Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 272:272
Cập nhật lúc: 2025-11-09 10:54:48
Lượt xem: 141
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mấy thanh niên trí thức thì cũng , ăn học, đầu óc nhanh nhạy, nhưng tương lai chính sách hồi hương về thành phố. Mất công bồi dưỡng một thời gian, tương lai họ bỏ , quá lợi.
Các chị dâu quân nhân thì ? Việc trong nhà ngoài ngõ đều một tay họ lo, chăm con, thể nào thường xuyên công tác .
Thư Sách
Thanh niên xuất sắc trong thôn thì mấy ai.
Cô suy nghĩ , đó thương lượng với bí thư Ngưu và mấy trong ban quản lý, cuối cùng chọn ba .
* Trình Hải Đường: Thanh niên trí thức đến từ Thượng Hải, quen thuộc thứ ở đó, hiện là quản lý cấp trung ở xưởng đậu hũ.
* Mã Đại Chí: Dân trong thôn, trúng tuyển đợt đầu xưởng đậu hũ, cũng là quản lý cấp trung, khá thông minh, lanh lợi.
* Hứa Trân: Tình hình tương tự Mã Đại Chí, nhưng là nữ.
Chọn xong ba , Ninh Yên gọi họ . Vừa Thượng Hải, Trình Hải Đường mừng mặt, vui thể tả, sắp về nhà .
Mã Đại Chí cũng cao hứng, điều nghĩa là sắp bồi dưỡng trọng điểm, đúng ? Ha ha ha, nóng lòng khoe với tất cả .
Chỉ Hứa Trân là do dự: “Tổng giám đốc Ninh, hỏi một câu. Tại chị chọn ? bình thường, thứ đều nổi bật, còn xảy chuyện như …”
Thanh danh của cô ở trong thôn gì. Mặc dù cô chỉ là hại, nhưng vẫn cứ cho rằng cô còn trong sạch.
Ngay cả trai và chị dâu cô cũng nghĩ , gì đến ngoài.
Ninh Yên phụ nữ gầy yếu chịu đủ áp lực dư luận: “ chính là trúng điểm của cô.”
“Gì ạ?” Hứa Trân ngơ ngác.
Trong mắt Ninh Yên ánh lên vẻ tán thưởng: “Cô gặp gã sở khanh lừa hôn, nếu là bình thường sớm suy sụp, vội vàng theo sắp đặt của cha mà gả bừa , hòng dẹp yên dư luận.”
Đây là cách của bình thường, chỉ yên , còn đối tượng , nửa đời hạnh phúc , họ hề cân nhắc.
“ cô thì . Cô gồng gánh lời châm chọc mỉa mai từ bên ngoài, vững áp lực, lựa chọn tạm bợ, tùy tiện đối với hôn nhân của , mà vẫn nỗ lực việc và sinh hoạt. Cô thể hiện một nghị lực kiên cường, ngừng vươn lên.”
Ninh Yên thích những nội tâm kiên cường và nguyên tắc, chứ kiểu gió chiều nào theo chiều .
“ mong chờ thấy ngày cô như phượng hoàng niết bàn, tái sinh từ đống tro tàn.”
Người trải qua trắc trở, khả năng chịu áp lực sẽ cao hơn, cởi mở hơn, quý trọng cuộc sống hơn, và cũng mạnh mẽ hơn.
Mọi đều sững sờ. Tổng giám đốc Ninh đ.á.n.h giá Hứa Trân cao như ?
Hứa Trân lấy tay che mặt, thành tiếng. Lần , là giọt nước mắt của sự nhẹ nhõm, vui mừng và cảm động.
Cô là vô dụng. Tổng giám đốc Ninh thấy điểm sáng của cô, tự tay mài giũa cô!
“Tổng giám đốc Ninh, cả đời sẽ quên ơn tri ngộ của cô.”
Người khác sẽ bao giờ hiểu những lời của Tổng giám đốc Ninh quan trọng và quý giá với cô đến nhường nào.
Đó là tài sản quý giá nhất trong cuộc đời cô.
Ninh Yên phất tay: “Được , về chuẩn , chờ tin tức của .”
“Vâng!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-272272.html.]
Tại nhà họ Hứa, cả nhà kinh ngạc trợn tròn mắt, dám tin Hứa Trân: “Em cái gì? Nói nữa xem.”
Hứa Trân rạng rỡ mỉm : “Tổng giám đốc Ninh đưa em Thượng Hải công tác. Cô bồi dưỡng em.”
Lòng Hứa đại ca chấn động mạnh: “Mắt của Tổng giám đốc Ninh vấn đề gì chứ?”
Tại chọn Hứa Trân? Rốt cuộc nó điểm nào ? Nhìn trái đều thấy hơn mà. Sao Tổng giám đốc Ninh thấy ? Anh ưu tú như cơ mà!
Một cái tát vỗ lưng . Bà Hứa hung hăng lườm con trai: “Mày cái gì đấy? Tổng giám đốc Ninh chắc chắn vấn đề gì, nhưng mày vấn đề thì .”
Anh cả Hứa ấm ức: “Mẹ, con là con ruột của đấy.”
“Thế cũng Tổng giám đốc Ninh.” Bà Hứa đặc biệt kính trọng Ninh Yên, đó chính là ân nhân cho những già như họ tiền dưỡng lão.
“Bố!” Anh cả Hứa vẫn cảm thấy là một nhân tài bỏ sót. Tổng giám đốc Ninh thấy , tức quá.
Ông Hứa cũng bênh con trai: “Mày câm miệng . Không bản lĩnh thì đừng lải nhải. Tổng giám đốc Ninh là mày thể bình phẩm ? Bị khác thấy coi chừng đánh.”
Ông cũng nhận tiền dưỡng lão, ăn uống đầy đủ, còn tiền khám bệnh.
Tuổi già nay đau chỗ , mai mỏi chỗ . Ông đến trung tâm y tế trong thôn khám bệnh tiện, còn chi trả 80%.
Trước gì chuyện như ? Không thấy đội bên cạnh ghen đỏ mắt ?
Tất cả những điều đều do Tổng giám đốc Ninh mang , ơn.
Hứa đại ca vẫn bất bình: “Con rốt cuộc thua Hứa Trân ở điểm nào?”
Chị dâu cả của Hứa Trân cũng bất bình: “Chồng là đàn ông, ưu tú như , công tác tìm , chọn một phụ nữ yếu ớt, gió thổi là bay, chẳng tích sự gì?”
Hứa Trân Ninh Yên công nhận, cả tự tin lên hẳn: “Tổng giám đốc Ninh cũng là phụ nữ, chị cũng là phụ nữ, chúng cũng là phụ nữ.”
Chị dâu cả: …
Anh trai thứ hai của Hứa Trân thì hâm mộ: “Em út, mau cho bọn , lý do Tổng giám đốc Ninh chọn em là gì?”
Mắt của Tổng giám đốc Ninh thể nào sai . Như , chính là do họ mắt, ưu điểm của Hứa Trân.
Hứa Trân thuật sót một chữ lời của Ninh Yên. Mọi đều ngây , ngẫm , dường như cũng lý.
Bà Hứa là cảm động sâu sắc nhất. Tổng giám đốc Ninh đúng là một phi thường. “A Trân, con ráng cho , đừng phụ lòng của Tổng giám đốc Ninh.”
“Vâng ạ.” Hứa Trân thầm thề, cô sẽ dùng cả phần đời còn để báo đáp ơn tri ngộ .
Một miếng thịt kho tàu gắp bát Hứa Trân. Chị dâu cả lấy lòng: “Cô út , ăn miếng thịt kho , bồi bổ cơ thể.”
Đây là bà chị dâu cả ngày xưa từng chê cô thanh danh , lời xỉa xói.
Chị dâu hai cũng nhiệt tình gắp một đũa thức ăn sang: “Em út, món trứng xào ngon lắm, em nếm thử .”
Đây là bà chị dâu hai từng ngấm ngầm chê cô "bẩn thỉu", đến chuyện cũng chẳng thèm.
Bây giờ, cả hai đều đồng loạt lấy lòng Hứa Trân.
Hứa Trân ngơ ngác bưng bát cơm, cảm xúc ngổn ngang.
Cái gì mà tình , tình yêu đều là mây bay. Quan trọng nhất là, bạn bản lĩnh, thì khác mới thèm đến bạn.
Bên , Liễu Bảo Thành tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến nhà cô .
Liễu Thanh Thanh thấy thì vui, bưng hoa quả cho ăn: “Sao cháu đến đây?”
“Cô ơi, chuyện với cô, là cái cô Ninh…” Liễu Bảo Thành định gì đó, cánh cửa bên cạnh mở , một cô bé bước : “Anh họ, mang gì ngon cho em thế?”
Liễu Bảo Thành cô em họ, trong đầu lập tức hiện lên một gương mặt tương tự. Lời đến miệng cũng đổi: “Cô ơi, con thấy một cô bé trông giống Mẫn Mẫn.”
Liễu Thanh Thanh biến sắc, vội nắm chặt lấy cánh tay cháu trai, dồn dập hỏi: “Cái gì? Bao nhiêu tuổi? Giống đến mức nào? Cháu thấy ở ? Tên là gì?”