Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 299

Cập nhật lúc: 2025-11-12 07:14:29
Lượt xem: 142

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

 

Người đó là Tằng Bình Dương, bạn chút "khùng" của Phùng Hạo.

Ninh Yên tủm tỉm chào hỏi, Phùng Hạo đón họ lên xe.

Dọc đường , Tằng Bình Dương huyên thuyên ngừng, tìm đủ cách bắt chuyện với Ninh Yên, nhiệt tình hết mức.

Ban đầu Ninh Yên còn kiên nhẫn đáp chuyện, về chỉ "ừ", "" cho qua.

một vẫn thể vui vẻ.

Phùng Hạo chỉ đảo mắt: “Cậu nghỉ ngơi một chút .”

Tằng Bình Dương đột nhiên hỏi một câu: “Đồng chí Ninh, để mắt tới tên mặt lạnh Diêm Vương ? Hay là đổi khác , ví dụ như chẳng hạn.”

“Cậu câm miệng!” Phùng Hạo đ.ấ.m , cảm thấy quá mất mặt. “Người mới thèm để ý .”

Thật , Tằng Bình Dương chỉ là kiểu miệng thiếu đòn, quen thói chọc ngoáy Nghiêm Lẫm, chút cà rỡn, nhưng trong công việc thì bao giờ trật nhịp, ngược còn dám xông pha hơn bất cứ ai.

Ninh Yên ngáp một cái, đầu dựa vai Trình Hải Đường: “Ừ, để ý. Anh nhiều quá, thích mỹ nam an tĩnh cơ.”

Tằng Bình Dương thấy nhói tim, sờ sờ mặt . là phụ nữ nông cạn. “Vậy cô Nghiêm Lẫm lúc tu nghiệp khiến mấy bà phụ nữ đ.á.n.h ?”

Ninh Yên lập tức thẳng dậy, mắt sáng lấp lánh: “Nói mau, thế? Đấu văn đấu võ?”

Bộ dạng hóng chuyện của cô khiến Tằng Bình Dương giật giật khóe miệng. Bạn trai dính tai tiếng mà cô phấn khích đến ? Không ghen ?

“Anh cho cô ?”

Cái chiêu khích bác nông cạn , Ninh Yên còn lười vạch trần: “Anh bao giờ nhắc đến những quan trọng mặt , ví dụ như .”

Tằng Bình Dương: ...

Trời ạ, "phóng dao" . Con gái dù điều thì cũng đáng yêu chút nào.

Phùng Hạo nhịn : “Tổng giám đốc Ninh nhà là kiểu một tay gây dựng cơ đồ, phóng khoáng, thông minh, tầm , giống mấy cô gái khác .”

Cho nên, đừng tưởng thể lừa .

Tằng Bình Dương bĩu môi: “Con gái ngốc ngốc một chút mới đáng yêu.”

Ừm, đàn ông đều thích kiểu đó, dễ khống chế.

, cũng thích kiểu "ngang tài ngang sức".

Ninh Yên đáp trả một câu: “Vậy chỉ xứng với một cô gái ngốc, sinh một đàn con ngốc thôi.”

Tằng Bình Dương: ...

“Ha ha ha!” Phùng Hạo phá lên, đầy vẻ chế nhạo. Người thể thắng Ninh Yên ở ngoài miệng, thật đúng là từng thấy.

Đến doanh trại, Phùng Hạo dẫn Ninh Yên gặp quản lý. Đôi bên đều sòng phẳng, dựa theo giá của tỉnh Hắc, ký hợp đồng một trăm tấn đường trắng, một trăm tấn nước tương, năm mươi tấn giấm, năm mươi tấn đậu phụ trúc, váng đậu và các loại hàng khô dễ bảo quản khác.

Phi vụ ăn diễn quá nhanh gọn, Ninh Yên vui, chủ động mời tiệm cơm ăn, nhưng họ khéo léo từ chối. Phùng Hạo đề nghị nhà ăn xào mấy món đơn giản, thì đều ý kiến.

Ninh Yên dúi một nắm tiền cho Phùng Hạo, bảo chủ trì gọi một bàn đồ ăn ngon, cùng ăn uống tử tế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-299.html.]

Người thời nay thực tế, mời rượu, ăn uống no say là xong việc.

Thư Sách

Ăn cơm xong, Ninh Yên lấy những gói điểm tâm đóng gói đơn giản, tặng mỗi một phần: “Đây là lấy sỉ ở xưởng thực phẩm, biếu mang về cho già trẻ nhỏ trong nhà nếm thử.”

Bánh in, bánh đậu xanh, bánh quai chèo, bánh phục linh, đều là những món già và trẻ con thích ăn.

Thời buổi điểm tâm dễ mua, cần tem phiếu, chỉ ngày lễ Tết mới phát một ít, cũng đủ cho cả nhà ăn.

Gia đình bình thường , quân nhân còn giản dị hơn, nuôi sống cả nhà già trẻ lớn bé hề dễ dàng.

Trong phút chốc, ai nấy đều vui mừng.

Tằng Bình Dương kinh ngạc: “Cái cũng bán sỉ ? Sao bao giờ?”

“Lấy đường trắng đổi đấy.” Ninh Yên giải thích. Đây là phép xã giao bình thường, bạn công tác về cũng mua chút quà lưu niệm về chia cho mà.

Thời gian còn sớm, Ninh Yên dậy cáo từ. Phùng Hạo và Tằng Bình Dương đưa họ về. Nơi hẻo lánh, tối muộn xe buýt.

Mã Đại Chí thầm thở phào nhẹ nhõm: “Lần thuận lợi quá chút tin nổi. Nếu nào cũng như thì .”

Ninh Yên đảo mắt: “Đây là nhờ phúc của trưởng phòng Phùng đấy. Trưởng phòng Phùng, cảm ơn nhiều. Sau việc gì cần, cứ một tiếng.”

“Chịu khó tuyển thêm gia đình quân nhân và quân nhân xuất ngũ là .”

“Được.”

Ninh Yên chợt nhớ một chuyện: “À đúng , còn nhờ một việc. Có nữ quân nhân nào xuất ngũ ? Thân thủ khá một chút, chịu khổ. tuyển mấy trợ lý cận.”

Phùng Hạo thích nhất là mấy việc . Quân nhân xuất ngũ nghề chuyên môn, phần lớn về quê đều sống như ý. Mà phúc lợi của tập đoàn Cần Phong , là "bát cơm sắt" mà ai cũng ao ước.

Anh thật lòng hy vọng những lính đổ m.á.u vì đất nước thể sống một cuộc sống hơn.

tìm giúp cô xem. Chỉ cần nữ thôi ?”

Ninh Yên mím môi: “Nam cũng . tính lập một đội vận chuyển, chuyên phụ trách vận tải hàng hóa.”

Khi nghiệp vụ ngày càng lớn, vận chuyển là một vấn đề lớn. Trong tỉnh thì thể giao hàng tận nhà, nhưng ngoài tỉnh thì khó.

Tìm đội vận tải của tỉnh để chở hàng là cách thông thường, nhưng khi nghiệp vụ nhiều lên, thì lợi bằng.

xây dựng một nền tảng theo mô hình chuyển phát nhanh hiện đại, thiết lập các điểm phân phối ở các thành phố lớn, sắp xếp các điểm chuyển phát nhanh luôn.

Trước mắt cứ xây dựng tuyến đường từ tỉnh Hắc đến Thượng Hải : Tỉnh Hắc – Thủ đô – Tế Nam – Từ Châu – Nam Kinh – Tô Châu – Thượng Hải, tạm thời là .

Không chỉ vận chuyển hàng của , mà còn thể nhận chở hàng cho khác.

Ôi, cái sạp càng ngày càng phình to.

Tiền , càng kiếm càng thấy thiếu, chỗ nào cũng thiếu.

Phùng Hạo thì vô cùng cao hứng: “Vậy thì cần nhiều lắm đấy.”

, cứ từ từ thôi.” Ninh Yên cảm thấy cứ đà , sớm muộn gì cũng mệt c.h.ế.t, chậm . “Ý tưởng của thì nhiều, nhưng thật sự đủ nhân lực.”

Công nhân bình thường thì dễ tuyển, nhưng quản lý bản lĩnh gánh vác việc thì dễ tìm.

Tằng Bình Dương bên mà trợn mắt há mồm. Dã tâm của cô gái lớn thật, thấy ngơi nghỉ chút nào ?

 

 

 

 

 

Loading...