Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 280

Cập nhật lúc: 2025-11-10 11:55:58
Lượt xem: 169

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

“Bà đồng ý luôn?” Một giọng vang lên từ góc ngoặt hành lang.

Anh phiên dịch vẻ mặt ngơ ngác, hệt như một đứa trẻ lạc đường: “ , bà Smith đồng ý ngay cần suy nghĩ. Không là đang lừa đấy chứ?”

Anh thuật bộ quá trình cho lãnh đạo , nhớ từng câu từng chữ, nhưng đến giờ vẫn nghĩ mãi .

Trưởng phòng Giang dám tin. Bọn họ hao hết tâm sức mà chẳng thu lợi lộc gì, Ninh Yên chỉ trang điểm, tóc cho một chút mà vớ món hời?

“Người ở địa vị như họ thận trọng trong lời và việc , sẽ để khác bắt bẻ .”

Cho nên, họ sẽ dễ dàng hứa hẹn, một khi đồng ý thì sẽ đổi ý.

Tâm trạng phiên dịch vô cùng phức tạp: “Thái độ của Ninh Yên lúc xin đồ cứ như thể đang xin một viên kẹo , vô cùng tùy ý. Đây là lý do bằng lòng cho ?”

Anh tìm thấy lý do nào khác.

Trưởng phòng Giang giật giật khóe miệng: “Cái lý do chính tin ?”

Nếu tận mắt chứng kiến, phiên dịch tuyệt đối thể tin sự thật .

“Vậy chỉ thể giải thích là do hợp ý thôi.”

Trưởng phòng Giang suy nghĩ một lúc : “Cậu cứ… quan sát nhiều, xem nhiều, ít .”

Vốn dĩ họ sợ Ninh Yên hiểu quy tắc, chuyện nực , nên mới cử phiên dịch và nhân viên theo suốt hành trình để kịp thời gỡ rối.

hiện tại, họ phát hiện , con Ninh Yên đáng để nghiên cứu.

“Vâng.”

Giữa trưa, Mary mời Ninh Yên cùng ăn ở tiệm cơm Tây. Vai trò của Ninh Yên càng giống một bạn chơi cùng, chứ nhân viên công tác của phía Trung Quốc.

Các nhân viên công tác lo lắng cô sẽ mất mặt, nên tranh thủ lúc cô vệ sinh, vội vàng bổ túc cho cô về quy tắc bàn ăn.

Ninh Yên tỏ ngoan ngoãn lời, ý là lọt tai hết .

nhân viên công tác vẫn thể yên tâm. Bổ túc trong mười phút ngắn ngủi, thực hành, thì học bao nhiêu?

“Nhớ kỹ, cứ để ý xem bà Smith thế nào, cô học theo.”

“Biết .” Ninh Yên cụp mắt. Quy tắc ăn đồ Tây cô hiểu cả, nhưng nguyên từng ăn đồ Tây, điểm đúng là cách nào giải thích.

Ngồi ở vị trí bên cửa sổ, thể thấy phong cảnh đường phố. Mary bảo Ninh Yên cứ tự nhiên gọi món. Ninh Yên cũng khách khí, món khai vị là súp kem tôm hùm, món chính là sườn cừu nướng, cộng thêm một món tráng miệng bữa ăn là Chocolate Brownie.

Súp tôm hùm nấm và sò điệp, húp một ngụm súp, hương vị tươi ngon đậm đà lập tức chinh phục thực khách, miếng tôm hùm dai giòn sần sật khiến Ninh Yên vui đến cong cả mắt.

Lâu lắm ăn đồ Tây.

Sườn cừu nướng bên ngoài giòn rụm, bên trong mềm mọng, ăn kèm với nước sốt đặc chế, hương vị vô cùng ngon miệng.

Nhân viên công tác bên cạnh thấy cô dùng d.a.o nĩa đúng quy cách, thầm thở phào nhẹ nhõm. Khả năng học hỏi nhanh, các loại d.a.o nĩa đều dùng đúng cả.

Ai ngờ, Ninh Yên ăn xong sườn cừu nướng, bỗng nhiên : “ vẫn ăn no, thể gọi thêm món ?”

Ngon thì ngon thật, nhưng suất ăn quá ít, đủ nhét kẽ răng.

Mary thích vẻ thẳng thắn, hào phóng của cô. Thích cái gì cứ thẳng, chứ vòng vo tam quốc, bắt khác đoán ý.

“Được chứ.”

Ninh Yên giơ tay gọi phục vụ: “Cho thêm một phần salad rau củ, một phần mì Ý tôm hùm, và một phần bò bít tết, cảm ơn.”

Bữa trưa miễn phí, ăn thì phí.

“Vâng, xin chờ một lát.”

Ninh Yên gọi nhiều như , mà vẫn tủm tỉm: “Phải tranh thủ lúc còn trẻ mà ăn cho thỏa thích. Bà phát hiện , lúc trẻ ăn thế nào cũng mập, chứ chờ lớn tuổi , trao đổi chất theo kịp, ăn gì cũng béo, vóc dáng dễ biến dạng, mặc quần áo cũng khó coi.”

Thư Sách

Câu lập tức khiến Mary đồng cảm sâu sắc: “, đúng, đúng! Giờ cũng dám ăn nhiều, cứ ăn là béo, phiền lắm.”

Ninh Yên cũng khá thích bà, chỉ là một quý bà thích hưởng thụ, yêu cái , tâm tư quá phức tạp.

Cô tuyệt đối sẽ thừa nhận là vì "bo" nhiều, "bo" sảng khoái.

cho bà một thực đơn giảm béo, cứ ăn theo đó tuyệt đối sẽ béo.”

“Vậy thì quá!”

Hai ăn bàn luận về chủ đề giảm béo, càng càng hăng say.

Mary cảm thấy cô gái chính là tri kỷ của , chuyện gì cũng thể hợp ý .

Cứ như , Ninh Yên cứ thế chuyện, thản nhiên chén sạch chỗ đồ ăn gọi.

Thái độ quá thản nhiên, quá dửng dưng, cử chỉ quá ưu nhã, khiến quên mất việc cô ăn hết suất của ba .

Chỉ nhân viên công tác bên cạnh là thấy rõ mồn một, tâm trạng ngũ vị tạp trần.

Có những trời sinh một khí chất, dù là chuyện kỳ quặc đến mấy cũng thể cho nó trở nên hợp tình hợp lý.

Ăn cơm xong, cả nhóm kéo đến Cửa hàng Hữu nghị tham quan, thực chất là để mua sắm.

Hàng hóa rực rỡ muôn màu, cái gì cũng . Thực phẩm nhập khẩu như sô-cô-la, kẹo, vải vóc, đồ điện tử và đồng hồ đều thu hút ánh mắt khách hàng.

Cửa hàng Hữu nghị lập để cải thiện môi trường mua sắm cho khách nước ngoài, đáp ứng nhu cầu sinh hoạt của họ và Hoa kiều, cho nên giấy tờ, dân bình thường .

Đương nhiên, đây cũng là nơi để kiếm ngoại hối, các mặt hàng thủ công mỹ nghệ từ khắp nơi đều đủ cả.

Vợ chồng ông Smith cùng nhân viên công tác, bật chế độ "vung tiền mua sắm", mua sắm mỏi tay.

Giá cả trong nước quá rẻ, cứ như nhặt rau ngoài chợ, chẳng xót tiền chút nào.

Họ đặc biệt hứng thú với đồ sứ, , tranh chữ, hàng thủ công mỹ nghệ và tơ lụa của Trung Quốc, mua cả đống. Nhân viên theo tay xách nách mang túi lớn túi nhỏ.

Ninh Yên hâm mộ c.h.ế.t , tiền đúng là thật.

Lại một nữa cảm nhận sự nghèo khó của .

cô bé đáng yêu trong lòng. Cô bé cứ thích bám lấy cô, ôm hôn, quấn quýt rời.

Cô bé mặc một chiếc váy nhỏ xinh , đội mũ đỏ, hàng mi dài, da trắng như tuyết, lên ngọt lịm, hệt như một thiên thần nhỏ.

“Bé cưng , tay chị mỏi quá , ôm em nổi nữa, để khác bế em nhé, ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-280.html.]

hai , cô bé đáng yêu hiểu, liền giãy giụa tụt xuống đất, nhưng cho khác bế, mà chìa bàn tay trắng nõn , chủ động dắt tay Ninh Yên.

Ninh Yên nắm lấy bàn tay mềm mại, trái tim như tan chảy, đáng yêu quá mất.

Cô kiên nhẫn dắt tay cô bé, phối hợp với bước chân ngắn cũn của bé, chầm chậm, bất giác tụt phía khá xa so với đoàn.

Mary đầu thấy Ninh Yên và con gái : “Ủa, hai họ ?”

Nhân viên công tác , chỉ về một hướng: “Ở đằng ạ.”

Mary trở , thấy Ninh Yên đang dắt cô bé chậm rãi, mặt tươi , thỉnh thoảng cúi xuống chuyện với cô bé, hình ảnh ấm áp đáng yêu.

Bà khẽ mỉm . Người thích trẻ con nhất định là .

Nhân viên cùng nhịn : “Cô Ninh thích trẻ con, cũng khó trách cô chủ nhỏ thích bám lấy như .”

Mary Louisa là một đứa trẻ nhạy cảm, đừng bé còn nhỏ, nhưng nhạy cảm với cảm xúc của khác. Có thể bám lấy Ninh Yên như , chắc chắn là Ninh Yên thứ gì đó mà trẻ con đặc biệt thích.

Ninh Yên dắt cô bé đáng yêu tới. Mary dịu dàng xoa đầu con gái: “Ninh, cô giúp chọn vài chiếc khăn lụa nhé, rành mấy thứ .”

“Vâng ạ.”

Ninh Yên giao cô bé cho nhân viên công tác bên cạnh, nghiêm túc ngắm nghía. Chất liệu đều là tơ tằm cao cấp, sờ mềm mại.

Cô chọn mấy chiếc màu sắc rực rỡ: “Khăn lụa là dùng để tạo điểm nhấn, nhất nên chọn màu sắc tươi tắn. Hai màu hợp với màu da và khí chất của bà.”

Cô còn cầm khăn ướm thử lên mặt Mary để so sánh với màu da. Da của Mary trắng, nên màu nào cũng hợp.

“Màu vàng tôn lên khí sắc của bà, da dẻ trông hồng hào, sức sống. Màu xanh lam thì hợp với khí chất tao nhã, cao quý của bà.”

Khăn lụa trong tay cô như biến hóa khôn lường, đủ các kiểu thắt trình diễn. Mỗi kiểu thắt mang một phong cách khác : thắt nút rủ một bên thì đơn giản phóng khoáng, thắt kiểu khăn tam giác thì cá tính, phóng khoáng, thắt kiểu thủy thủ thì gọn gàng, sành điệu, còn thắt nơ tròn thì lãng mạn…

Mary sững sờ. Phải đến mười mấy kiểu chứ? Không hổ là cao nhân thời trang.

Miệng Ninh Yên như bôi mật: “Da bà trắng, khí chất cao quý, khăn lụa đặc biệt hợp với một đại mỹ nhân như bà. Chỉ cần học thêm chút cách phối đồ thời trang và trang điểm nữa, bà chính là nhất trong đám đông.”

Mary dỗ dành nên vui mặt. Vừa vui lên là bà tặng đồ: “Cô cũng chọn mấy chiếc , tặng cô.”

Ninh Yên cũng mua mấy chiếc về tặng nhà: “Không cần ạ, tiền mà.”

Mary thích tiêu tiền cho cô, ai bảo cô dỗ , còn hiểu về thời trang chứ.

“Đừng từ chối , đây là chút tâm ý nhỏ của . Mua chúng cùng đeo, ?”

Trước sự thuyết phục nhiệt tình của bà, Ninh Yên đành “miễn cưỡng” đồng ý: “Vậy cũng ạ.”

Anh phiên dịch bên cạnh im lặng. Lại là kịch bản của Ninh Yên ? Kịch bản kỳ quặc nhất mà từng thấy, chính là kịch bản của Ninh Yên, khiến khác cầu xin tiêu tiền cho cô.

Hình tượng "cao nhân thời trang" của Ninh Yên thiết lập thành công. Cô vui vẻ chọn mấy chiếc. Cô mắt ngay một chiếc khăn lụa màu đỏ rực. Cô hợp với màu đỏ tươi, "cân" màu , còn tôn lên vẻ kiều diễm của cô.

“Chiếc quả thực hợp với cô.” Mary bên cạnh , nhịn gật đầu khen. “Cô gu thời trang, cũng chọn đồ.”

“Đương nhiên .” Ninh Yên ha hả. “Chờ về, sẽ thiết kế cho bà mấy bộ quần áo thật , đảm bảo là độc nhất vô nhị.”

nhà thiết kế thời trang, nhưng xem nhiều nên "mưa dầm thấm lâu", vẽ mấy kiểu dáng của đời thì vẫn thể .

Cái gọi là qua , thì mới lâu bền.

Mary vui mừng khôn xiết. Món quà đúng là gãi đúng chỗ ngứa của bà: “Vậy thì quá!”

Bà vui quá nên tặng đồ: “Chiếc mũ beret hợp với cô, thử xem.”

“Đôi găng tay nè, thử .” Phí thiết kế trang phục cũng đắt lắm.

Đều là đồ nhỏ, Ninh Yên cũng từ chối.

Anh phiên dịch trơ mắt Ninh Yên từ tay biến thành hai túi đồ lớn, cả câm nín.

Đây chẳng là "tay bắt sói" ? Chỉ một chữ: Phục!

Đoàn chuyển đến quầy trang sức ngọc trai, từng chuỗi vòng cổ lấp lánh bày biện ngay ngắn.

Ninh Yên cũng khá thích trang sức ngọc trai, trông khí chất, thể đeo hàng ngày, thể phối với lễ phục.

trúng một đôi khuyên tai ngọc trai, kiểu dáng đơn giản nhất, nhưng hạt tròn ngọc sáng, độ bóng cực .

Cũng thôi, hàng thể Cửa hàng Hữu nghị đều là hàng tuyển.

“Mary, mua? Không thích ?”

Mary lắc đầu, thẳng thắn: “ thích ngọc trai Akoya hơn.” Bà nhiều trang sức ngọc trai, mấy kiểu thiết kế cũ kỹ lọt mắt bà .

Ninh Yên mím môi. Nếu bà ngọc trai Nam Dương ngọc trai đen Tahiti thì thôi, đằng cố tình là ngọc trai của nước R (Nhật Bản).

vui, đảo mắt mấy vòng, nảy một ý.

Cô quyết đoán hành động: “Kiểu dáng trang sức ngọc trai của nước vẫn còn quá đơn giản, cũng cách đóng gói, nên danh tiếng mới bằng ngọc trai ở những nơi khác.”

“Thực chỉ cần xây dựng một thương hiệu, tìm nhà thiết kế chuyên nghiệp tạo nhiều kiểu dáng mắt hơn, cộng thêm cách đóng gói, tiếp thị, là thể bán đắt như tôm tươi.”

Đáng tiếc, cảnh trong nước cho phép, cũng xuất hiện một nhân vật nào như Mikimoto Kōkichi, dùng sức một đổi cả ngành ngọc trai.

Chúng điều kiện như , mà bán bằng nước đảo, tức thật.

Cô bèn chuyển chủ đề: “À đúng , Mary, bà tiền địa vị, thể xây dựng một thương hiệu trang sức của riêng mà.”

Mary xuất danh môn, gả cũng hào môn, từ nhỏ cẩm y ngọc thực, hưởng nền giáo d.ụ.c nhất, nhưng từng một ngày nào.

Cha yêu cầu bà ngoan ngoãn, chồng yêu cầu bà một vợ hiền đảm, còn tiền thì cứ tiêu thoải mái.

Bà sững sờ, từng nghĩ đến chuyện : “Thương hiệu trang sức?”

Ninh Yên nghiêm túc "lùa gà": “ , bà nhập khẩu ngọc trai từ nước chúng , mang về nước các bà đóng gói cho thật , tuyệt đối sẽ thua kém ngọc trai Akoya.”

Đời , khuyên tai ngọc trai của nhà Chanel đắt bao, mà đó đều là ngọc trai nước ngọt, họ bán chính là thương hiệu và thiết kế.

Thương hiệu trong nước nổi, thì xuất khẩu ngọc trai, cũng là một cách. Thứ nhất là thể kiếm ngoại hối, mang về dòng tiền, thúc đẩy ngành nuôi cấy. Thứ hai, là để cạnh tranh với ngọc trai của nước láng giềng, bên giảm thì bên tăng thôi.

Để bọn họ khỏi giàu quá, suốt ngày gây chuyện.

Thứ ba, là thể thiết lập mối quan hệ lợi ích lâu dài, định với gia tộc Smith. Điều còn hữu dụng hơn nhiều so với việc bà chiêu đãi họ ăn ngon, uống say, chơi vui.

Lợi ích mới là vĩnh hằng.

 

 

 

Loading...