Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-11-08 12:59:15
Lượt xem: 150

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1BEc3XL2AM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

Ninh Yên hỏi thăm một vòng , cũng tự đến căn nhà mà Lâm Vũ Mặc ở. Nghe đám hàng xóm năm mồm bảy miệng hóng chuyện, tâm trạng cô phức tạp.

Vốn là một thiếu niên cành vàng lá ngọc, chỉ một đêm rơi xuống đáy vực. Cha cùng t·ự s·át, chỉ để một bơ vơ.

Cậu chỉ chịu đựng nỗi đau mất cha , mà còn gánh chịu sự ác ý từ bên ngoài.

May mắn là còn bà ngoại, hai bà cháu nương tựa , sống qua ngày lận đận và gian nan.

Họ sống trong một khu tập thể cũ, ở trong một căn phòng cơi nới, nhỏ âm u.

Đám hàng xóm tưởng Ninh Yên là nhân viên công tác đến điều tra nên phối hợp, hỏi gì đáp nấy.

Họ còn : “Cái gã phần tử đó cuối cùng cũng bắt , chúng cũng an tâm .”

“Đồng chí, thể đuổi luôn bà già ? Chúng ở chung với phần tử , sẽ dạy hư con nít.”

“Bà cụ ?”

Cánh cửa đang đóng chặt bỗng mở , một bà lão tóc bạc trắng từ bên trong bò , cố gắng vẫy tay. Gương mặt bà đầy đau đớn, giọng yếu ớt run rẩy: “Đồng chí, Vũ Mặc nhà là vì mới phạm tội, bắt , thả nó .”

Mọi xung quanh thoáng lộ vẻ đành lòng, nhúc nhích chân, nhưng cố nhịn xuống.

Ninh Yên kinh hãi bà lão đang bò lết đất. Chân của bà… gãy ?

Bà lão gầy trơ cả xương, bàn tay khô quắt như chân gà, rõ ràng là bộ dạng của đói quanh năm.

“Vũ Mặc là một đứa trẻ , là liên lụy nó. chỉ hận c·hết sớm hơn.”

Ninh Yên khẽ thở dài, về phía trợ lý: “Cõng bà cụ lên, theo .”

Những khác chỉ nghĩ cô đưa bà lão thẩm vấn nên ngăn cản.

Một phụ nữ trung niên trong đó ngập ngừng: “Đồng chí, bà lão cũng xa gì, giúp đỡ .”

Trước khi xảy chuyện, cả gia đình thích việc thiện, đến nhờ vả đều sẽ giúp đỡ. Tiếc thật.

“Con rể bà là nhà tư bản lớn, ?”

Giữa tiếng tranh cãi của , Ninh Yên đưa bà cụ .

Cô đưa bà đến bệnh viện, nhờ bác sĩ kiểm tra sức khỏe kỹ lưỡng.

Sức khỏe bà đặc biệt yếu, nhiều bệnh là do đói mà . Chân là do cẩn thận ngã gãy, nhưng chữa trị kịp thời, e là sẽ què.

Bà lão vô cảm lắng . Tuổi già, xương cốt giòn, đói đến hoa mắt chóng mặt nên ngã một cái liền gãy chân.

Ninh Yên khẽ nhíu mày: “Bác sĩ, nhất định chữa khỏi chân cho bà, tốn bao nhiêu tiền cũng . Còn cả sức khỏe của bà nữa, cũng chữa trị cho .”

Bác sĩ chút khó xử: “Chân chữa thì đập gãy nắn . Sức khỏe bà cụ yếu quá, e là chịu nổi.”

Ninh Yên bà lão gầy trơ xương, gầy đến đáng sợ: “Vậy… thể bồi bổ , chờ sức khỏe hơn hãy chữa chân ?”

Bác sĩ nghiêm túc suy nghĩ: “Cũng , nhưng sẽ chịu đau nhiều, chân của bà giờ đau lắm .”

“Cho nên, bây... giờ đập gãy luôn sẽ hơn?”

Bà lão ngơ ngác Ninh Yên, đôi mắt đục ngầu đầy hoang mang, nhưng dám hỏi gì.

Phương án điều trị vẫn cần nghiên cứu để tìm cách thỏa nhất. Bác sĩ dặn dò vài câu rời .

Đợi ông , bà lão liền nắm lấy tay Ninh Yên, mắt đầy bất an: “Cô gái, tại chữa bệnh cho ?”

Trợ lý bưng một bát cháo trắng , Ninh Yên vẫy tay: “Bà ăn chút gì , bác sĩ bà chỉ thể ăn cháo trắng.”

Bà lão vui mà còn lo lắng hơn: “Cô cho ! thể vô cớ nhận ơn huệ của khác.”

Ninh Yên cũng gì để giấu: “Vì cháu ngoại của bà, Lâm Vũ Mặc.”

Vừa nhắc đến Lâm Vũ Mặc, hốc mắt bà lão đỏ lên: “Cô gái, nó là vì chữa chân cho nên mới chuyện sai trái. Là hại nó, sẽ nó, nó còn trẻ như …”

Bà lão càng càng kích động, nước mắt già nua tuôn rơi. Đây là duy nhất còn của bà.

Nếu cháu ngoại mệnh hệ gì, bà cũng sống nữa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-263.html.]

Ninh Yên đột ngột hỏi: “Lâm Vũ Mặc năm nay bao nhiêu tuổi?”

Câu hỏi của cô quá kỳ lạ, bà lão ngẩn : “À, 24.”

Vậy là còn mười một năm nữa, thời gian chờ đợi ai.

Ninh Yên thể yên nữa: “Bà cứ ở đây an tâm dưỡng bệnh, gặp Lâm Vũ Mặc. Bà nhắn , thể chuyển lời giúp.”

Cảm xúc của bà lão d.a.o động dữ dội, mắt đỏ hoe: “Cứ , hàng xóm chăm sóc .”

Thư Sách

“Chăm sóc bà?” Ninh Yên kỳ quái hỏi . Mặc dù đây là chứ , nhưng cũng khoa trương quá. “Lâm Vũ Mặc sẽ tin ?”

Bà lão khẽ thở dài: “Đừng bọn họ ngoài miệng thì ghê gớm , thật họ .”

Mỗi khi hai bà cháu sắp c·hết đói, nửa đêm cửa nhà sẽ thêm mấy củ khoai lang.

Không ai thừa nhận, nhưng bà chắc chắn là hàng xóm trong khu tập thể.

Thời buổi ai cũng sợ phiền phức, dám đến gần bọn họ, nhưng lén lút cho mấy củ khoai thì vẫn .

Ninh Yên giật giật khóe miệng, còn ? Tiêu chuẩn cũng thấp quá .

“Bà ăn cháo , chuyện gì để hãy .”

Bà lão ngửi thấy mùi thơm, nuốt nước bọt, nhưng chạm : “Có thể… mang bát cháo cho Vũ Mặc ? Nó lâu lắm ăn cháo gạo.”

Bà cụ đặc biệt đau lòng cháu trai. Vốn dĩ nhà tiền, là một ấm cành vàng lá ngọc, bây yờ thành phần tử phỉ nhổ.

Trước cơm bưng nước rót, thịt ăn đến ngán, bây giờ cơm còn đủ no.

sẽ mang cơm cho , ?” Ninh Yên bảo trợ lý đến nhà ăn bệnh viện mua một suất cơm.

“Cô… mục đích gì?” Bà lão sống cả đời, đời lòng vô cớ.

Lâm Vũ Mặc việc cho .” Đây là mục đích của Ninh Yên. Thứ nhanh tay vơ bát .

Cô đến từ thời mạt thế, tiêu chuẩn đạo đức cao như .

Chỉ cần bản lĩnh, tạo giá trị cho cô, thứ đều dễ chuyện.

Hơn nữa, nhân phẩm của Lâm Vũ Mặc vấn đề, trộm cắp, cũng g·iết phóng hỏa. Vì bà ngoại nương tựa lẫn dẫm lên lằn ranh kiếm tiền, cũng thể hiểu .

Chứ mấy kẻ đại gian đại ác thật sự thì cô dám dùng.

Cô đơn thương độc mã thì sợ, nhưng lo lắng bảo vệ bạn bè, bên cạnh.

“Làm việc? Rốt cuộc cô là ai?” Bà lão càng nghĩ càng bất an. Làm gì chuyện tự dưng giúp bà như ? “Vũ Mặc nhà chuyện .”

tên Ninh Yên, .” Thời gian của Ninh Yên quý báu, cô chỉ nữ trợ lý: “Trợ lý Tôn, cô ở chăm sóc bà cụ, thuận tiện giải thích rõ cho bà .”

“Vâng.”

Ninh Yên thẳng đến đồn công an, mang theo một đống đồ.

Người trong đồn công an từng thùng từng thùng đồ dọn , đều chút ngơ ngác.

“Tổng giám đốc Ninh, đến đây? Những thứ là?”

Ninh Yên thoải mái : “ cố ý đến đây để cảm ơn các . Đây là sản phẩm nhà , mang đến cho nếm thử, đừng khách khí với nhé.”

Đó là các sản phẩm từ đậu của tập đoàn Cần Phong, coi như quà Trung thu chia cho .

dễ , trưởng đồn vui. Sự cống hiến của họ khác ghi nhận là một điều đáng mừng.

“Cô khách sáo quá.”

Trưởng đồn từ chối, quyên tặng của doanh nghiệp thì phép nhận.

 

 

 

 

 

 

Loading...