Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 276
Cập nhật lúc: 2025-11-10 10:53:05
Lượt xem: 155
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Yên xử lý thỏa đáng việc xong, liền vội vàng bước lên xe lửa Thượng Hải.
Lần lộ trình khá xa, mất sáu ngày sáu đêm. Theo lời nhắc nhở của Ninh Yên, chuẩn đủ lương khô. Ninh Yên cũng mang theo ít bánh quy, kẹo, và mấy quả dưa leo để ăn tàu, nhưng mang bánh bao màn thầu.
Lần chỉ mua hai vé giường mềm cho chị em Ninh Yên, phần chênh lệch là cô tự bù tiền.
Còn Trình Hải Đường, Mã Đại Chí và Hứa Trân thì mua vé ghế cứng theo tiêu chuẩn công tác. Ba cùng để hỗ trợ lẫn , cũng gì đáng lo lắng. Ninh Yên còn giao cho họ bài tập, yêu cầu họ nghiên cứu phân tích thị trường Thượng Hải, tìm cách tiếp cận, mỗi một bản báo cáo cho cô.
Phùng Hạo mang theo một cấp công tác, cũng mua vé giường mềm cùng toa.
Mục đích chuyến công tác của họ rõ, Ninh Yên cũng hỏi. Bí mật của bộ đội, thường nên tò mò.
Ninh Nhị ao ước cuộc sống trong quân đội, thường xuyên hỏi Phùng Hạo về chuyện bộ đội. Phùng Hạo liền khuyên nhập ngũ, Ninh Nhị là một hạt giống .
Ninh Nhị từ chối: “Em học thật giỏi, tương lai xây dựng tổ quốc.”
Tham gia quân ngũ, bảo vệ quê hương là , nhưng thích xây dựng hơn, thích thứ đổi từ gì, từng bước xây dựng nên. Cảm giác đó thật tuyệt vời.
Cậu chính là Ninh Yên từng bước lên như , cho đội Cần Phong đổi lớn lao, sự đổi đó khiến say mê.
Mà Ninh Yên chính là thần tượng, là hình mẫu noi theo của . Không từ lúc nào, đ.â.m yêu thích việc xây dựng.
Phùng Hạo vốn định khuyên thêm, nhưng thấy tay Ninh Nhị rời sách, vở ghi chi chít những nội dung xem hiểu, ông đành thôi.
Mỗi một chí hướng, ngành nghề nào cũng đều là cống hiến cho đất nước cả.
Trên xe lửa, Ninh Yên rảnh rỗi nên bèn dạy riêng cho Ninh Nhị đủ thứ, từ kỹ thuật trồng trọt, máy móc tự động hóa, kỹ năng tiếp thị, đến thống kê, phân tích thương mại, chiến lược doanh nghiệp, tâm lý học.
Cô hề né tránh khác, Phùng Hạo và cấp của ông ở đối diện mà choáng váng. Cô hiểu thật nhiều.
“Tổng giám đốc Ninh, cô định bồi dưỡng thành kế nghiệp ?”
Ninh Yên khẽ lắc đầu: “Kế nghiệp gì chứ, chúng chỉ kém hai tuổi. Đợi già thì em cũng khác mấy.”
Cô cũng ý định cả đời. Thế giới rộng lớn như , cô cũng ngoài dạo.
“ chỉ là dạy thêm thôi, học thêm chút kiến thức sẽ lợi cho em .”
Cô dạy những gì am hiểu, còn các thầy cô thì dạy kiến thức chuyên môn hệ thống, như toán, lý, hóa đại học, dựng mô hình, tiếng Anh v.v... và cả thực hành thí nghiệm.
Thời buổi , tiếng Anh là thứ vô dụng nhất, thậm chí còn nghi ngờ là thông đồng với nước ngoài. Vì , mặc dù cấp hai và cấp ba môn tiếng Anh, nhưng dạy cũng qua loa mà học cũng đại khái. Rất nhiều học sinh cấp ba nghiệp chỉ 26 chữ cái, và mấy từ đơn giản nhất như "yes", "no".
Ninh Yên coi trọng mảng , ngầm cho bọn họ học bù, mỗi tối học hai tiếng Anh, dạy từ đầu, nhập môn từng chút một.
Sau khi ba vị giáo sư đến, họ liền tiếp quản nhiệm vụ . Tiếng Anh của họ đều lưu loát, đặc biệt là cô Quý Khả An, cô lớn lên ở nước ngoài.
Nhờ mà trình độ của tiến bộ vượt bậc, Ninh Yên cũng tiến bộ nhỏ.
Cô tính toán Thượng Hải sẽ tìm mua một ít sách chuyên ngành bản gốc. Rất nhiều sách chuyên ngành khi dịch sang tiếng Việt sai lệch ý nghĩa, thậmVchí là sai sót. Muốn xem nội dung kỹ thuật chuyên sâu, vẫn tìm bản gốc, cho nên học giỏi tiếng Anh quan trọng.
Phùng Hạo thấy là đủ hiểu, đây chính là cái gọi là “mưa dầm thấm lâu”.
Đứa trẻ bồi dưỡng như , nhất định sẽ tài giỏi.
Cứ như , hành trình dài đằng đẵng cũng bớt gian nan hơn.
Ban ngày, Ninh Yên sẽ đổi chỗ với Trình Hải Đường và hai , để họ phiên lên giường nghỉ ngơi.
Ngồi ghế cứng thực sự vất vả, thể ngủ ngon , nhưng thời nay cũng đều như cả.
Đi công tác chỉ mệt mỏi, mà còn là một công việc tốn sức.
Đây cũng là lý do Trình Hải Đường thể về thăm nhà mỗi năm.
Thi thoảng Ninh Yên cũng chuyện phiếm với cô, hỏi thăm tình hình: “À , Hải Đường, gia đình cô thế nào?”
Trình Hải Đường gì nấy, hề giấu giếm: “Bố là công nhân bình thường ở xưởng dệt. bốn chị em, cả ở bên cạnh bố , còn mấy đều xuống nông thôn.”
Đây là tình hình chung của các gia đình bình thường, nhà chỉ thể giữ một đứa con.
“Cô là con thứ mấy?”
“ là con thứ ba, kẹp ở giữa.”
Thông thường, những đứa con ở giữa là ít coi trọng nhất. Đứa con đầu lòng là con so, đầu tư tình cảm nhiều nhất; đứa con út thì cha cưng chiều, lo lắng nhất.
Ninh Yên khẽ : “Tập đoàn của chúng sang năm còn mở rộng, nhân lực đủ, đều cố gắng đấy nhé.”
Theo kế hoạch, sang năm sẽ mở thêm hai nhà máy, nhưng thật sự chọn cho tầng lớp lãnh đạo.
Mọi mà tinh thần phấn chấn, mắt sáng rực.
Lại đến một trạm dừng, xe lửa dừng . Người sân ga ào ào xông lên, một cảnh tượng hỗn loạn.
Những bán đồ ăn rong ở bên cạnh tàu, tiếng rao hàng vang lên ngớt, bán đủ thứ.
Ninh Nhị đang tuổi lớn, lúc nào cũng cảm thấy đói bụng, thấy bán đồ ăn liền mua: “Chị cả, em ăn bánh nướng áp chảo.”
“Vậy thì mua .” Ninh Yên thoải mái, chỉ cần chuyện gì vi phạm nguyên tắc thì đều .
Tiêu tiền là tiền của Ninh Nhị, tiếc là .
Ninh Nhị lớn tiếng gọi: “ mua bánh nướng áp chảo, bán thế nào?”
Người bán bánh nướng che mặt bằng một chiếc khăn vuông mỏng, n.g.ự.c còn địu một đứa trẻ nhỏ. Chị vội vàng chạy tới: “Ba xu một cái, mấy cái?”
“Bốn cái.” Ninh Nhị đưa tiền qua.
Người bán rong nhanh nhẹn đưa bánh qua cửa sổ, tiền trao cháo múc.
Ninh Nhị đưa cho Ninh Yên : “Chị cả, chị ăn .”
Ninh Yên c.ắ.n một miếng, vỏ ngoài giòn rụm, thơm quá, tay nghề tệ. “Cái ngon.”
Cô nghĩ đến Phùng Hạo và trong toa: “Lấy thêm cho chị mười cái nữa…”
Người bán rong run lên, đột nhiên ngẩng đầu: “Em gái? Em là em gái ?”
Ninh Yên ngẩn , ai ?
Người bán rong kéo khăn che mặt xuống, để lộ một gương mặt tiều tụy: “Là chị đây mà.”
Ninh Yên gương mặt quen thuộc xa lạ, trong đầu hiện lên nhiều ký ức. Vu Hồng Hà? Người chị gái thứ hai nhà họ Vu "xuống nông thôn"?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-276.html.]
Nguyên chủ và cả quan hệ bình thường, nhưng với chị thứ hai thì tình cảm sâu đậm. Cha bận rộn công việc, nguyên chủ là do Vu Hồng Hà chăm sóc lớn lên, mặc dù hai chỉ hơn kém ba tuổi.
“Chị Hai? Sao chị ở đây? Đứa bé …”
Vu Hồng Hà nhiều năm gặp nhà, đột nhiên thấy, kích động đến mức nước mắt lưng tròng: “Đây là con gái thứ ba của chị. Còn em thì ? Em khỏe ? Chị em bỏ nhà , rõ tung tích…”
Tâm trạng Ninh Yên phức tạp: “Em vẫn . Sao chị bế con nhỏ thế ngoài bán hàng? Nguy hiểm quá.”
Vu Hồng Hà chỉ hơn Ninh Yên ba tuổi, nhưng lúc trông như già mười tuổi, mặt mày hốc hác, là sống . “Chị thật sự còn cách nào khác…”
Tiếng còi tàu vang lên, Vu Hồng Hà cuống lên, nhét hết bánh trong: “Cầm lấy ăn đường.”
“Không, cần…” Ninh Yên kịp từ chối, tàu từ từ lăn bánh. Nhìn Vu Hồng Hà đầm đìa nước mắt, cô khẽ thở dài, móc trong túi một cái ví nhỏ, kịp đếm, ném thẳng ngoài.
“Chị Hai, chị bảo trọng, mua thêm đồ ăn ngon mà bồi bổ.”
Vu Hồng Hà nhặt chiếc ví lên, đuổi theo tàu chạy một đoạn, nhưng hai chân đuổi kịp. Cuối cùng, cô vô lực quỳ rạp xuống đất, thành tiếng.
6 năm, suốt 6 năm trời cô về nhà, gặp .
Một hành khách bụng thấy , nhịn bèn tiến lên hỏi: “Chị ơi, chị chứ?”
Vu Hồng Hà cố gắng dậy, đưa tay quệt nước mắt: “Không .”
Cô tập tễnh bước khỏi nhà ga, tìm một góc khuất yên tĩnh một lúc lâu, mãi mà vẫn bình tĩnh .
Đứa bé trong n.g.ự.c "oa" một tiếng lên, đ.á.n.h thức cô.
Đứa bé đói bụng. Cô vén áo lên cho con bú, nhưng lúc ở cữ chăm sóc , dinh dưỡng đủ, sữa cũng nhiều, đứa bé ăn no nên ré lên.
Nước mắt Vu Hồng Hà trào , đau khổ và bất lực.
Trong nhà gì ăn, còn nợ nần bên ngoài. Cuộc sống thực sự quá khó khăn.
Cô sờ chiếc ví trong ngực, giật mở xem, mắt cô trợn tròn. Nhiều tiền quá!
Cô đếm đếm , 55 đồng, còn mấy cân phiếu gạo quốc.
C.h.ế.t , em gái sẽ ném hết tiền cho đấy chứ? Vậy con bé đường bây giờ?
Thư Sách
Lo c·hết !
Cô vội vàng chạy nhà ga, tìm nhân viên hỏi lịch trình của chuyến tàu .
Mặc dù, cô khả năng tìm là vô cùng nhỏ.
“Là chuyến tàu từ tỉnh Hắc Long Giang đến Thượng Hải, qua…” Các trạm dừng quá nhiều, đếm xuể.
Vu Hồng Hà vội vàng hỏi: “Có tra ?”
Nhân viên lắc đầu, cách nào tra .
Vu Hồng Hà khẽ thở dài, thêm một mối lo trong lòng.
Nhân viên nhà ga là phụ nữ, thấy đứa bé đang thút thít, liền hỏi: “Chị ơi, cháu bé , khó chịu ở ?”
Đều là phụ nữ, Vu Hồng Hà cũng ngại ngùng: “Cháu đói, nhưng sữa.”
Người nhân viên chút đau lòng: “Vậy chị mua cho cháu ít sữa bột , bé thế tội nghiệp quá.”
Vu Hồng Hà sờ chiếc ví, c.ắ.n răng, coi như vay em gái, vượt qua cửa ải khó khăn .
Trên xe lửa, Ninh Yên buồn bã, chau mày.
Ninh Nhị cẩn thận hỏi: “Chị cả, chị là ai ?”
Ninh Yên cầm bánh nướng về: “Là chị Hai của nhà họ Vu. Chị là , dịu dàng lương thiện, xuống nông thôn từ lâu . Nhìn dáng vẻ, chắc chị sống .”
Theo trí nhớ của cô, Vu Hồng Hà khi xuống nông thôn thư về, nhưng nào cũng chỉ báo tin , báo tin , chỉ ở nông thôn thứ đều , ăn no mặc ấm, cần lo lắng.
Chuyện Vu Hồng Hà kết hôn, cô ấn tượng.
“Chị là trưởng thành , gặp khó khăn chắc sẽ cầu cứu gia đình. Chị cũng cho chị tiền , hết lòng…” Ninh Nhị bỗng kêu lên: “A! Chị ném bao nhiêu tiền ? Sẽ hết tiền chứ? Em chỉ mang theo mười đồng.”
“Chị chia tiền ba phần, vẫn còn đây.” Ninh Yên nay luôn cẩn thận, bao giờ bỏ trứng cùng một giỏ. “Tiền để cho em toa ăn cơm mỗi ngày vẫn còn.”
Hai chị em mang lương khô, đều mua cơm ăn, đồ ăn nóng hổi ăn vẫn thoải mái hơn.
Ba xu một suất, một ngày ba bữa cũng chỉ chín hào, đắt.
Ninh Nhị thở phào nhẹ nhõm: “Vậy thì . Tới Thượng Hải em mời chị ăn bánh kem bơ.”
Nói xong, tự thèm, vội vàng c.ắ.n một miếng bánh nướng cho đỡ thèm.
Nói thật, cả đời còn ăn bánh kem bơ .
Ninh Yên mang bánh nướng về chia cho ăn. Phùng Hạo khen một câu tay nghề , ăn thơm.
Ông đột nhiên hỏi: “Đồng chí Ninh Yên, tại cô chọn Thẩm Lan và Tô Phượng? Năng lực của họ cũng quá nổi bật mà?”
Ninh Yên uống một ngụm nước lọc: “Làm tiên phong đương nhiên chọn tính đại diện nhất. Họ thể việc, thì tại những chị dâu quân nhân khác gia đình êm ấm ?”
“Hơn nữa, họ trả giá gấp đôi nỗ lực của thường mới thể đến bước . Trong điều kiện tương tự, sẽ cho họ thêm chút cơ hội.”
Thực , tư chất của đều sàn sàn , ai đặc biệt xuất sắc. Cô chỉ thể từ từ bồi dưỡng, từ từ chỉ dạy.
Phùng Hạo ngẫm nghĩ hồi lâu: “Suy nghĩ của cô luôn đặc biệt như , nhưng dễ thuyết phục .”
Cách dùng của cô đều lý lẽ cả, đáng để tham khảo học tập.
“Vậy cô thêm về quản lý hiện đại hóa ? Quản lý doanh nghiệp và công tác hậu cần của bộ đội nhiều điểm chung. Rất nhiều lý luận của cô mới mẻ, cũng thú vị.”
“Được chứ.”
Hai trao đổi công việc, thời gian trôi qua nhanh.
Xe lửa đến Thượng Hải. Ninh Yên một tay xách hành lý, một tay kéo Ninh Nhị. Phùng Hạo và cấp hộ tống họ xuống xe. Cảnh lên xuống tàu chen chúc thành một đống, hỗn loạn vô cùng.
Vừa xuống tàu, cô thấy tiếng địa phương Thượng Hải quen thuộc, khóe miệng khẽ nhếch.
Ninh Nhị ngó xung quanh, nhanh mắt thấy một bóng dáng quen thuộc: “Chị Hải Đường ở đằng ! Ơ, chị ?”
Trình Hải Đường cũng thấy họ, vội vàng chạy tới: “ lạc mất Hứa Trân , tìm thấy cô , cũng cô chen xuống tàu . Làm bây giờ?”