Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 288

Cập nhật lúc: 2025-11-11 13:45:20
Lượt xem: 156

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Salad tôm bóc vỏ đưa lên. Ninh Yên nếm thử một miếng, thầm nghĩ hổ là món đinh của quán. Tôm tươi giòn sần sật, khoai tây mềm bùi, trộn miệng.

“Sốt salad ngon quá, chắc chủ quán tự ?”

“Thế mà cô cũng nếm ?” Hàn Thượng Du kinh ngạc cô, “ còn cố ý hỏi phục vụ mới đấy.”

Ninh Yên chậm rãi thưởng thức: “Khác hẳn loại bán thị trường. À đúng , cô ở xưởng 11* , nếu

mua TV thì dễ ?”

(*Nguyên văn "thượng vô mười một xưởng" thể là Xưởng Vô tuyến 11 Thượng Hải, tạm dịch là xưởng 11)

Hàn Thượng Du khẽ lắc đầu: “Xưởng của bọn chỉ TV đen trắng thôi.”

Ninh Yên kỳ lạ hỏi : “Sao phát triển TV màu?”

Hàn Thượng Du im lặng một lúc, cảm thấy cô gái ngây thơ. Đâu , mà là: “Bọn kỹ thuật đó.”

Ninh Yên liếc đàn ông đối diện, thẳng kiêng nể: “Kỹ thuật viên của các kém quá nhỉ.”

Tề Chính Nam sa sầm mặt: “Không hiểu thì đừng bừa.”

là cái vỏ bọc kỹ thuật viên trầm mặc, ít , giỏi ăn .

Ninh Yên uống một ngụm cà phê, hừ lạnh: “Thượng Du, tính tình cô như , chơi với kiểu đàn ông ?”

Ninh Yên "diễn" một hồi, Hàn Thượng Du liền tính cô đỏng đảnh, giống như một tiểu thư chiều hư, tâm cơ gì, nên cũng so đo với cô. Tuyệt đối vì đĩa chocolate !

“Anh Chính Nam giỏi ăn thôi, nhưng chính trực, lương thiện. Anh còn nghiệp Đại học Đông Nguyên đấy.”

Ninh Yên nhướng mày, liếc Nghiêm Vi bên cạnh. Cô cũng học Đại học Đông Nguyên. Chậc chậc, bạn học cũ mà giờ vờ như quen .

“Chỉ cần quan hệ là thôi.”

Mặt Tề Chính Nam tái , trán nổi gân xanh, cố hết sức kìm nén.

Hàn Thượng Du vội giải thích: “Không , Chính Nam qua kỳ sát hạch của nhà máy mới nhận. Anh thực lực, cửa .”

vẫn TV màu.” Ninh Yên bồi thêm một dao.

Lời quá xoáy tâm, Tề Chính Nam c.ắ.n chặt răng, thật sự nhịn nổi nữa: “Đột phá kỹ thuật khó khăn thế nào, cô chẳng qua cũng chỉ là một tiểu thư nông cạn ngu , hiểu cái gì mà .”

Ninh Yên coi như thấu, gã lòng tự trọng quá cao, mà suy nghĩ cũng nhiều. “Anh hiểu nhiều như , còn ăn bám? Kỹ thuật đột phá thì nên tự tìm nguyên nhân ở bản , chỉ trách khác thông cảm cho , hừ.”

Thấy sắp xô xát, Hàn Thượng Du vội nhảy can ngăn: “Chuyện vội . Có những thiết mua từ nước ngoài, nhưng ngoại hối nhiều, theo sự phân bổ của cấp .”

Những điều Ninh Yên đều : “Không thể tự nghiên cứu phát triển ? Chúng thể chỉ dựa nhập khẩu, đó là để khác bóp cổ họng .”

Hàn Thượng Du thở dài, đạo lý ai cũng hiểu, nhà máy cũng coi trọng, nhưng… “Khó lắm, quá khó.”

Ninh Yên vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên chuyện phiếm, nhưng moi ít thông tin từ cô .

Bò bít tết mang lên. Ninh Yên rưới nước sốt, cầm d.a.o nĩa cắt một miếng nhỏ. Bít tết năm phần chín vẫn còn hồng, nhưng cực kỳ mềm mượt.

Cô ăn hết miếng đến miếng khác, vô cùng ngon miệng. “Ba cô là xưởng trưởng ?”

Hàn Thượng Du khẽ gật đầu, vẻ mặt buồn rầu: “ , ba bận lắm, chẳng thời gian ăn cơm với gia đình.”

“Biết , công việc là hết.” Ninh Yên tủm tỉm khuyên: “ thể giúp đỡ chia sẻ một chút.”

, mù tịt mấy cái .” Hàn Thượng Du ngước đôi mắt sáng rỡ đàn ông bên cạnh, ánh mắt đầy sùng bái: “Anh Chính Nam thể, hiểu kỹ thuật quản lý, ba em kỳ vọng , đang trọng điểm bồi dưỡng đấy.”

Ninh Yên híp mắt . Cô nghĩ, tìm mấu chốt.

Cô thăm dò: “Hai là bạn bè ? Sao cứ ‘ Chính Nam’ Chính Nam’ nọ? Nghe kỳ.”

Hàn Thượng Du đỏ mặt: “Anh Chính Nam mồ côi cha , nhà nhận nuôi. Bọn lớn lên cùng từ nhỏ, quen gọi là . Anh chăm sóc lắm, còn hơn cả ruột.”

“Thân hơn cả ruột?” Ninh Yên nhíu mày, ngờ hai sự gắn bó sâu sắc như . , tình nghĩa sâu đậm đến thế mà gã đàn ông vẫn chọn cách phản bội.

đúng là gì, tâm thuật bất chính.

Cô cố ý toạc : “Hai đang hẹn hò ?”

Hàn Thượng Du ngượng ngùng thừa nhận: “Vâng, bọn hẹn ước, chờ Chính Nam sự nghiệp định một chút là kết hôn.”

"Keng" một tiếng, chiếc nĩa tay Nghiêm Vi rơi xuống, sắc mặt cô trắng bệch.

Tề Chính Nam theo bản năng nghiêng , nhưng nhanh thẳng , như thể chuyện gì xảy .

Ninh Yên liếc nhanh qua quan tâm hỏi: “Nghiêm Vi, chị ? Không khỏe ở ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-288.html.]

Nghiêm Vi gượng : “Tay đau, , đỡ .”

“Không khỏe thì uống nhiều nước ấm .” Ninh Yên gạt đĩa trống sang một bên, tiện tay kéo món gà Hungary qua ăn. “Thượng Du, hai là thanh mai trúc mã, lãng mạn thật đấy. Yêu từ nhỏ cảm giác thế nào ?”

Cô dùng giọng điệu bông đùa, y hệt một cô bạn đang hóng chuyện.

Hàn Thượng Du hiểu cảm thấy cô gái thiết, như một bạn thể dốc hết tâm sự: “Không , ngốc lắm, cứ coi như ruột. Mãi đến khi đại học mới chạy tới…”

Chưa đợi cô xong, giọng nghiêm nghị của Tề Chính Nam vang lên: “Thượng Du, em cái gì cũng với thế? Đây là lạ mà.”

Hàn Thượng Du hề sợ : “Chính vì là lạ, gặp nữa, nên cũng ? Lại chẳng chuyện gì hổ.”

, gì mà dám với khác.” Ninh Yên ngày càng xem thường gã đàn ông , hì hì bồi thêm: “Chỉ tật giật mới sợ thôi.”

Tề Chính Nam trừng mắt lườm cô. Ninh Yên lập tức run lên, vẻ sợ hãi hoang mang: “Anh lườm , còn đ.á.n.h kìa. Em sai gì ?”

Hai cô gái đồng loạt về phía Tề Chính Nam. Tề Chính Nam bất ngờ, vẻ mặt vẫn kịp điều chỉnh.

Đối mặt với ánh mắt kỳ lạ của hai cô gái, âm thầm nghiến răng: “ .”

sai , cái tật thật.” Ninh Yên ôm lấy cánh tay Nghiêm Vi, run lẩy bẩy, tỏ vẻ yếu đuối bất lực: “Em sẽ sửa, em thật sự sẽ sửa mà, đừng đ.á.n.h em.”

Nghiêm Vi theo bản năng che chở cho Ninh Yên, vẻ mặt phòng trừng mắt Tề Chính Nam: “Anh đừng xằng bậy.”

Tề Chính Nam tức đến gần ngất, mù hết ? Đây rõ ràng là một con cáo già! Cô đang diễn!

“Cô cố tình nhắm !”

Rõ ràng là cô gây sự!

với quen , tại nhắm ? Hay là nhiều chuyện trái lương tâm quá ?” Ninh Yên chau mày, bộ dạng lo lắng bất an: “Em sợ quá, chúng về thôi.”

“Được, về.”

Thư Sách

Trước khi Nghiêm Vi cũng thèm Tề Chính Nam lấy một cái, rõ ràng là giận.

Tề Chính Nam các cô rời khỏi cửa hàng, cố nén sự thôi thúc đuổi theo, trong lòng hoảng hốt. Vừa đầu thì thấy Hàn Thượng Du đang với vẻ mặt hoài nghi.

“Sao cứ gây sự với chị thế? Thường ngày .”

Tề Chính Nam trưng bộ mặt cứng đờ: “Em phát hiện ? Cô đối với chút bình thường.”

Hàn Thượng Du buột miệng: “Cô coi thường đấy.”

Người tiền như thế mà.

Câu đ.â.m trúng tim đen. Tề Chính Nam hoài nghi: “Chưa chắc . Tâm tư con gái phức tạp lắm, miệng ghét nhưng trong lòng thế nào chỉ . Anh hiểu, nhưng một điều, cô đặc biệt chú ý đến , ba câu rời khỏi .”

Hàn Thượng Du bán tín bán nghi: “Vậy ?”

“Em nghĩ kỹ mà xem.” Tề Chính Nam quá hiểu cô gái đơn thuần mắt : “Bất cứ chủ đề gì cũng thể lái sang . Thượng Du, thích như .”

Hàn Thượng Du thì thấy áy náy: “Em xin , em nhiều quá, để ý đến cảm nhận của . Sau em sẽ thế nữa.”

Tề Chính Nam vẻ thấu hiểu: “Không , trách em. Em từ nhỏ bảo bọc kỹ quá, những trông thì đơn thuần nhưng thực tâm cơ sâu. Anh sợ em tổn thương, sợ em lợi dụng, bảo vệ em.”

Hàn Thượng Du thấy lòng ngọt ngào: “Anh Chính Nam, với em nhất.”

Ninh Yên trở nhà khách nhưng nghỉ ngơi ngay, mà gọi Trình Hải Đường và mấy đến để trao đổi công việc.

Mã Đại Chí lúc đến thì hừng hực khí thế, nhưng gặp trắc trở quá nhiều, cả đờ đẫn: “Sếp Ninh, chúng . Chỉ lấy ba đơn hàng nhỏ.”

Trong khi đó, Ninh Yên chỉ bằng sức giành ba đơn hàng lớn, hai trong đó còn là đơn xuất khẩu.

Quá lợi hại, hổ là thần tượng trong lòng họ.

Ninh Yên cũng phê bình, họ đều là lính mới, tự mò mẫm khắp nơi thì đúng là khó. “Mọi rút kinh nghiệm gì?”

Mã Đại Chí nhỏ: “Ai cũng nhà cung cấp cố định , họ tạo thành một vòng khép kín ở địa phương, ngoài như chúng chen khó hơn lên trời.”

Hứa Trân nắm chặt tay: “Vừa chúng nơi khác đến, họ còn cho cửa, coi thường chúng .”

Trình Hải Đường thở dài: “Thương hiệu của chúng tiếng tăm, vẫn nỗ lực nhiều hơn.”

Mỗi một ý, thể thấy tính cách khác rõ rệt.

Mã Đại Chí nhịn khen: “ Ninh tổng, vẫn là chị minh, thẳng cửa , tấn công từ xuống để mở đường, thành vượt mức nhiệm vụ.”

 

 

 

 

 

 

Loading...