Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 245

Cập nhật lúc: 2025-11-07 11:09:16
Lượt xem: 122

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Nghiêm Vi đàn ông đang chặn đường, ánh mắt cô trầm xuống, cô đầu bỏ ngoài.

Mọi đều sững sờ, đồng loạt về phía xưởng trưởng Diệp. Ông cũng ngơ ngác: “Đồng chí Nghiêm, đồng chí Nghiêm, cô đừng mà!”

Nghiêm Vi vô cùng mất kiên nhẫn: “Nếu các ông thành ý giao dịch, thì còn gì để nữa.”

Làm ăn buôn bán thì thể đàng hoàng ?

Da đầu xưởng trưởng Diệp tê dại, ông cũng ý thức gì đó đúng, nhưng... “Cô Nghiêm , chỉ là lo cô mệt quá thôi.”

Nghiêm Vi như thấy, cô kéo một cái bao khác kiểm tra. Liên tiếp mấy bao, sắc mặt cô càng ngày càng khó coi.

“Đây là hàng mà các ông bán cho nhà máy của đấy ?”

Xưởng trưởng Diệp bộ mặt ngơ ngác: “Có vấn đề gì ?”

Nghiêm Vi chỉ đống hàng, sắc mặt tối sầm: “Hàng ẩm đem phơi khô, tính chất hóa học đổi, thể dùng nữa. Sao các ông thể ăn như ?”

Lại còn định lừa dối cho qua.

Sắc mặt xưởng trưởng Diệp đổi mấy , ông vội vàng chối bay chối biến: “Không thể nào, chắc chắn là cô nhầm .”

Cấp của ông cũng vội hùa theo: “Đồng chí Nghiêm, ép giá, nhưng thật sự thể . Dùng thủ đoạn để ép giá, quá đáng ? Mọi đều cần kiếm cơm ăn, cô cũng nên thông cảm cho chúng một chút.”

Xưởng trưởng Diệp vỗ n.g.ự.c đảm bảo: “Phẩm chất hàng hóa là một, dám đảm bảo. Cô đến đây một chuyến cũng dễ dàng, chúng là thành tâm ăn. Giá cả thì thể giảm , nhưng chúng thể hỗ trợ hai vị một khoản phí , thế nào?”

Đây là định dùng tiền để mua chuộc. Nghiêm Vi càng thêm thất vọng. “Các ông ăn quá phúc hậu, vô cùng thất vọng. Chúng thôi.”

Có hàng ẩm, hàng ẩm, trộn lẫn để bán thì thể chấp nhận .

Họ đang tổn hại đến lợi ích của bên mua.

Cô kéo Ninh Yên định rời , Khương Tế và Lão La cũng theo sát phía .

Lão La là Ninh Yên mang đến, luôn xách theo một cái túi lớn, một tấc cũng rời.

Thư Sách

Thấy bọn họ cứ thế bỏ thèm ngoảnh đầu , ánh mắt xưởng trưởng Diệp lóe lên. Vô ý nghĩ cuồng trong đầu, hai luồng tư tưởng đang đ.á.n.h dữ dội.

Nếu hàng bán , ông sẽ tiền xoay vòng vốn, nhà máy sẽ đóng cửa, ông sẽ truy cứu trách nhiệm, công nhân nghỉ việc sẽ hận c·hết ông .

Có mấy công nhân tính tình nóng nảy khó chơi, chừng sẽ…

Nghĩ đến đây, một luồng m.á.u nóng xông thẳng lên não, ông hiệu, một đám thuộc hạ liền xông lên vây lấy bốn Ninh Yên.

“Đồng chí Nghiêm, ký hợp đồng hẵng .”

Nghiêm Vi thể tin tai , cảm giác thật hoang đường. Đây là ép bán ? Ông điên ? Ông đang ?

Cả đời cô bao giờ gặp chuyện như , thật sự là mở mang tầm mắt.

Xưởng trưởng Diệp ăn nay vốn đáng tin cậy, cho nên nhiều đối tác cắt đứt quan hệ. Lần thật sự đến bước đường cùng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-245.html.]

Ngày thường ông dám kiêu ngạo như , nhưng lúc địa phương, đông thế mạnh, bắ·t n·ạt Nghiêm Vi là một cô gái trẻ, nơi khác đến, thích.

Còn về phần Ninh Yên, món nợ đ.á.n.h ông vẫn luôn ghi tạc trong lòng, sớm đ.á.n.h trả.

Cô đ.á.n.h ông mà vẫn thây rút lui, một chút sứt mẻ, tại ông ?

Là cô tự chủ động đưa tới cửa.

Mà Nghiêm Vi là bạn của Ninh Yên, nể mặt ông như , tự nhiên là ghét lây.

Cho nên, cũng là Ninh Yên liên lụy Nghiêm Vi, là Nghiêm Vi liên lụy Ninh Yên, điều thật khó .

Ninh Yên nhíu mày, cô sớm con của xưởng trưởng Diệp gì, nhưng ngờ điên cuồng đến mức : “Xưởng trưởng Diệp, đừng chuyện đến mức cạn tàu ráo máng. Dùng thủ đoạn cưỡng ép để ăn là chuyện gì .”

Cô càng như , tâm lý phản nghịch của xưởng trưởng Diệp càng trỗi dậy. Ông nhất quyết cho cô nếm mùi, "gậy ông đập lưng ông".

Cấp của ông chạy tới: “Xưởng trưởng, hợp đồng đây.”

Xưởng trưởng Diệp giơ bản hợp đồng mặt Nghiêm Vi: “Ký tên , ký xong là thể .”

Nghiêm Vi cũng coi như là trải qua sóng gió, nhưng cảnh tượng mắt thể hiểu nổi.

Trên đời còn ăn kiểu ? Sao vẫn tống tù?

“Các ông là thổ phỉ ?”

Ninh Yên cũng là đầu tiên thấy, tấm tắc lấy lạ, đúng là sống lâu chuyện gì cũng thể thấy. “Không thổ phỉ, là cường đạo. Kiểu ép mua ép bán .”

Xưởng trưởng Diệp hung hăng trừng mắt liếc cô một cái: “Tổng giám đốc Ninh, chúng đều là xí nghiệp của huyện Hoành Sơn. Ngày thường dù ưa thế nào, thì đến thời khắc mấu chốt vẫn nên hỗ trợ lẫn …”

Rõ ràng quyết định sẽ xử lý đối phương, mà miệng lưỡi vẫn dẻo quẹo.

Ninh Yên tức đến bật : “Ông đừng mơ. ăn nay luôn đàng hoàng. Các ông thật sự mất mặt huyện Hoành Sơn.”

Xưởng trưởng Diệp hận cô đến tận xương, trong mắt lóe lên tia hung ác: “Tổng giám đốc Ninh, tối nay cô định rời khỏi nhà máy hóa chất ? Một cô gái trẻ như cô mà qua đêm ở bên ngoài, sợ mất thanh danh ? Trong xưởng chúng , phần lớn đều là đàn ông trai tráng huyết khí hừng hực đấy.”

Ánh mắt Ninh Yên lạnh vài phần: “Uy h·iếp ?”

Xưởng trưởng Diệp cảm thấy nắm chắc phần thắng, Ninh Yên cuối cùng cũng rơi tay , trong lòng hưng phấn nên lời: “ thì thế nào?”

Ninh Yên lời nào, vung một quyền, đ.ấ.m thẳng mắt của xưởng trưởng Diệp. Ông kêu t.h.ả.m một tiếng: “Ninh Yên, con tiện nhân , mày dám đ.á.n.h tao!”

Cô chẳng thèm thêm lời nào mà tay ngay, động tác tàn nhẫn nhanh gọn.

Xưởng trưởng Diệp che bên mắt đau đớn, gào lên: “Tất cả cùng lên, đ.á.n.h nó cho tao!”

Ninh Yên yên. Lão La bên cạnh vội nhét cái túi trong tay tay Ninh Yên, tiến lên hai bước, vung quyền về phía đám đàn ông đang vây .

Ông là quân nhân xuất ngũ, tuy là nuôi lợn, nhưng thể chất , chiêu thức nào chiêu thức đó, vô cùng dứt khoát.

Khương Tế cũng rảnh rỗi, nhặt một cục gạch lên, lao đ.á.n.h loạn xạ.

 

 

 

 

Loading...