Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 285

Cập nhật lúc: 2025-11-10 12:44:49
Lượt xem: 162

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Đến bữa cơm trưa, Ninh Yên giới thiệu Nghiêm Vi cho Mary. Nghiêm Vi cách chuyện, am hiểu kiến thức về chăm sóc da, mỹ phẩm nên họ nhiều chủ đề chung.

Cả hai bên đều thiện chí, khi tiếp xúc, ấn tượng ban đầu khá . Nghiêm Vi nhập hội, ở bên cạnh Mary, thăm dò lẫn .

Còn Ninh Yên dẫn dắt câu chuyện, chủ yếu chỉ ở bên cạnh cổ vũ, dành nhiều thời gian hơn để ăn uống. Trong túi cô lúc nào cũng đủ thứ đồ ăn vặt, hễ rảnh là ăn.

Trưởng phòng Giang vẫn luôn quan sát cô, nhịn bèn gọi cô một bên.

“Trưởng phòng Giang, chuyện gì ạ?”

Trưởng phòng Giang chút yên tâm. Thông thường, lịch trình đều chốt từ và giữ bí mật, vì sợ gì ngoài ý . Do đó, ông đặc biệt thích các tình huống phát sinh đột ngột.

“Đồng chí Nghiêm Vi là cô gọi tới? Các cô gì?”

Ông chỉ thấy Nghiêm Vi và Mary chuyện với như gặp , mấy chủ đề của phụ nữ, chẳng nội dung gì mà cũng thú vị.

Lẽ nào chỉ vì tìm một chơi cùng? Theo lý thì Ninh Yên loại như .

Ninh Yên giật giật khóe miệng: “Bàn chuyện ăn chứ ạ. Bán hàng nội địa của chúng thế giới, mở một con đường kiếm ngoại hối, giờ đang là giai đoạn thăm dò lẫn .”

Cô dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để những lời nghiêm túc nhất, khiến Trưởng phòng Giang chút phản ứng kịp, vô cùng bất ngờ.

Bàn chuyện ăn? Ông .

ăn của phụ nữ ? Mấy cái thứ chăm sóc da, trang điểm nọ đều là nội dung ăn ?

Ông vốn khâm phục tài kinh doanh của Ninh Yên. “Cô hàng nội địa là chỉ cái gì?”

“Sản phẩm hương liệu ạ.” Ninh Yên vuốt mấy sợi tóc rối, “Bọn cố gắng mở thêm vài hướng, tranh thủ kiếm thêm chút tiền để nghiên cứu khoa học.”

Trưởng phòng Giang là đàn ông chính hiệu, bao giờ thoa phấn, kể cả mùa đông da bong tróc cũng nhất quyết chịu chạm kem dưỡng da. Một "thẳng nam" như thì gì về chăm sóc da?

Ông thấy chuyện thể nên sự nghiệp gì to tát, nhưng cũng tiện ngăn cản. “Cô tự chừng mực là , cũng tiện báo cáo với cấp .”

Ninh Yên ông khó xử, nên nhẹ giọng giải thích vài câu: “Nếu chuyện thành công, thể giải quyết việc cho cả một thành phố, kéo nền kinh tế của cả một vùng lên. Việc quan trọng, ông đừng tiết lộ ngoài.”

khá mơ hồ, nhưng cô khoác lác. Trưởng phòng Giang bán tín bán nghi: “Được, .”

Sau khi một vòng quanh Giang Tô và Chiết Giang, qua vài thành phố, cả đoàn mới Thượng Hải.

Mary và Nghiêm Vi cũng chuyện xong xuôi. Ngay tại khách sạn, họ thương lượng xong và ký hợp đồng.

Một bản hợp đồng trị giá hàng chục triệu đô la Mỹ kinh động vô , khắp nơi đều gọi điện thoại hỏi thăm tình hình.

Trưởng phòng Giang còn gọi riêng phòng họp để hỏi chuyện, mà ông cũng đang ngơ ngác.

Đối mặt với câu hỏi của lãnh đạo, ông đành thẳng: “Họ cứ chuyện với suốt, vẻ hợp ý, nhưng ngờ sự việc thành.”

Vị lãnh đạo hiểu: “Họ bán tinh dầu, đó là cái gì? Sao đắt như ? Không là lừa đảo đấy chứ?”

Một lọ tinh dầu nhỏ xíu mà bán giá trời, mà cũng chịu mua? Đây là vung tiền qua cửa sổ thì là gì?

Ông sợ rằng khi khách nước ngoài nhận , họ sẽ trở mặt, gây tranh chấp ngoại giao.

Giống như những ở địa vị cao như họ, suy nghĩ thường nhiều, lo lắng cũng nhiều.

Trưởng phòng Giang nào hiểu mấy thứ đó, đành bê nguyên xi lời của Ninh Yên : “Chắc là thứ phụ nữ phương Tây dùng. Họ tối nào cũng dùng tinh dầu đó mát xa cơ thể, là để xua tan mệt mỏi.”

Lãnh đạo chút tò mò: “Ông thử qua ?”

Trưởng phòng Giang ngày nào cũng theo, thấy nhiều chuyện, dù hiểu lắm. “Không , Ninh Yên chỉ đúng một lọ nhỏ, các cô dùng còn đủ. Nghe một lọ nhỏ đó cần tới hơn một ngàn cân hoa nhài.”

Lãnh đạo bừng tỉnh ngộ, thảo nào bán đắt thế, lừa . “Ninh Yên? Liên quan gì đến cô ?”

Trưởng phòng Giang báo cáo đúng sự thật: “Cô dắt mối, tinh dầu là của cô , Nghiêm Vi cũng là cô gọi tới.”

Vị lãnh đạo lẩm nhẩm cái tên Ninh Yên. “Nói cách khác, cô là công thần thúc đẩy hợp tác đằng ?”

“Hẳn là công thần lớn nhất. Tuy bề ngoài lộ diện, nhưng đằng , chỗ nào cũng bóng dáng của cô .” Trưởng phòng Giang ánh mắt lộ vẻ khâm phục, “Cô đúng là nhân tài hiếm , ngài xem...?”

Lãnh đạo khẽ gật đầu: “Được, ông sắp xếp .”

“Vâng.” Trưởng phòng Giang trong lòng vui như mở hội.

Sau khi ngoài, ông tìm nhân viên hỏi một chút, tìm thấy Ninh Yên đang uống ở sân thượng vườn hoa.

Ngoài cô , còn Mary và Nghiêm Vi. Ba đang vui vẻ, khí vô cùng hòa hợp.

Trưởng phòng Giang tới: “Đồng chí Ninh Yên, việc tìm cô.”

Ninh Yên dậy, tìm một chỗ yên tĩnh: “Chuyện gì ạ?”

Trưởng phòng Giang cô gái trẻ tuổi vẻ mệt mỏi. Tối qua cô ngủ ? Sao mệt mỏi thế ?

“Đồng chí Ninh Yên, trịnh trọng mời cô gia nhập Bộ Ngoại vụ của chúng .”

Ninh Yên sững sờ: “Gia nhập?”

Trưởng phòng Giang quý tài giao thiệp và khả năng ăn của cô. “ , cô hợp với bộ của chúng . Chúng suy nghĩ nghiêm túc và mời cô gia nhập.”

Bộ Ngoại vụ là đơn vị mà vô mơ ước, vẻ vang, phúc lợi , thu nhập cao.

, Ninh Yên quả quyết từ chối: “Cảm ơn ông, nhưng thể bỏ mặc hơn một ngàn công nhân của tập đoàn Cần Phong.”

Mấy năm tới, đơn vị chính là nơi đầu sóng ngọn gió, cô điên mới lao .

Nói nữa, cô thích đè đầu , lời cử chỉ đều quản thúc.

Đừng thấy bây giờ cô tự do, đó là vì cô chỉ là nhân viên tạm thời, lòng hai con Mary.

Nếu nhận chức, hành vi đều theo quy củ.

Trưởng phòng Giang ngờ cô sẽ từ chối: “Đồng chí Ninh Yên, cô thể giao tập đoàn Cần Phong cho khác, vũ đài thích hợp với cô hơn. Cá nhân cô thể phát triển hơn, cũng thể góp sức cho quốc gia. Đây là một vinh dự.”

“Ông đều đúng.” Ninh Yên thuận theo lời ông, “, tập đoàn Cần Phong thể thiếu . Sự hưng thịnh suy vong của mấy ngàn gia đình đều gắn liền với , thể vì lợi ích cá nhân mà bỏ mặc họ?”

Cô tạo phúc cho một vùng, cũng là góp sức cho quốc gia, gì khác biệt.

Nghề nghiệp phân sang hèn.

Trưởng phòng Giang cau mày, cô gái theo lối thông thường? “Trên đời , thiếu ai thì khác vẫn sống .”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-285.html.]

“Tập đoàn Cần Phong giống, là sụp đổ ngay. quá .” Vẻ mặt Ninh Yên vô cùng nghiêm túc, đây là sự thật, gánh chỉ cô gánh nổi.

Thế hệ như bí thư Ngưu thì năng lực hạn, thế hệ thì kịp trưởng thành.

Nếu cô buông tay, tập đoàn Cần Phong trụ bao lâu.

“Trưởng phòng Giang, lập trường của ông, công tác ngoại giao là quan trọng nhất. lẽ ông từng đến những vùng nông thôn nghèo nhất. Rất nhiều ăn đủ no, ước mơ lớn nhất của họ là ăn một bữa thịt ngày Tết.”

Ninh Yên thở dài: “Công việc vẻ vang ai cũng , cuộc sống huy hoàng ai cũng thèm. khi thấy những đứa trẻ nông thôn gầy trơ xương, lòng như d.a.o cắt. So với vinh nhục cá nhân, càng giúp đỡ những , bám trụ ở cơ sở, mưu phúc lợi cho bà con một vùng.”

Ở tập đoàn Cần Phong, cô là trùm, đều kính trọng, yêu mến cô, các lãnh đạo thì che chở cô. Cô điên mới chạy .

Vẻ mặt chí công vô tư của cô khiến tâm trạng Trưởng phòng Giang vô cùng phức tạp. “Ninh Yên, cô suy nghĩ .”

Ông thật sự lôi kéo nhân tài về trướng .

Ninh Yên xua tay: “Công việc tiếp đãi khách nước ngoài thì . tập đoàn Cần Phong thì xong.”

Trưởng phòng Giang khâm phục con cô, nhưng cũng đau đầu: “Lãnh đạo cấp phê chuẩn , cô bảo trả lời thế nào đây?”

Ninh Yên đảo mắt: “Ông cứ là: Đừng khuyên , chỉ ruộng.”

Trưởng phòng Giang: ...

Một nhân viên công tác vội vàng chạy , quanh: “Đồng chí Ninh Yên, cô ? Ông Smith tìm cô.”

Ninh Yên sáng mắt lên, vội vã . Trưởng phòng Giang theo, nhỏ giọng hỏi: “Cô là chuyện gì ?”

Ninh Yên tỏng: “Chắc là kêu qua chuyện hợp tác.”

Thư Sách

Đầu óc Trưởng phòng Giang xoay nhanh: “Hợp tác gì?”

“Bán bột đậu nành. giăng dây lâu như , cuối cùng cũng dùng .”

Trưởng phòng Giang: ...

“Cho nên, từ  sớm cô bày thế trận?”

Ninh Yên kỳ quái ông: “Quăng lưới diện, tập trung bắt cá lớn. Đây là thao tác cơ bản thương trường mà.”

Ông Smith thấy Ninh Yên liền giơ tay: “Cô Ninh, cô xem hai lát bánh mì .”

Hai tuy ngày nào cũng gặp mặt nhưng tiếp xúc nhiều. Bên cạnh ông luôn đủ loại nhân viên cùng, còn Ninh Yên thì như hình với bóng với hai con Mary.

Ninh Yên quan sát một lát: “Lát hỏng , lát thêm bột đậu nành. Hôm nay là ngày thứ năm, vẫn hỏng.”

Ông Smith khẽ gật đầu: “Không tệ, mùi vị tuy kém hơn một chút, nhưng vẫn tạm chấp nhận .”

Ông vờ như vô tình hỏi: “Cô còn cho thêm gì trong?”

Ninh Yên nhướng mày, đây là đem xét nghiệm ? Nếu mà xét nghiệm thì chắc chuyện hôm nay.

“Một vài thành phần dinh dưỡng, đảm bảo an vô hại, nhưng đây là bí mật thương mại, thể cho ông .”

Ông Smith cũng thất vọng. Sự khôn khéo tài giỏi của Ninh Yên rõ như ban ngày, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, cô thúc đẩy hai đơn hàng lớn.

Cũng họ thế nào mà các phân tử dinh dưỡng nhỏ đến , phòng thí nghiệm của nhà ông , thể thế.

“Cô hợp tác thế nào?”

Ninh Yên lấy một tập tài liệu: “Đây là mức giá đưa , ngài xem thử?”

Ông Smith nghiêm túc xem vài : “Đắt quá, bột đậu nành đáng giá .”

Ninh Yên tủm tỉm: “Có thêm ít nguyên liệu quý giá, cho cơ thể, xem như là thực phẩm dinh dưỡng, giá thật sự đắt .”

“Một phần mười.” Ông Smith trực tiếp c.h.é.m rớt chín phần giá.

“Ông trả giá ác quá.” Ninh Yên vẻ mặt cực kỳ khoa trương, “Thế , tám phần.”

Hét giá trời, trả giá sát đất, cò kè mặc cả chính là điềm báo của thực sự ăn.

Hai qua trả giá, t.h.u.ố.c s.ú.n.g ngày càng nồng, trông như sắp lao đ.á.n.h .

Trưởng phòng Giang xem mà thót tim. Cô là đầu tiên dám "chặt chém" tay đôi với khách nước ngoài như . Bọn họ nay đều khách sáo, sợ nửa điểm sơ suất.

ông ngăn cản, chuyện thành công thì lợi cho đất nước .

Nửa ngày , việc ăn chốt, khí lập tức hòa hoãn.

Cảnh tượng lên xuống thất thường khiến các nhân viên công tác xung quanh xem mà sắp lên cơn đau tim.

Ninh Yên tươi như hoa, còn vẻ giương cung bạt kiếm lúc nãy. Cô lấy một bản hợp đồng: “ chuẩn sẵn , mời ông Smith xem qua, nếu vấn" đề gì thì ký tên.”

Ông Smith giật giật khóe miệng: “ xem như , cô sinh để thương nhân.”

Ninh Yên coi như ông đang khen : “Ngài vờ tức giận thăm dò nửa ngày, mới rút một kết luận mà ai cũng thế ? Hơi mệt đấy.”

Với phận của ông Smith, căn bản cần trực tiếp chuyện ăn với Ninh Yên. Cấp ông mang theo để ăn .

ông tự mặt, còn trả giá kỳ kèo khác hẳn ngày thường, hợp với hình tượng quý ông của chút nào.

“Cô tự tin, chứng tỏ cô tin tưởng sản phẩm của .”

“Đó là đương nhiên, còn đưa tập đoàn của Top 500 thế giới cơ.” Ninh Yên mỉm , “Đây chỉ là bước đầu tiên, hy vọng chúng còn cơ hội hợp tác.”

Trưởng phòng Giang họ vui vẻ, ngơ ngác hiểu. Cho nên, cả hai đều đang "diễn kịch thương mại" ?

Ông Smith cầm hợp đồng lên xem kỹ, bản song ngữ Trung - Anh, dùng từ nghiêm cẩn, một kẽ hở.

Thực , hợp đồng lượng nhiều, hơn nữa chỉ là một , hợp tác tiếp theo.

ông Smith thấy tham vọng, tài năng kinh doanh đáng kinh ngạc, và khả năng kiểm soát tình hình mạnh mẽ của Ninh Yên.

Không thể lôi kéo về trướng , thật là quá đáng tiếc.

“Không vấn đề, ký tên .”

Hai bên cùng ký tên, xung quanh đều thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng nhiên, Ninh Yên tủm tỉm, cất giọng rao: “Ai ăn kẹo bông đường phèn ? Không ngọt lấy tiền! Đi ngang qua xin đừng bỏ lỡ, ghé xem, ngó coi, giá rẻ như bèo, mua là lỗ, mua là lừa!”

Mọi : ...

Ông Smith: ...

 

Loading...