Đây là đang đề phòng ai? Đề phòng cô ?
Sắc mặt Diệp Hưng Học trắng bệch: “Không , đồng chí Thẩm Lan bận, lúc còn tìm thấy cô . tuyệt đối xa lánh cô , cũng ý đề phòng cô.”
Ninh Yên bình luận gì thêm: “Anh vì xếp Thẩm Lan cho ? Anh quá khéo léo, còn Thẩm Lan thì ngoài mềm trong cứng, rành đời nhưng nguyên tắc.”
“Biết sự đời mà tỏ rành đời, hiểu sự khéo léo mà lạm dụng nó, đó mới là sự chín chắn và khôn ngoan thật sự. Anh về suy nghĩ kỹ . hy vọng gặp chuyện rắc rối, thể xử lý thỏa. Lần … tạm ghi nợ.”
Cô trách mắng , nhưng mỗi câu chữ đều như một cú đ.ấ.m mạnh n.g.ự.c .
Nhìn bóng lưng cô xa dần, Diệp Hưng Học cảm thấy ngũ vị tạp trần, tâm trạng phức tạp tột độ.
Anh từng nghĩ là phó tướng, nhưng giờ mới phát hiện, chỉ là thằng em út.
Không đó bao lâu, một giọng nữ vang lên: “Xưởng trưởng Diệp, chứ? Tổng giám đốc Ninh mắng ? Vậy chứng tỏ cô vẫn trọng dụng , coi là một nhà. Đối với bỏ , cô sẽ lãng phí một ánh mắt .”
Là Thẩm Lan, cô lo lắng .
Diệp Hưng Học khổ: “ đang tự kiểm điểm bản . Tổng giám đốc Ninh sai, là tự mãn, năng lực cũng đủ.”
“Anh , lo sản xuất, kiểm soát chất lượng, vấn đề vệ sinh đều gọn gàng ngăn nắp, bận mà loạn.” Thẩm Lan khen bừa, công việc quản lý thường ngày . “ thể so với Tổng giám đốc Ninh, cô là thiên tài.”
Lời của cô tràn đầy sự tôn kính. Diệp Hưng Học ngẩn : “Cô và Tổng giám đốc Ninh quen như thế nào?”
Anh chỉ con Thẩm Lan là do Tổng giám đốc Ninh mang về, còn tình hình cụ thể thì .
Ninh Yên nhiều chuyện, Thẩm Lan là nội tâm, trầm mặc, càng thể đem chuyện buồn của kể lể.
“Chuyện …”
Thấy vẻ mặt cô đúng, Diệp Hưng Học hổ: “Không tiện ? Vậy thôi bỏ .”
“Cũng thể , chỉ là…” Thẩm Lan nhớ chuyện cũ mà khỏi xúc động, “Cô cứu con …”
Không Ninh Yên, sẽ cô của hiện tại.
Lúc bơ vơ nơi nương tựa, lòng đầy sợ hãi, vật vã tàu hỏa, về , đến con cũng nuôi nổi.
Bây giờ, con cô ở nhà trẻ giáo viên chuyên chăm sóc, cô một công việc . Tuy vất vả, nhưng học nhiều thứ.
Càng hiểu , cô càng nhận một đạo lý, dựa chính để lên.
Cô chỉ nuôi sống hai con, mà còn trở thành chỗ dựa cho con, thậm chí là tấm gương để con noi theo.
Nghe Thẩm Lan kể chuyện cũ, trong đầu Diệp Hưng Học hiện lên một dòng chữ: Mang lòng Bồ tát, dùng thủ đoạn sấm sét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-262262.html.]
Những ngày tiếp theo, Diệp Hưng Học bám sát vụ việc .
Phương Quân Vĩ nhanh chóng nhận tội, còn khai những khác.
Không chỉ Lý Á Ninh vấn đề, mà còn lôi ba nữa, tất cả đều do Phương Quân Vĩ sắp xếp thi hộ, tổng cộng thu một ngàn tiền đút lót.
Số tiền một nửa giữ ăn sung mặc sướng, một nửa cho tình nhân, bảo cô phá thai, vì vụ ngoại tình lộ.
Thư Sách
Kết quả, tất cả đều nhận tội, tiền hối lộ thu hồi, những liên quan đều chịu xử phạt.
Ngay khi vụ án kết quả, tập đoàn Cần Phong liền thông cáo, gây chấn động lớn.
Ai đuổi việc thì đuổi việc, ai sổ đen thì sổ đen, giám thị lơ là xử phạt, thưởng phạt rõ ràng.
Cách của tập đoàn Cần Phong chính là để cho , đừng tưởng rằng cái giá của việc phạm tội cao. Một khi bắt, đuổi việc là chuyện nhỏ, tù mới là chuyện lớn.
Muốn phạm tội, hết hãy cân nhắc hậu quả, đừng lấy thử pháp.
Dư luận gì cũng , nhưng phần lớn đều là khen ngợi. Dũng cảm sửa sai, đ.â.m lao theo lao, nuông chiều cái , trả cho một môi trường công bằng, đáng tuyên dương.
Mà ở tầng cùng của tòa nhà tập đoàn, thêm một hòm thư, là “Hòm thư của Tổng giám đốc Ninh”, hoan nghênh khi gặp đãi ngộ công bằng, hoặc phát hiện chuyện đúng, hãy thư nặc danh cho cô.
Chỉ cần tin tức là thật, cô đều sẽ xử lý.
Vì , bầu khí thanh lọc, ai Tổng giám đốc Ninh để mắt tới.
Ninh Yên nể nang tình riêng, việc công giải quyết theo phép công, tay sấm sét, vô cùng tàn nhẫn.
Đối với hành vi và những tổn hại lợi ích tập thể, cô tuyệt đối dung túng.
Có vài ảnh hưởng lớn, nhưng Ninh Yên thì , cô vẫn như bình thường.
Mỗi ngày đều vô việc chờ cô xử lý, bận tối mắt tối mũi, cơm trưa cũng là trợ lý mang đến.
Hôm nay thức ăn là cà tím xào hẹ và cá kho, Ninh Yên thích ăn cá, nhưng hôm nay cá nhiều xương, lơ đãng một chút là hóc xương.
lúc , xương cá hóc ngay cổ họng, cô khó chịu nuốt vội cơm, uống giấm, tức đến nỗi thề rằng, bao giờ ăn cá nữa!
Mãi mới dùng canh chan cơm nuốt cái xương xuống, cô thở phào một .
Bỗng nhiên, trong đầu cô lóe lên một linh cảm. Cô rốt cuộc Lâm Vũ Mặc là ai.
Trong cuốn hồi ký của Ninh Hãn Hải cái tên , nhưng cô chỉ nhớ mang máng.
Lâm Vũ Mặc, là một bạn vong niên của Ninh Hãn Hải, một nhà khoa học thiên tài, nhưng qua đời khi còn trẻ. Ông mất vì bạo bệnh khi đang chủ trì một dự án quốc gia, hưởng thọ 35 tuổi, cả đời kết hôn.
Ninh Hãn Hải đặc biệt tiếc nuối trong sách, rằng nếu ông mất sớm, ông thể dẫn dắt lĩnh vực khoa học nào đó đuổi kịp và vượt qua các nước Âu Mỹ, trở thành nhà khoa học tầm cỡ thế giới. Còn lĩnh vực gì thì cô nhớ rõ, đối với cô cao siêu.
Ninh Hãn Hải từng mang một bình canh cá đến bệnh viện thăm bệnh, nhưng lúc đó đối phương thể ăn uống gì nữa.
Về nguyên nhân c·hết, hình như là do đây chịu khổ quá nhiều, tổn hại cơ thể. Trong sách ý tứ, nhưng đại khái là .
Cô thể yên nữa, đột nhiên bật dậy.
Để cô nghĩ xem, nọ bây giờ đang ở ? Ở trại tạm giam? Cảnh sát xử lý thế nào? Cô nhất thời nghĩ .
Trời ơi, nhanh tìm cách vớt mới .