ, trong đó một bình cho thím uống.”

Bà lão phụ nữ gầy như que củi, đau lòng: “Cháu cứ thế mãi cũng cách .”

Đứa bé thiện tâm, từng giúp đỡ bà, đáng tiếc gặp gia đình .

Vu Hồng Hà mặt ủ mày ê: “Người con dâu chịu đựng cũng thành chồng. Cứ cố chịu thôi, chờ bọn nhỏ lớn lên là .”

Bà lão còn thể gì nữa? Ai cũng từng trải qua như , phụ nữ, đúng là khổ mệnh.

Bà đổi chủ đề: “Sữa bột dễ mua , cháu lấy thế?”

Bốn hộp sữa bột lận, cửa hàng Cung Tiêu Xã của cả cái huyện chắc thứ như .

Vu Hồng Hà thở dài: “Em gái cháu cho.”

Em gái đối xử với chị , đáng tiếc, chị em gái giận.

Bà lão chút bất ngờ: “Em gái cháu? Nó đến đây thăm cháu ?”

Vu Hồng Hà ôm đứa bé trong lòng, tâm sự nặng nề: “Gặp tàu hỏa. Em sống , cháu cũng an tâm .”

Bà lão hận rèn sắt thành thép, con bé quá điều: “Sao cháu cầu xin nó? Cháu kêu nhà đẻ cháu đến chủ cho chứ.”

“Vô dụng thôi.” Vu Hồng Hà thực ngốc: “Cha cháu sẽ vì cháu mà lặn lội ngàn dặm đến đây chống lưng .”

Họ sẽ chỉ trách chị vô dụng: "Tại nhà sống , mà mày sống ?"

Bà lão cũng hết cách. Nhà đẻ đáng tin, nhà chồng cũng đáng tin, đúng là khổ. “Thôi, trời còn sớm, cháu mau về nhà , về muộn đánh. Cháu cũng đừng ngốc quá mà nộp hết tiền, giữ cho một ít.”

Không tiền là tuyệt đối .

Vẻ mặt Vu Hồng Hà đờ đẫn. Giữ tiền? Mỗi ngày chị đều lột sạch quần áo để kiểm tra, một xu cũng giữ .

Lần tiền Ninh Yên cho, chị dùng để chữa bệnh cho con, mua ít đồ ăn cho con, còn đều chồng lấy .

Chị hề về cái nhà đó, nhưng thể về.

Chị kéo lê bước chân nặng nề, bỗng thấy một bóng dáng quen thuộc ở cửa, kinh ngạc đến hình: “Em gái?!”

Sao em ở đây? Không lên tàu ?

Ninh Yên lạnh nhạt liếc chị một cái: “Bà ơi, gần đây nhà khách ạ?”

Bà lão cô gái trẻ mặc áo gió màu cam, xinh lạ thường, mắt cũng hình: “Có , ngay đối diện ủy ban huyện, dễ tìm lắm. Cháu là… em gái của Hồng Hà?”

Sự khác biệt cũng quá lớn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-3044.html.]

Ninh Yên chỉ , quanh sân nhỏ chỉ hai gian nhà, nhỏ nát: “Bà ở đây một ạ? Người nhà ?”

con cháu.” Bà lão thở dài một , chua xót đều trong tiếng thở dài đó.

Ninh Yên vẻ mặt áy náy: “Là cháu thất lễ .”

Cô móc một vốc kẹo sữa đưa qua: “Coi như cháu xin .”

Bà lão sững sờ, im. Ninh Yên cứng rắn nhét kẹo tay bà, lúc mới xoay rời , lướt qua Vu Hồng Hà mà thèm .

Từ đầu đến cuối, cô hề đoái hoài gì đến Vu Hồng Hà.

Bà lão hồn, đẩy mạnh Vu Hồng Hà một cái: “Mau đuổi theo ! Em gái cháu dạng , là một nhân vật đấy.”

Không chỉ tiền, mà khí thế cũng thường.

Vu Hồng Hà bóng lưng xa dần, hốc mắt đỏ hoe: “Em giận cháu .”

Bà lão sốt ruột gần c.h.ế.t, thấy ai chậm tiêu như : “Vậy thì dỗ ! Em gái cháu mà chống lưng cho, cháu sẽ ngày lành mà sống.”

Ninh Yên hỏi mấy qua đường, thuận lợi tìm nhà khách, đặt một phòng.

Nhân viên công tác ân cần, theo giới thiệu về phòng ốc.

Vị khách phận bình thường, quần áo trang điểm thời thượng, từ thành phố lớn đến.

Ninh Yên liếc căn phòng ẩm mốc: “Nhà vệ sinh ở ngoài sân ? Có phòng nào vệ sinh riêng ? Tiền thành vấn đề.”

Bộ dạng giàu khiến nhân viên công tác càng thêm kính cẩn, tươi : “Đây là phòng nhất ạ.”

Ninh Yên day trán: “Thôi . Có gì ăn ? Có thể gọi món ?”

Nhà khách bếp, nhưng chỉ cần tiền đủ, chuyện đều dễ . Chị nấu cơm mà. “Có thể ạ, chị ăn gì?”

Ninh Yên cần nghĩ mà gọi hai món: “Cho hai bát mì sườn, bốn cái bánh bao thịt.”

Nhân viên công tác cứng mặt: “Không thịt ạ. Sáng nào cũng tranh mua, hên xui lắm.”

Ninh Yên cũng khó chị : “Vậy một con gà. Một nửa luộc, một nửa hầm canh uống, cho ít mì .”

Nhân viên công tác cô như kẻ phá gia chi tử. Trời ạ, một ăn cả con gà? Xa xỉ quá! Nhà chị Tết mới dám ăn như .

À , Tết cả nhà cũng chỉ ăn một con gà.

“Gà ở đây đều là để đẻ trứng, thể g.i.ế.c ạ.”

“Aiz.” Ninh Yên cau mày: “Thế gì ngon?”

Nhân viên công tác thấy hổ, đỏ mặt: “Chị ăn cá ? món canh cá viên ngon, một chút mùi tanh nào.”

Muốn gì nấy, chắc khinh thường nơi lắm. điều kiện ở đây đều như , chỉ vị cô nương ăn thịt thì ăn, ăn gà thì ăn.

Nghe là Tổng giám đốc cả một tập đoàn, đúng là bản lĩnh, đáng ngưỡng mộ.

Ninh Yên mím môi, miễn cưỡng : “Vậy cũng . Thịt cá canh cá viên, đầu cá hầm đậu hũ. Lấy thêm mấy cái bánh bao.”

“Vâng ạ.” Nhân viên công tác thầm thở phào, cuối cùng cũng giải quyết xong vấn đề ăn uống. Cô liếc Vu Hồng Hà đang đó.

Vu Hồng Hà từ xa, dám gần, bộ dạng rụt rè sợ sệt như một cô con dâu bắt nạt, mặt đầy vết thương, trông t.h.ả.m thương vô cùng.

Chị theo vị Tổng giám đốc Ninh , là quan hệ gì.

Đợi nhân viên công tác , Vu Hồng Hà mới rón rén bước tới, mắt ngập tràn mong đợi.

“Em gái, em đến đây là vì chị ?”

Ninh Yên bình tĩnh chị , thần sắc kỳ lạ: “Một khi tay, c.h.ế.t cũng thương.”

“Cái gì?” Vu HồngSng Hà hiểu, vẻ mặt mờ mịt.

Loading...