Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 279
Cập nhật lúc: 2025-11-10 11:40:04
Lượt xem: 161
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Ông đồng ý thì chúng cũng chẳng mất gì.” Ninh Yên để tâm. Chỉ cần cho cô thời gian, đống hàng đó kiểu gì cũng bán . “Buổi tối ăn gì?”
“Gì cũng .” Ninh Nhị vốn đang cảm thấy ưu tú, nổi bật nhất trong đám bạn cùng lứa, nhưng khi ngoài mới phát hiện kiến thức của còn hạn hẹp, nông cạn. Trong trường hợp như , còn dám hó hé tiếng nào.
Về đến nhà khách, Trình Hải Đường và về. Chân của Hứa Trân thương đến xương, chỉ cần tĩnh dưỡng hai ngày là khỏi.
Ninh Yên thở phào nhẹ nhõm: “Tối nay mời ăn đặc sản.”
Mọi bất giác nuốt nước bọt, mắt sáng rực.
Chân cẳng Hứa Trân tiện: “ , .”
“Sao ? Cùng chứ, để Đại Chí cõng cô.” Ninh Yên vui vẻ quyết định. “ về phòng quần áo .” Vết bẩn do cô bé đáng yêu bẩn quần áo rõ, mà cô vẫn thản nhiên mặc bộ đồ đó chuyện với khách nước ngoài, tâm lý đúng là quá vững.
Trước khi công tác, cô may hai bộ quần áo mới lịch sự. Mặc quần áo rách rưới bàn chuyện ăn thì mà thành công ? “Người vì lụa”, là lý.
Ít nhất, nó cũng chứng tỏ thực lực, đúng ?
Trên đường Nam Kinh nhiều món ngon, cả nhóm chọn một cửa hàng lâu đời.
Khách ăn đông, đợi một lúc lâu mới chỗ.
Ninh Yên gọi một phần tiểu long bao, canh miến đậu hũ dầu. Ninh Nhị thì gọi một bát mì cá hoa vàng và bánh bao chiên. Hai chị em ăn vui vẻ.
Tiểu long bao vỏ mỏng thịt mềm, hương vị đặc biệt tươi ngon, ăn kèm với canh miến giải ngấy đúng là một sự kết hợp hảo, ấm lòng ấm .
Đối diện, Hứa Trân bỗng nhiên hỏi: “Món cháo gà gà?”
Ninh Yên im lặng, gì.
Trình Hải Đường ha hả: “Cháo gà chỗ chúng giống Quảng Châu, thực là cháo nước gà. Một muỗng nước gà, một muỗng nước tương đặc chế, thì bình thường nhưng ăn nhiều sẽ thấy ngon, ăn kèm gà luộc là tuyệt nhất.”
Hứa Trân đỏ mặt, cô thật sự .
Trình Hải Đường thấy , chút áy náy, vội chữa lời: “Có gì , chúng Tổng giám đốc Ninh, cái gì cũng .”
Ninh Yên lạnh lùng : “Xin đừng tâng bốc, cảm ơn.”
“Ha ha ha.” Mọi đều , khí lập tức thoải mái hẳn lên.
Cả nhóm ăn xong, còn dạo một vòng phố Nam Kinh, chủ yếu là để mua đồ giúp bà con ở quê.
Tay xách nách mang đủ các túi lớn túi nhỏ, họ còn cố ý xem "Bức tường Tình Nhân" trong truyền thuyết.
Các cặp nam nữ trẻ tuổi chen chúc chật kín Bức tường Tình Nhân, cũng đông nghịt, là .
Thế thì cũng chẳng gì .
Mã Đại Chí mắt đầy kinh ngạc, ngước các công trình kiến trúc ở Bến Thượng Hải, hoa lệ đồ sộ.
“A, cái đồng hồ lớn kìa.”
“Đó là tòa nhà Hải quan, ?”
Hứa Trân hâm mộ thôi: “Đẹp quá. Hải Đường, sinh ở đây, thật là hạnh phúc. À đúng , vẫn về nhà ?”
Ánh mắt Trình Hải Đường thoáng buồn: “Việc công , việc tư , công việc quan trọng hơn.”
Cô đầu thì thấy Ninh Yên đang chằm chằm sông Hoàng Phố, vẻ mặt đầy trầm tư.
“Tổng giám đốc Ninh, cô đang nghĩ gì ?”
Ninh Yên thần sắc chút mơ màng. Kiếp , kiếp , như mộng như ảo, Trang Chu mộng điệp, cái nào là thật, cái nào là giả?
Từng lúc, cô bên bờ sông sang phía đối diện, nơi một thời thịnh thế phồn hoa, muôn hình vạn trạng, rực rỡ lung linh, khiến lòng say đắm.
Thư Sách
trong chớp mắt, mạt thế ập đến…
“Đại giang đông khứ, lãng đào tận, thiên cổ phong lưu nhân vật. Cố lũy tây biên, nhân đạo thị, Tam Quốc Chu lang Xích Bích…” (1)
“Chị cả, tự dưng ngâm bài ‘Xích Bích hoài cổ’ ?” Ninh Nhị ngắt lời. “Người hoài tài bất ngộ, nên công trạng nên mới cảm khái, hợp với chị đang ôm ấp kế hoạch lớn .”
Lời thơ của thi nhân khi trải qua bao thăng trầm, thật cũng điểm tương đồng với Ninh Yên.
“Biết tên con sông ?”
Ninh Nhị khẽ lắc đầu: “Không ạ.”
Ninh Yên thuận miệng phổ cập kiến thức cho : “Sông Hoàng Phố, dài 113km, cuối cùng đổ biển Hoa Đông. Sông Hoàng Phố chia Thượng Hải hai, nơi chúng đang là Phố Tây (Puxi), còn đối diện là Phố Đông (Pudong)…”
Cô thao thao bất tuyệt, dẫn dắt thực tế, lật cả nguồn gốc và lịch sử của Thượng Hải, điển cố thuộc như lòng bàn tay, những điều ngay cả Trình Hải Đường cũng .
Ninh Nhị chẳng phục ai, chỉ phục Ninh Yên: “Chị cả, cái gì chị cũng ?”
Ninh Yên lấy tâm trạng, tủm tỉm vẻ: “Đây là thường thức thôi mà.”
Ninh Nhị: …
Thường thức của chị và thường thức của thường đúng là cách cả Thái Bình Dương.
Một đêm mộng, Ninh Yên tỉnh với tinh thần sảng khoái. Chỗ bánh ngọt gói về hôm qua dùng bữa sáng, cùng chia sẻ.
Không hổ là tay nghề của đầu bếp khách sạn lớn, ai ăn cũng tấm tắc khen ngon.
Đã là cuối thu, lá rụng bay lả tả. Ninh Yên một bộ trang phục mới, áo sơ mi trắng nơ dài bay bổng phối cùng quần tây đen, gọn gàng, thanh lịch, mất vẻ nữ tính, tôn khí chất.
Đã là bàn chuyện ăn thì phong thái của ăn.
Cô dẫn cấp ngoài thì một giọng vang lên: “Đồng chí Ninh Yên.”
Là đồng chí Giang. Quầng thâm mắt của ông còn đậm hơn, tối qua ngủ ?
Ninh Yên thoải mái chào hỏi: “Chào buổi sáng, ông ăn sáng ?”
“Ăn .” Đồng chí Giang đang việc trong lòng, hàn huyên một câu liền thẳng vấn đề.
“Đồng chí Ninh Yên, chúng khi thương lượng nhất trí đồng ý yêu cầu của cô. Các bộ phận liên quan sẽ ký hợp đồng 500 tấn đường trắng và 500 tấn nước tương với cô. Về việc hợp tác , chúng cần bàn bạc cụ thể. Cô thấy thế nào?”
Kết quả Ninh Yên sớm liệu . Số lượng thì vẻ nhiều, nhưng chia cho mấy đơn vị thì cũng chẳng còn bao nhiêu. Dân Thượng Hải đông như , tiêu thụ nhanh.
“Được thôi.”
Cô vẫn trầm , thản nhiên như , dường như thứ đều trong tầm kiểm soát.
Đồng chí Giang thấy cô bình tĩnh đến thế, tâm trạng khá phức tạp. Cô gái tâm lý hề tương xứng với tuổi tác.
“Vậy chúng ngay bây giờ.”
Ninh Yên chỉ Ninh Nhị bên cạnh: “ đưa em trai cùng. yên tâm để nó chạy lung tung bên ngoài.”
Cơ hội thế là một trải nghiệm hiếm đối với Ninh Nhị, giúp mở rộng tầm mắt, tiếp xúc với một thế giới khác.
Đồng chí Giang liếc Ninh Nhị. Cậu bé lập tức thẳng , vẻ mặt căng thẳng.
So với Ninh Yên, đúng là một đứa em trai, chỉ cần liếc mắt là thấu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-279.html.]
Cho nên, là bình thường, còn Ninh Yên mới là "biến dị".
“Cậu bé tuân theo sự sắp xếp của chúng .”
Ninh Yên đồng ý ngay: “Điều đó là đương nhiên.”
“Chờ năm phút, cần sắp xếp công việc .”
“Hải Đường, Đại Chí, hai cầm bản đồ, đến liên hệ từng nhà máy thực phẩm, tiệm cơm, cửa hàng một, mang theo hàng mẫu. Cách thế nào chắc cần dạy nữa chứ?”
Các buổi học về bán hàng vẫn tổ chức định kỳ, ai hứng thú đều thể đăng ký tham gia.
Trước khi , cô còn nhờ Diệp Hưng Học huấn luyện trọng điểm cho họ một phen.
“Lên kế hoạch hành trình, việc trật tự và hiệu suất cao, ghi chép công việc cẩn thận.”
Mặc dù hàng nơi tiêu thụ, nhưng cô vẫn quen kiểm soát tình hình trong tay , tạo quan hệ với cơ sở, nắm rõ tình hình, để tiện cho việc hợp tác .
“Vâng.”
Ninh Yên nhớ một chuyện: “Hỏi thăm luôn tình hình các trại nuôi heo.”
“Vâng.”
Ninh Yên sang phụ nữ bên cạnh: “Hứa Trân, cô ở nhà khách chờ tin tức, nếu điện thoại đến đừng để lỡ, ghi chép đầy đủ.”
“Vâng.”
“Đi thôi.” Ninh Yên vung tay, bắt đầu hành động.
Đi đường, Ninh Yên đột nhiên hỏi: “Đồng chí Giang, mong của các ông là gì?”
Đồng chí Giang ngơ ngác: “Cái gì?”
Ninh Yên nhướng mày: “Chiêu đãi những vị khách nước ngoài đó luôn mục đích chứ? Ví dụ như kỹ thuật, thiết , tài liệu gì đó. Đừng với là chỉ tình hữu nghị nhé, trưởng thành chỉ đến lợi ích thôi.”
Đồng chí Giang: …
“Gia tộc của ngài Smith tầm ảnh hưởng nhỏ trong giới chính trị và kinh doanh ở cả Anh và Mỹ…”
Ninh Yên giật giật khóe miệng: “ những cái đó. Chúng gì?”
Cô quá kiên quyết, đồng chí Giang thấy bất đắc dĩ vô cùng. Tính cách rốt cuộc là nuôi dạy kiểu gì ?
“Chúng gia tộc họ hảo cảm với đất nước chúng , thể giúp chúng lên tiếng trong một vấn đề. Còn về những thứ khác… nhất là thể cung cấp chút kỹ thuật, vật tư khan hiếm, nhưng cái cũng dám trông mong, nước ngoài cấm vận nghiêm ngặt lắm.”
“ hiểu .”
Đồng chí Giang vốn trông mong cô giúp gì: “Chúng chỉ một yêu cầu với cô, dỗ cho họ vui vẻ là . Sáng hôm nay bàn chuyện ở nhà hàng, buổi chiều Cửa hàng Hữu nghị…”
Khi Mary một nữa thấy Ninh Yên, bà vô cùng kinh ngạc và vui mừng: “Ninh, cô đến đây?”
“Chị gái xinh !” Cô bé đáng yêu rạng rỡ chạy tới. Ninh Yên ôm chầm lấy bé, hôn lên má: “Bây giờ là nhân viên công tác mời của bộ phận ngoại sự, mấy ngày tới mong chiếu cố nhiều hơn.”
Mary chính là thích cái khí chất ung dung, đĩnh đạc của cô. Cô cố tình lấy lòng, cũng thanh cao tự phụ, đối xử với ai cũng bình đẳng. Trên cô một cảm giác thiết đặc biệt. “Vậy công việc của cô thì ?”
Ninh Yên nháy mắt tinh nghịch: “Đương nhiên là giải quyết xong .”
Mary sững sờ hai giây, hiểu , giơ ngón cái tán thưởng, đúng là một cô bé lanh lợi.
Bà nhịn cô thêm vài : “Bộ quần áo của cô quá, mua ở ?”
Đàn ông đều phát hiện dụng ý trong trang phục của Ninh Yên. Nhìn thì bình thường, nhưng chi tiết hảo, khiến cô nổi bật ngay lập tức giữa đám đông.
Mary là phụ nữ, nên nhịn mà chú ý đến cách ăn mặc của khác.
Quần áo của Ninh Yên đều là những kiểu cơ bản bao giờ mốt, hề lập dị, nhưng đầu tư kỹ lưỡng về chất liệu, đường may và cách phối đồ.
Nó đặc biệt phong cách và mang cảm giác cao cấp.
“ tự thiết kế, tìm may đo riêng đấy ạ.”
Cô thể vẽ bản vẽ máy móc, nên kỹ năng vẽ cơ bản là thông thạo, vẽ mấy mẫu quần áo thành vấn đề.
Cái gọi là "thiết kế" của cô chính là đem các khái niệm của đời về, sắp xếp theo sở thích của .
Mary kinh ngạc: “Cô còn thiết kế quần áo?”
“Mấy kiểu đơn giản thì ạ.” Ninh Yên nghiêm túc đùa: “ thích sự phi thường trong cái bình thường, bà hiểu ý ?”
Anh phiên dịch bên cạnh chỉ trợn mắt, bừa cái gì , dám lừa gạt bạn bè quốc tế như thế, lương tâm cô c.ắ.n rứt ?
Kết quả, Mary kích động nắm c.h.ặ.t t.a.y Ninh Yên: “Ta hiểu, hiểu hết.”
Phiên dịch viên: ??? Rốt cuộc là bà hiểu cái gì?
Anh hai phụ nữ thảo luận nửa ngày trời về cách phối một chiếc áo sơ mi trắng, mặt đầy dấu chấm hỏi.
Anh sang nữ nhân viên công tác đối diện, các cô gái các cô đều như ?
Nữ nhân viên công tác mím môi, cô thì chú trọng đến mức đó.
Mary đến hứng khởi, chủ động mời Ninh Yên phòng đồ, hai chơi trò " trang phục", còn nhờ khác chụp ảnh lưu niệm.
Thật là quá đáng.
dáng vẻ thích thú của con Mary, họ còn thể gì nữa? Đành theo lệnh thôi.
Ninh Yên giúp Mary phối một bộ đồ, nghiêng đầu ngắm nghía, luôn cảm thấy gì đó . “Để trang điểm cho bà nhé.”
“Được chứ.” Mary ngắm trong gương chớp mắt. Bà là kiểu mỹ nhân diễm lệ, nhưng khi sinh con, vóc dáng biến dạng, dung nhan cũng vẻ già .
Ninh Yên từng thêm ở một studio thiết kế hình ảnh, nên trang điểm và tóc đơn giản đều thành vấn đề.
Cô chọn cho Mary một bộ váy đỏ, trang điểm theo phong cách quyến rũ, lạnh lùng hợp với vóc dáng và bộ váy, tóc gợn sóng bồng bềnh. Bà lập tức biến thành một đại mỹ nhân đầy phong tình, khí chất ngời ngời.
Mary vẻ rạng rỡ của trong gương, vui sướng ôm chầm lấy Ninh Yên: “Cô đúng là một bảo bối sống, thật giữ cháu ở bên cạnh mãi mãi.”
Không thể thừa nhận, Ninh Yên một đôi tay khéo.
“Là do bà vốn , chỉ tùy tiện một chút thôi.” Ừm, cô cũng cách chuyện.
“Cô đáng yêu thật.” Mary vui mặt. “Ninh, cô thích gì, tặng cho cô.”
Ninh Yên chính là chờ câu . “ cũng đặc biệt gì, nhưng nếu bà nhất định tặng thì…”
Các nhân viên công tác khỏi sốt ruột, thể vòi vĩnh lễ vật của khách nước ngoài, đây là quy định công tác của họ. “Đồng chí Ninh Yên, đừng…”
Ninh Yên bằng một giọng thản nhiên: “ mở một nhà máy sản xuất TV, bà thể kiếm giúp một ít thiết và vật liệu bán dẫn ?”
Thiết bán dẫn của nước ngoài phát triển nhanh, nhưng kỹ thuật trong nước còn hạn chế, các nước Âu Mỹ đang cấm vận kỹ thuật với chúng . Cứ để tự nghiên cứu phát minh thì sẽ lâu.
Chỉ cần lấy linh kiện gốc, tìm phân tích và chép là .
Nhân viên công tác: …
(1) Trích từ bài thơ “Niệm nô kiều · Xích Bích hoài cổ” của Tô Thức (Bắc Tống).