Đó là Vu Hồng Hà. Ngực chị địu một đứa bé, lưng cõng một đứa khác trong chiếc gùi, tay còn xách theo thúng hàng, quần áo mỏng manh, gầy đến đáng sợ.
Mặt chị đầy vết bầm tím, thương tích chồng chất. Đây là đ.á.n.h ?
Vu Hồng Hà cũng thấy cô, liền lao tới, bám chặt lấy cửa sổ toa tàu, mừng như điên: “Em gái, cuối cùng chị cũng gặp em…”
Tàu chỉ dừng mười phút, Ninh Yên dông dài, đưa bọc đồ chuẩn sẵn qua: “Đây là chuẩn cho chị, cầm lấy , là sữa bột và mấy bộ quần áo cũ.”
Nghĩ đến tình xưa Vu Hồng Hà từng đối xử với nguyên , cô mới chuẩn một chút đồ, nhưng Ninh Yên tình cảm gì với chị .
Ngay cả khi là chị em ruột, cha ruột, cũng nghĩa vụ giúp đỡ cả đời.
Mỗi đều là một cá thể độc lập, tự lo chuyện của là . Có ơn báo ơn, thù báo thù.
Ban đầu, cô đến cả nhà họ Ninh còn chẳng quản, vì thấy phiền phức.
Hốc mắt Vu Hồng Hà đỏ hoe: “Em gái, xem tình nghĩa quá khứ, cầu em giúp chị với. Hai đứa nhỏ … em giúp chị nuôi chúng nó một thời gian ? Bà nội bọn nhỏ dìm c.h.ế.t chúng nó…”
Chị trong đau đớn tột cùng. Chuyện trong nhà thể đồn ngoài, nhưng chị thật sự còn cách nào khác.
Ninh Yên híp mắt, nụ mặt biến mất: “Ai sinh thì đó chịu trách nhiệm. nghĩa vụ .”
Cô sầm mặt, khí thế quá mạnh mẽ khiến Vu Hồng Hà run rẩy, sinh một tia sợ hãi: “Chị thật sự hết cách , chị bảo vệ ba đứa con… Thật sự , em đem bọn nhỏ cho khác cũng , cho gia đình nào đáng tin cậy…”
Bảo cô mang con chị cho khác? Ninh Yên nhịn mà bật : “ cái chuyện thất đức đó. chỉ cho chị một con đường: Bây giờ lập tức đến cơ quan chính quyền ầm lên, yêu cầu ly hôn. Càng lớn càng .”
Nhìn thể đầy vết thương của Vu Hồng Hà, Ninh Yên đoán phần nào: “Nếu ai quản, chị cứ lấy cái c.h.ế.t ép. Lợi dụng dư luận một trận long trời lở đất, liều cái mạng , dám lật cả bàn cờ…”
Vu Hồng Hà mà ngây : “Không , bọn họ đều là một nhà, bao che cho …” Chị chỉ là ngoài.
“Chị là thanh niên trí thức, hãy tìm hội thanh niên trí thức xin giúp đỡ, liên kết với họ .” Ninh Yên khẽ cau mày, kiên nhẫn chỉ bảo: “Chị tự lên.”
Vu Hồng Hà vốn là thật thà an phận, dịu dàng lương thiện chăm . Vừa về nông thôn một gia đình trong thôn để ý, dỗ dành ỉ ôi một thời gian thì chị mềm lòng gả .
Ai ngờ khi cưới, thứ đều đổi. Đồng áng chị , việc thủ công cũng một tay chị lo, ăn cơm còn sắc mặt chồng, ngày nào cũng ăn đủ no.
Còn chồng khi cưới lời ngon tiếng ngọt thì giờ đổi, mặc cho cha chà đạp chị , còn chê chị tiểu thư, yếu ớt.
Lần đầu sinh con gái, chị cả nhà chồng mắng c.h.ử.i thậm tệ, rằng chồng chị là con một, nhất định sinh con trai nối dõi.
Chị ở cữ, sinh con mới ba ngày xuống ruộng việc.
Liên tiếp sinh ba đứa con gái, nhà chồng hận thể bóp c.h.ế.t chị , mắng chị là "gà mái đẻ trứng", là đồ vô dụng. Họ thượng cẳng chân, hạ cẳng tay với chị , còn định dìm c.h.ế.t mấy đứa bé.
Con cái là giới hạn cuối cùng, chị liều mạng bảo vệ, hứa sẽ cố gắng kiếm tiền về, nhà chồng mới tha cho mấy đứa trẻ.
Đó là lý do chị lén lút ga tàu bán hàng rong, dù cũng kiếm nhiều hơn ruộng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-303.html.]
Tuy nguy hiểm, vất vả, còn chỉ trỏ, nhưng chị lựa chọn thứ hai.
Thật , chị lờ mờ với gia đình, nhưng cha , vợ chồng nào mà cãi vã? Lúc trẻ ai cũng , chịu đựng một chút là qua.
Chị là con thứ trong nhà, đứa con ít thương yêu nhất, sự quan tâm nhận hạn, nên đặc biệt khao khát một gia đình nhỏ ấm áp…
Vẻ mặt chị đầy tuyệt vọng, chán nản: “Chị ly hôn thì ? Chị là thanh niên trí thức thể về thành phố, ở trong thôn cũng xong. Một chị nuôi nổi ba đứa con, bốn con chị chỉ một con đường c.h.ế.t.”
“Bây giờ chị vẫn còn kiếm ít tiền, nể mặt đồng tiền, chắc họ cũng chịu đựng phần nào?”
Lời ngay cả chính chị cũng thấy thiếu tự tin.
Đứa bé trong lòng chị bỗng nhiên rống lên, chị bừng tỉnh, vội vươn tay vỗ về lưng con: “Chị đành chấp nhận phận thôi.”
Ninh Yên thấy bực bội. Người đáng thương ắt chỗ đáng trách: “Chấp nhận cái gì? Bốn con cùng tìm cái c.h.ế.t ? Đầu chị úng nước hả? Có c.h.ế.t thì cũng là bọn họ c.h.ế.t.”
“Đi mua t.h.u.ố.c chuột. Nếu họ sắp xếp thỏa cho con chị, chị tuyên bố sẽ đầu độc cả nhà bọn họ.”
Thủ đoạn tàn nhẫn như , cũng chỉ Ninh Yên mới nghĩ .
Đương nhiên, với bản lĩnh của Ninh Yên, cô tuyệt đối bao giờ để rơi bước đường cùng .
Vu Hồng Hà chỉ thút thít. Nếu chị tính cách cương liệt như , nhà chồng dám bắt nạt chị ?
Tàu hỏa bắt đầu chuyển bánh, Ninh Yên ném bọc đồ ngoài, đầu xuống, cau mày.
Ninh Nhị cẩn thận cô: “Chị, thật sự mặc kệ chị ?”
Ninh Yên bực bội thôi: “Quản thế nào? Người thì mạnh mẽ, nhưng chị căn bản dậy nổi, chỉ !”
Khóc là vô dụng nhất.
Phùng Hạo khẽ lắc đầu: “Mỗi nhà mỗi cảnh.”
Quan thanh liêm cũng khó xử chuyện gia đình.
Ninh Yên cầm sách lên tiếp, nhưng tâm phiền ý loạn, .
Cô là quản, nhưng nghĩ đến bốn mạng sống sLúc, vẫn quyết định xem một chút.
Nếu thấy thì thôi, nhưng thấy , khả năng kéo một tay, cô thể thấy c.h.ế.t mà cứu. Trẻ con là vô tội nhất.
Cô nhờ Phùng Hạo đưa Ninh Nhị và về , còn thì xuống ở trạm tiếp theo, một .
Thư Sách
Cô một cho tiện, là , đến là đến, vung d.a.o c.h.é.m cũng thuận tiện.
Phùng Hạo khuyên , đành chịu thua cô.