Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 286
Cập nhật lúc: 2025-11-11 13:02:24
Lượt xem: 155
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Dưới tài ‘chém gió’... , tài marketing nhanh mồm dẻo mép của Ninh Yên, ông Smith chốt mua 200 tấn đường trắng.
Ông cảm giác nếu bỏ lỡ món hàng giá hời thì cứ như mất cả trăm triệu, nhất định sẽ hối hận.
Lần ông đến Hoa Quốc cũng là khi nào, cơ hội mua hàng giá rẻ mà mua thì thật đáng tiếc.
Ông tiền địa vị như , chẳng lẽ thể mua sắm một cách sảng khoái ? Phải mua!
Chẳng chỉ là 200 tấn đường trắng ? Có bao nhiêu , tập đoàn gia tộc ông cũng kinh doanh thực phẩm, dùng một giây là hết.
Sau một đợt "tẩy não" mạnh mẽ như , ông cũng trụ , đành chốt mua loại hạng nhất nhất.
Tuy nó đắt hơn loại thông thường, nhưng vận chuyển về nước vẫn rẻ hơn một nửa so với mua hàng trong nước.
Tại mua chứ?
Ninh Yên thuận lợi ký thêm một đơn hàng, vô cùng vui sướng. Đơn hàng bằng lợi nhuận cả năm của tập đoàn Cần Phong.
Vẫn là nước ngoài tiền, tay hào phóng.
Ai ngờ, tối đó khi Ninh Yên ăn cơm xong về nghỉ ngơi, Trưởng phòng Giang đợi sẵn. “Đồng chí Ninh Yên, cô bán đắt quá! Đây là phá giá thị trường, bôi nhọ hình ảnh quốc tế của chúng .”
“Đắt á?” Ninh Yên kinh ngạc tột độ, mặt đầy dấu chấm hỏi. “ bán cho các ông là hàng phổ thông, bán cho ông Smith là hàng ‘đặc cống’, phẩm chất giống .”
Trưởng phòng Giang vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Thì cũng chỉ trắng hơn một chút, mịn hơn một chút thôi mà.”
Ninh Yên ung dung : “Không , thì khác biệt lớn, nhưng thực chất trải qua thêm vài công đoạn nữa, đặc biệt tốn công. Chỉ riêng việc nghiên cứu phát minh máy móc cho mấy công đoạn đó tốn một khoản tiền lớn, cộng thêm sức sức của, giá đắt là bình thường.”
Cô bắt đầu ‘blah blah’ về việc nghiên cứu phát minh khó khăn thế nào, tốn tiền . " lừa , chi phí nó là như đấy, ông thể bắt chúng kinh doanh thua lỗ ."
“Cái gọi là trong nghề xem kỹ thuật, ngoài nghề xem náo nhiệt. Trong ngành , là , ông là .”
“Lấy ví dụ khác nhé, sô cô la trong cửa hàng Hữu Nghị, qua đều giống , nhưng giá cả chênh gấp mười , ông thể cho tại ?”
Trưởng phòng Giang cứng họng. Cô quá lý, lẽ nào ông quá nhạy cảm?
Ninh Yên cảm thấy mấy quá thật thà, vẫn học cách giao tiếp chính xác với giới tư bản.
Tư bản bao giờ là "dương xuân bạch tuyết" (thuần khiết), mà chính trị càng .
Đối xử thẳng thắn với , mấy ai ? Trong tình huống tài nguyên bình đẳng, cũng thể nào công bằng tuyệt đối.
Lợi ích mới là nền tảng của các mối quan hệ, bất kể là giữa với , giữa nước với nước, đều xây dựng lợi ích.
Nói tình cảm, cảm tình, thì tốn tiền.
Vấn đề là, bọn họ nghèo!
“Trưởng phòng Giang, thể hiểu suy nghĩ của ông. Nước là nền kinh tế kế hoạch, thứ đều do nhà nước điều tiết khống chế. Còn nước ngoài là nền kinh tế thị trường, chính phủ can thiệp hoạt động kinh tế, thứ giao cho thị trường quyết định. Chúng ăn với nước ngoài thì hội nhập với quốc tế, nếu chúng sẽ chịu thiệt lớn.”
Đây cũng là một trong những lý do vì cải cách mở cửa, các thương hiệu nội địa của chúng liên tục tư bản nước ngoài chèn ép đến biến mất.
Các thương hiệu nội địa trong ấn tượng dần dần biến mất trong dòng sông thời gian, đó là hàng ngoại, năm nào cũng điên cuồng kiếm lợi nhuận kếch xù ngay đất nước .
là thiếu kinh nghiệm nên chịu thiệt.
Điểm xuất phát của đều , nhưng thao tác thực tế thì... một lời khó hết.
“Nói nữa, ông Smith kẻ ngốc, ông ký hợp đồng, chứng tỏ ông chấp nhận mức giá .”
Cho nên, đừng rảnh rỗi lo lắng hộ túi tiền của nước ngoài.
Trưởng phòng Giang: ...
Nhìn ông nặng trĩu tâm sự rời , Ninh Yên gõ cửa phòng bên cạnh. Cửa mở, Ninh Nhị thò đầu , nhanh chóng chạy sang phòng Ninh Yên.
Cậu ở chung phòng với mấy nhân viên công tác khác nên tiện lắm.
Còn Ninh Yên ở chung phòng với Nghiêm Vi, lúc Nghiêm Vi đang tắm.
Ninh Yên rót một ly nước lọc để sang bên. Tối nay còn bàn bạc kỹ với Nghiêm Vi, thật là vất vả. “Đã gặp họ ?”
Ninh Nhị mới từ nhà khách trở về: “Gặp ạ, đây là nhật ký công tác mấy ngày nay.”
Ninh Yên cầm lấy lướt nhanh vài . À, ký mấy đơn hàng, lượng nhỏ, nhưng cuối cùng cũng bước bước đầu tiên.
Ninh Nhị xem : “Các trại heo tin tưởng chúng , họ tìm mấy viện nghiên cứu liên quan để đặt hàng thức ăn chăn nuôi.”
Ninh Yên khẽ gật đầu, ghi chú phê duyệt từng bản nhật ký. Tạm thời chỉ thể dùng cách để trao đổi thông tin.
Ninh Nhị bên cạnh quan sát, rõ từng lời phê: “Bảo họ lấy thức ăn chăn nuôi bên đó về ạ?”
“ , nghiên cứu một chút.” Ninh Yên về nhà khách, nhưng nhiều việc quá, buổi tối cũng rảnh, căn bản dứt .
“Sáng mai em mang qua cho họ.”
“Vâng ạ.” Ninh Nhị đột nhiên hỏi: “À đúng , chị cả, em đường trắng của chúng còn phân cấp bậc ?”
Còn chia ba loại: hàng thượng hạng, loại một, và loại hai.
Ninh Yên nhạt: “Từ hôm nay trở là .”
Ninh Nhị: ...
Không hổ là chị cả của ! Chặt c.h.é.m mà cũng chính đại quang minh như . Trớ trêu là, một ai chị sai.
Người căn bản phát hiện , ?
Ninh Yên tỏ vẻ, trong nước và ngoài nước vốn là hai hệ thống khác , đối xử khác theo từng khu vực, gì sai cả.
Người còn bán máy móc thải loại cho với giá cao ngất ngưởng đấy thôi.
Hai ngày , Ninh Yên sân bay tiễn đoàn của ông Smith.
Cô tặng mỗi trong gia đình họ một món quà. Tặng Louisa là một bức tranh vẽ phiên bản Q (chibi) của cô bé, vô cùng đáng yêu, khiến cô bé vui phát .
Tặng Mary một sợi dây chuyền ngọc trai lộng lẫy, thiết kế cực kỳ tinh xảo, hợp để dự tiệc. Cô tranh thủ thời gian rảnh để xâu chuỗi, mất mấy ngày liền. Mary cũng thấy cô chỉ một , nên vô cùng cảm động.
Tặng ông Smith là một bức thư pháp do chính tay Ninh Yên , chỉ hai chữ: “Bỏ Được” (捨得).
Cô sợ ông hiểu nên còn cố ý giải thích hàm nghĩa: “‘Bỏ ’, nghĩa là mất mới . Biết cho (bỏ) lợi ích cho đối tác kinh doanh thì mới thể lâu dài, và nhận () nhiều lợi ích hơn. Cái gọi là 'song thắng' (đôi bên cùng lợi).”
Ông Smith cô thật sâu. Gia tộc họ qua nhiều thế hệ đều dạy đạo lý , mà cô, tuổi còn trẻ như ngộ ?
“ thích hai chữ , cảm ơn cô.”
Ông đáp lễ bằng một đống sách mà Ninh Yên chỉ định . Louisa tặng Ninh Yên con búp bê Tây Dương mà cô bé yêu thích nhất, khiến Ninh Yên dở dở , cô trẻ con. Cô cần búp bê, mà xin cô bé cái kẹp tóc đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-286.html.]
Còn Mary thì đẩy cả một cái va li hành lý qua: “Tất cả đều là của cô.”
Ninh Yên sững sờ: “ mở xem ?”
“Đương nhiên.”
Ninh Yên mở xem, là một va li đầy quần áo mới. Cô cầm một bộ lên xem kỹ, chất liệu vải cao cấp, đường cắt may cũng . Ơ, kiểu dáng ...
Mary tủm tỉm gật đầu: “ , là quần áo cô thiết kế đó. may thêm một bộ cho cô, chỉ khác màu thôi. Cô xinh , mặc gì cũng .”
Cô thích màu rực rỡ, còn đồ may cho Ninh Yên đều là tông màu nhạt.
Ninh Yên quá đỗi ngạc nhiên, tám bộ quần áo xuân hạ thu đông cơ mà. “Sao cô đo của ?”
“Từ quần áo cô đưa giặt.” Mary tạo bất ngờ cho cô nên giấu.
Ninh Yên ngờ cô tâm như , nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Cảm ơn, thích.”
“Sau chuyện gì cứ gọi điện cho .” Hai trao đổi phương thức liên lạc. Mary thật sự thích sự thông minh và thấu tình đạt lý của Ninh Yên, ở bên cô thoải mái, hơn nữa bao giờ thấy nhàm chán. “Đừng quên mấy bản thiết kế đó nhé.”
“Được.”
Cô bé Louisa ôm Ninh Yên chịu buông, nước mắt lưng tròng. Ninh Yên dỗ dành hồi lâu, hứa sẽ thư cho cô bé, mới cô bé nín .
Mary lưu luyến : “Cô thật sự cùng chúng ?”
Ninh Yên xoa đầu cô bé, nét mặt điềm nhiên: “Gia đình, bạn bè, yêu của đều ở đây, sẽ rời .”
Tiễn đoàn , tất cả đều thở phào một , như trút gánh nặng, nhiệm vụ cuối cùng thành.
Ninh Yên gom hết quà tặng nhận , tổng cộng hai va li da, mang đến mặt Trưởng phòng Giang: “ thể nhận mấy thứ ? Nếu thì các cứ lấy .”
Trưởng phòng Giang im lặng một lúc. Mấy bộ quần áo đều là may đo riêng cho cô, mấy thứ nhỏ như mũ, khăn lụa cũng là cố ý chọn cho cô, trang sức ngọc trai là cô tự xâu, thực đáng giá bao nhiêu.
Chỉ là... nhiều đồ thôi.
“Không cần, cho cô thì cô cứ nhận .”
Ninh Yên vô cùng vui vẻ lời cảm ơn. Đây đều là những thứ tiền cũng mua , vui quá.
“Vậy hợp đồng của chúng khi nào ký?”
Trước đó bận tối mắt, ngay cả thời gian ký hợp đồng hẹn cũng dời .
Trưởng phòng Giang lường , chìa tay : “Cô chắc chắn chuẩn sẵn hợp đồng , mang đây.”
Ninh Yên tủm tỉm đưa hợp đồng tay ông. Ông xem qua mấy , xác nhận vấn đề mới ký tên , đóng dấu.
Hợp đồng xong xuôi, Ninh Yên trút một gánh nặng trong lòng, cả nhẹ nhõm.
“À đúng , việc cho các lâu như , cần tiền công...”
“Còn tiền công?” Trưởng phòng Giang liếc bản hợp đồng ráo mực.
Ninh Yên ngọt ngào, trông hệt như một cô học sinh ngây thơ: “Có thể cho một lá thư khen ngợi, tuyên dương em ? Hoặc tặng một lá cờ thưởng gì đó?”
Trưởng phòng Giang: ...
“Cô gì nữa đây?”
Ninh Yên đảo mắt: “Tuy thứ đều sẽ thông qua các để chuyển giao, việc ăn cũng qua tay các .”
Các đơn vị và cá nhân đều thể trực tiếp ăn với nước ngoài, mà do các bộ phận liên quan điều phối sắp xếp, cho họ tiếp xúc trực tiếp. Trường hợp của Ninh Yên là ngoại lệ.
“ mà, miệng lưỡi thiên hạ đáng sợ lắm. Lỡ tin đồn ‘thông đồng với nước ngoài’ thì còn sống nổi ?” Ninh Yên thể đề phòng , miệng lưỡi thế gian thật đáng sợ, bao nhiêu nhân tài c.h.ế.t vì những tin đồn náo động?
“Nếu mệnh hệ gì, các an lòng ? là vì giúp các mà.”
Trưởng phòng Giang sững sờ, trong đầu cô gái rốt cuộc chứa cái gì ? “Cô nghĩ nhiều quá .”
Ninh Yên nay luôn một bước ba bước: “Không, đây là suy đoán bình thường. là để phòng ngừa bất trắc, lo xa cho chắc.”
Trưởng phòng Giang bất đắc dĩ, cô lúc nào cũng kỳ kỳ quái quái: “Chẳng lẽ thư khen ngợi cho tập đoàn Cần Phong? Cho ai xem?”
Ninh Yên nghĩ kỹ: “Gửi cho Ủy ban nhân dân thành phố Hải Thanh của bọn .”
Trưởng phòng Giang trán nổi gân: “Cô lắm chiêu thật đấy.”
Ninh Yên hùng hồn lý luận: “Để tự bảo vệ thôi ạ. tài hoa bản lĩnh thế , lỡ cẩn thận mà ngã ngựa, đó sẽ là tổn thất lớn của quốc gia.”
Tự khen mà hề đỏ mặt.
Thư Sách
Trưởng phòng Giang xem như , cô gái đặc biệt cố chấp, đạt mục đích thì bỏ qua. “Cô để nghĩ .”
Ninh Yên nhướng mày, nhắc khéo một câu: “Ông nghĩ kỹ , còn các bản thiết kế hàng năm nữa.”
Cô hiến tặng cổ phần, nhưng các bản thiết kế hàng năm vẫn là cô cung cấp, tương đương với lao động nghĩa vụ.
Trưởng phòng Giang chịu thua cô: “Được , .”
Ninh Yên mặt dày chủ động yêu cầu: “Nhớ khen nhiều nhé, khen kỹ thuật một chút.”
Trưởng phòng Giang tức buồn , nhưng tài nào ghét cô nổi. Cô tranh thủ lợi ích cho quốc gia, giúp bọn họ vượt mức thành nhiệm vụ.
Cũng nhờ cô, bọn họ bắt đầu ăn với gia tộc Smith, lợi ích liên quan, thể cùng kiếm tiền, quan hệ càng thêm khăng khít.
Cả nhà Smith đều cảm tình với Ninh Yên, giao thiệp chừng còn nhờ cậy cô.
“Được , cô nương của .”
Lúc bọn họ còn , lá thư sẽ phát huy tác dụng lớn đến thế nào trong tương lai.
Xử lý xong xuôi việc, Ninh Yên cuối cùng cũng tự do, cô dọn về nhà khách ở. Nghiêm Vi cũng dọn qua ở cùng.
Hai cũng hề rảnh rỗi, họ thảo luận lâu về chuyện tinh dầu, vạch kế hoạch cụ thể.
Nghiêm Vi càng chuyện sâu, càng phát hiện Ninh Yên đơn giản. Ý tưởng của cô mới lạ, các chiêu trò thì tuôn ngớt, còn đặc biệt cách xây dựng hệ thống.
Rất nhanh, thứ sắp xếp rõ ràng, mạch lạc.
Nghiêm Vi vui mừng khôn xiết: “Đi thôi, mời em nhà hàng Đức Đại ăn bít tết, coi như chị cảm ơn em.”
“Cũng .”
Đức Đại (Tante Friedl) là nhà hàng Tây lâu đời nhất Thượng Hải, thành lập từ năm 1897. Có câu rằng, đây là "mối tình đầu của Thượng Hải cũ".
Nói thế nào nhỉ? Đây là thánh địa hẹn hò trong lòng vô , mối tình đầu thường bắt đầu từ nơi .
Hai phục vụ dẫn đến một vị trí cạnh cửa sổ. Vừa mới xuống, Nghiêm Vi bỗng cứng đờ, sắc mặt đại biến.
Có chuyện gì ?