Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 282

Cập nhật lúc: 2025-11-10 12:20:48
Lượt xem: 164

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

 

Sau khi ở cửa hàng Hữu Nghị cả buổi trưa và dạo các cảnh điểm nổi tiếng, họ về khách sạn ăn tối.

Hai con Mary chung xe với Ninh Yên, chủ động hỏi: “Ninh, cô ăn gì?”

“Đồ ăn Trung Quốc, ?” Ninh Yên đổi khẩu vị.

“Ok.”

Bữa tối bày biện sân thượng vườn hoa, ánh đèn sáng tỏ, gió đêm thổi nhẹ, thứ thật đẽ.

Thực đơn do nhân viên cùng sắp xếp, về cơ bản đều là món ăn bản địa.

Tôm xào Long Tĩnh, vịt lạng da, đậu hũ nấu thịt cua, lươn om, tôm rang, ngó sen ngâm hoa quế, đều là những món Ninh Yên thích ăn.

Món vịt lạng da thành ba món, thua kém gì vịt thủ đô. Ninh Yên ăn ngon miệng, cô cuốn một cuốn thịt vịt, húp một ngụm canh vịt tươi ngon, gắp một đũa thịt vịt xé xào, trong lòng vui sướng.

Cô ăn nhanh nhưng cử chỉ tao nhã, hề thô lỗ.

Mary bên cạnh, hai ăn trò chuyện, chia sẻ kinh nghiệm mua sắm và ẩm thực.

Còn ông Smith thì cùng bàn với mấy nhân viên cùng.

Những ở đây đều là cấp lãnh đạo, Trưởng phòng Giang chỉ thể ở vị trí tương đối lệch bên ngoài.

Ninh Yên gắp một đũa ngó sen ngâm hoa quế, vị dẻo thơm mềm mại khiến cô thỏa mãn híp mắt .

Món ngon luôn thấy vui vẻ.

“Ăn xong sẽ tặng cô và Louisa một món quà nhỏ.”

Hôm nay cô nhận ít quà, đương nhiên đáp lễ.

Mary sáng mắt lên: “Là gì ?”

Ninh Yên liếc Trưởng phòng Giang, Trưởng phòng Giang giật giật khóe miệng, khẽ gật đầu với cô. “Chờ chút nhé, là mấy món trang sức tự tay .”

Mary cảm thấy cô như một kho báu, càng khám phá càng thấy thần kỳ: “Cô còn trang sức?”

“Chỉ mấy kiểu đơn giản nhất thôi,” Ninh Yên ngọt ngào, “ đảm bảo là độc nhất vô nhị.”

Mary vô cùng mong đợi, hận thể bỏ ăn ngay để kéo cô trang sức. Cô yêu nhất là quần áo và trang sức, ngày nào cũng ăn diện thật lộng lẫy.

Ninh Yên vội, cô chậm rãi ăn, tương tác với hai con Mary, vẫn còn dư sức để ý xem mấy đàn ông đang trò chuyện chủ đề gì.

, cô tuyệt đối xen .

Sắp 8 giờ tối, Ninh Yên lau miệng, dậy: “Xin , việc ngoài một lát, sẽ ngay.”

Trưởng phòng Giang khẽ nhíu mày: “Cô việc gì thể nhờ nhân viên của chúng .”

Công việc của cô là phụ trách tiếp đãi khách nước ngoài. Bọn họ thể trực 24 giờ nghỉ, nhưng Ninh Yên thì thể, cô việc suốt 12 tiếng từ sáng đến giờ, đồng da sắt.

“Hôm qua hẹn một bạn gặp mặt bên ngoài khách sạn, nếu thấy , sẽ lo lắng, chỉ cần mười lăm phút thôi.”

“À đúng , đồ cần mang đến ?”

“Đến .” Trưởng phòng Giang là nghiêm túc, thái độ việc cũng cực kỳ tỉ mỉ. Ông chướng mắt kiểu như Ninh Yên, tuân thủ quy tắc việc, tự ý chạy lung tung, chút tính tự giác nào. “ cô cứ thế ngoài ?”

Ninh Yên kỳ quái hỏi : “Có vấn đề gì ?”

Tính cô quá mạnh, nhưng lòng vợ chồng Smith.

Người còn đưa cái giá trời để mời cô về, Trưởng phòng Giang nghĩ đến đây, đành nuốt lời mắng mỏ đến bên miệng. “Thôi, nhanh về nhanh.”

Chỉ là một nhân viên tạm thời, ông cũng cấp trực tiếp, chứ?

Lỡ chọc giận cô, cô theo nước ngoài thật thì ông chính là tội nhân.

Bên ngoài khách sạn, Phùng Hạo quanh, sợ bỏ lỡ bóng hình quen thuộc.

Người chiến hữu bên cạnh là Tằng Bình Dương hỏi: “Cậu khẩn trương thế, thật sự bạn gái ?”

Phùng Hạo tức giận lườm : “Đó là bạn gái của Nghiêm Lẫm, để bậy, c.h.ế.t chắc.”

Tằng Bình Dương sững sờ: “Nghiêm Lẫm? Cậu mà cũng tìm bạn gái á? Thật khoa học.”

“Các là bạn học cùng lớp bổ túc mà.” Phùng Hạo vốn dẫn theo, nhưng gã đến đường Nam Kinh là nằng nặc đòi cùng.

“Chúng .” Tằng Bình Dương hừ lạnh, “Bạn gái chịu nổi cái tính lạnh lùng đó? đoán chả bao lâu, sắp ‘toang’ .”

“Ha hả, đúng là thằng ngốc.” Phùng Hạo tỏ vẻ, ở bên bạn gái mà nhiệt tình thì chắc chắn là yêu .

Anh từng thấy Nghiêm Lẫm ở bên Ninh Yên , đàn ông ngày thường cao lãnh là thế mà đối với bạn gái hết mực che chở, nhiệt tình vô cùng.

Tằng Bình Dương vui: “Cậu ý gì?”

Phùng Hạo coi như thấy, giơ đồng hồ lên xem, 7 giờ 58 phút, còn tới? Không là xảy chuyện gì chứ?

Nghĩ đến đây, chút lo lắng.

Trớ trêu , Tằng Bình Dương vẫn lải nhải bên cạnh: “ đoán, bạn gái chắc chắn là một cô nàng ngoại hình thường thường, nhưng tính tình thì cực kỳ .”

Phùng Hạo và Nghiêm Lẫm ưa , dù cũng là đối thủ cạnh tranh, thêm chút hiểu lầm. “Sao ?”

“Thì bù trừ cho chứ .”

Phùng Hạo: ... Cho nên, đây là đang ngầm thừa nhận Nghiêm Lẫm trai?

Tằng Bình Dương ha ha , tầm mắt vô tình lướt qua một bóng hình xinh liền lập tức kích động: “A, mau kìa, tiểu tiên nữ.”

Anh kéo Phùng Hạo sang, chỉ thấy một cô gái trẻ trung, xinh , yêu kiều bước từ khách sạn Hòa Bình, dáng uyển chuyển mà linh động, ngũ quan tinh xảo, làn da trắng như tuyết.

“A, cô với kìa! Cô đang về phía , trời ơi, lẽ cô gặp yêu ? Làm bây giờ? kích động quá.”

Cô gái xinh nhanh chóng đến mặt họ, Tằng Bình Dương hưng phấn mắt sáng rỡ: “Đồng chí, cô...”

“Phùng Hạo, đến trễ chứ?” Ninh Yên tươi chào hỏi, “Anh tới lâu ?”

Nụ của Tằng Bình Dương cứng đờ. Phùng Hạo cố nhịn lắm mới phá lên, đúng là đồ ngốc.

“Cũng tới thôi, cô chuẩn từng phút, đúng 8 giờ luôn. Sao cô từ khách sạn Hòa Bình?”

Nghe khách sạn Hòa Bình khách nước ngoài ở, biện pháp an ninh nghiêm ngặt, bình thường , cổng cũng lính canh.

Ninh Yên tủm tỉm : “ đang nhân viên tạm thời ở Bộ Ngoại vụ, phụ trách tiếp đãi khách nước ngoài. Tình hình cụ thể tiện nhiều, cho nên, mấy ngày nay đều rảnh.”

Phùng Hạo trợn mắt há hốc mồm. Vừa tới Thượng Hải kết nối với Bộ Ngoại vụ? Sao cô thể giỏi ?

mà, đúng là thể dùng logic thông thường để đ.á.n.h giá con Ninh Yên. “Vậy công việc của cô thì ? Còn thời gian ?”

Anh còn hứa giúp Ninh Yên cầu nối.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-282.html.]

“Bộ Ngoại vụ sẽ giúp giải quyết.” Tâm trạng Ninh Yên , “Đương nhiên, đơn đặt hàng càng nhiều càng , vẫn cho của tìm khách mỗi ngày mà.”

“À đúng , chúng ở nhà khách ven hồ, điện thoại là xxxx, việc gì cứ gọi , buổi tối của đều ở đó.”

Phùng Hạo lấy bút ghi điện thoại, cô trong bộ đồ công sở, khỏi than thở: “Cô lúc nào cũng là một cô gái thần kỳ. Khi nào thì bên cô kết thúc?”

Ninh Yên vuốt tóc: “Không nữa, chờ thông báo. Chúng cứ giữ liên lạc, kiểu gì cũng sắp xếp thời gian.”

“Vậy .”

Ninh Yên vài câu khách sạn, còn tăng ca nữa, cái kiếp tăng ca ch.ó c.ắ.n .

còn việc, đây.”

“Được, việc cẩn thận nhé.”

Ninh Yên vẫy vẫy tay, xoay rời .

Phía truyền đến một giọng : “Chờ một chút, giới thiệu, là chiến hữu của Phùng Hạo, Tằng Bình Dương.”

Ninh Yên bậc thềm đầu , mỉm : “Chào , tạm biệt.”

Nhìn bóng hình uyển chuyển khuất khách sạn, Tằng Bình Dương đ.ấ.m n.g.ự.c thùm thụp: “Phùng Hạo, mau với bạn gái Nghiêm Lẫm !”

Thấy bộ dạng lố bịch của , Phùng Hạo nhịn : “Là cô đấy, đừng tơ tưởng nữa.”

Tằng Bình Dương ghen tị đến mức căm hờn: “Nghiêm Lẫm mà may mắn thế? Cái gì cũng là nhất, ngay cả bạn gái cũng ngoại lệ.”

“Có những thứ ghen tị .”

Ninh Yên khách sạn, đưa thẳng đến một phòng suite sang trọng, phòng ngủ, phòng họp, phòng ăn, gian cực kỳ rộng và xa hoa.

Người phiên dịch đưa một túi đồ cho Ninh Yên: “Đây là Trưởng phòng Giang đưa cho cô.”

Thư Sách

Đây đúng là những thứ Ninh Yên yêu cầu, một hộp hạt châu rời gia công, lấp lánh ánh sáng ôn nhuận, còn dây  vàng 14k, dây cước trong suốt và các loại dụng cụ.

Mary bế con gái bên cạnh cô, tò mò hỏi: “Cứ thế trực tiếp ?”

, là DIY ( thủ công), nếu cô hứng thú thì thể cùng.”

Chỉ thấy cô xâu chuỗi hạt, động tác thuần thục mà nhẹ nhàng, như đang tận hưởng.

Chỉ lát , tác phẩm của cô thành hình. Đó là một sợi dây chuyền xương quai xanh kiểu 'bầu trời ', đơn giản mà phóng khoáng, độc đáo, nhỏ nhắn và tinh xảo. “ thiết kế riêng cho cô đấy, cô đeo thử xem.”

Mary vội vàng đeo thử, nó nổi bật hảo đường xương quai xanh gợi cảm, tăng thêm vẻ nữ tính.

“Đẹp quá, thích!”

Ninh Yên tủm tỉm cầm dụng cụ lên, đôi tay linh hoạt xoắn vặn, một chiếc vòng tay ngọc trai viền chỉ vàng, tạo hình cánh hoa, kiểu dáng tinh xảo khiến sáng mắt.

Hai con Mary đều chớp mắt.

“Bé đáng yêu, cái là của con.” Cô đeo vòng tay cổ tay mũm mĩm của cô bé, hôn một cái.

Cô bé lập tức tít mắt, sờ tới sờ lui, thích buông tay. Tuy còn nhỏ nhưng cô bé cũng yêu cái .

Mary mà mắt sáng lên: “Kiểu cũng thích, cũng một cái.”

Thật sự quá !

dạy cô nhé.” Ninh Yên từng việc ở phòng tạo hình, đây là kỹ năng cơ bản, tự trang sức ngọc trai thịnh hành trong giới nữ sinh.

Cô kiên nhẫn chỉ dạy, Mary ban đầu cũng hào hứng, tự tin, nhưng học một lúc mới phát hiện, nó quá khó.

Ninh Yên dễ dàng uốn vòng tay, còn cô học thế nào cũng xong, tay chân vụng về hỏng suốt, sợi chỉ vàng mềm, điều khiển .

“Người mới học đều , cô thế là lắm , dáng đấy.” Ninh Yên an ủi, “Là do kiểu khó, dạy cô kiểu đơn giản hơn.”

Cô đưa chiếc vòng tay xong cho Mary, kích thước vặn, tôn lên bàn tay tinh tế xinh của cô.

Mary cực kỳ thích mẫu vòng tay , nó chút hoa lệ nhỏ nhắn nhưng phô trương, toát lên khí chất độc đáo, còn hợp ý cô hơn cả những thương hiệu lớn.

“Đây là ‘chỉ kiểu đơn giản nhất’ mà cô đấy ?”

.” Ninh Yên khúc khích, “Những hạt châu đơn giản nhất, nhưng nhờ thiết kế độc đáo mà trở nên đẽ, thú vị ?”

Mary cô thật sâu: “ quyết định , về nước sẽ tạo dựng một thương hiệu trang sức. Cho dù Henry đồng ý, cũng sẽ .”

Ninh Yên nhịn , đều là thông minh, những chuyện cần quá rõ ràng. “Vậy thì quá.”

quyết tâm như , thể thành công?

Mary quyết, liền bắt đầu suy tính chuyện tương lai: “Cô giúp thiết kế thêm vài mẫu nữa, dùng của cô , sẽ trả tiền.”

“Thế thì tính toán quá.” Ninh Yên khẽ lắc đầu, cá nhân cô thể nhận tiền , mục tiêu quá lớn. ... cô nảy một ý: “ mà, thể đổi thành cổ phần ?”

Trả tiền chỉ là một , dùng cổ phần để trói buộc lợi ích, kết thành cộng đồng lợi ích mới là nhất.

Mary: ...

Cô sờ sợi dây chuyền xương quai xanh, cúi đầu chiếc vòng tay, vô cùng động lòng.

Một tài hoa như xứng đáng để cô bỏ vốn. Chồng cô còn sẵn lòng bỏ 50 vạn đô la Mỹ để chiêu mộ, cô dùng cổ phần để giữ nhân tài, bản chất cũng giống .

“Được, cho cô 10%, mỗi năm cô cung cấp cho 30 mẫu thiết kế, và cả ý tưởng hoạt động nữa.”

Đầu óc kinh doanh của Ninh Yên mới là thứ giá trị nhất.

“Chúng quyết định vui vẻ như nhé.” Ninh Yên chủ động chìa tay , “Thêm một điều kiện nữa, tất cả nguyên vật liệu đều mua từ nước của .”

“Không vấn đề.” Hai tay nắm chặt, Ninh Yên mỉm , đơn hàng đầu tiên xong.

Người phiên dịch bên cạnh chứng kiến bộ quá trình, sững sờ. Hợp đồng cứ thế mà chốt xong? Còn tự vớt vát đủ chỗ ?

Khoan , cô thể giữ cổ phần cá nhân ?

Anh theo bản năng sang nhân viên công tác đối diện, đó cũng mang vẻ mặt như sét đánh, Ninh Yên như thể sinh vật ngoài hành tinh.

Ninh Yên thấy họ đều ngây , chút cạn lời. Lúc nên mời lãnh đạo ? Việc khó nhất cô xong , đến tiếp quản chứ.

“Phiền gọi trưởng phòng Giang giúp , việc bên xong , hợp đồng ai sẽ chịu trách nhiệm ký?”

Trưởng phòng Giang tin vội vàng chạy tới, ánh mắt phức tạp vô cùng: “Đồng chí Ninh Yên, cô cổ phần? Chuyện khó xử lý, từng tiền lệ.”

Trong nước, cá nhân phép kinh doanh, cô còn lấy danh nghĩa cá nhân hợp tác ăn với bạn bè quốc tế?

Điều phù hợp với tình hình trong nước.

Ninh Yên dại gì đầu, nhất là ở thời đại : “ sẽ hiến tặng bộ cổ phần , các xem nên thủ tục thế nào.”

Trưởng phòng Giang vô cùng vui mừng, đồng chí vẫn hiểu chuyện, tấm lòng vì đất nước, tệ, là một đồng chí . “Thật cảm ơn cô, đồng chí Ninh Yên, mặt quốc gia cảm ơn cô.”

Ninh Yên hiến tặng cho quốc gia thấy tiếc, nhưng nếu thể vớt vát chút lợi lộc cho thì càng : “ mà, công việc của ...”

Trưởng phòng Giang hiểu ý ngay, lập tức tỏ thái độ: “Yên tâm, chúng sẽ hỗ trợ cô hết sức. Những gì sẽ tăng gấp đôi, mỗi năm đều giữ con đó.”

Lúc , ông cho rằng đơn đặt hàng là thu hoạch bất ngờ, nào đây mới chỉ là bắt đầu...

 

 

Loading...