Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 243

Cập nhật lúc: 2025-11-07 10:58:17
Lượt xem: 136

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/BM51iBiBc

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

 

 

 

Xưởng trưởng Diệp thật sự để Ninh Yên xưởng, nhưng Nghiêm Vi đều kiên trì, ông cũng đành chịu.

Bên mua ở thế mạnh, khiến thể từ chối.

Ninh Yên thuận lợi tiến khu xưởng, tùy ý liếc . Lối nối liền với một nhà ăn, ba dãy nhà hai tầng là xưởng sản xuất, tòa nhà nhỏ bên tay trái là văn phòng, bên tay là một nhà kho cực lớn, cũ kỹ nhưng chiếm diện tích rộng.

Cô tỏ vẻ hài lòng.

Xưởng trưởng Diệp bên cạnh Nghiêm Vi, nhưng lúc nào cũng chú ý nhất cử nhất động của Ninh Yên. Thấy khóe miệng cô lộ nụ kỳ lạ, ông lập tức dự cảm lành.

“Ninh Yên, cô đừng lung tung. Xưởng của chúng đều là cơ mật, nếu để lộ ngoài, cô chịu bộ trách nhiệm.”

Ninh Yên khịt mũi coi thường. Làm việc thì gì, trốn tránh trách nhiệm thì giỏi. Nhà máy hóa chất sập mới là lạ.

“Cơ mật gì chứ? Cơ mật sắp đóng cửa ? Đây là bí mật ai cũng ? Thành tích là trách nhiệm của xưởng trưởng, ông nên tự kiểm điểm .”

Sắc mặt xưởng trưởng Diệp và đám cấp của ông đổi. Bọn họ cố hết sức che giấu sự thật, ngoài cũng .

Ai ? Lại còn là bí mật ai cũng ? Chẳng lẽ cả thế giới đều ?

Xưởng trưởng Diệp kinh ngạc giận dữ: “Cô... Cô bậy! Cô đây là thấy sống .”

Ninh Yên khẽ mỉm : “Ông vui là . Dù nhà máy hóa chất sập , cũng liên quan gì đến ? Đến lúc đó, công nhân thất nghiệp cũng chỉ tìm ông tính sổ, đ.á.n.h thành đầu heo thì cũng là ông.”

Xưởng trưởng Diệp: …

Ông bỗng nhiên nhớ đ.á.n.h đó, mặt liền thấy đau rát.

Trong phòng họp, xưởng trưởng Diệp và Nghiêm Vi bắt đầu một cuộc đàm phán kịch liệt. Ninh Yên như ngoài cuộc, suốt quá trình một lời.

Nhiệm vụ của cô là quan sát, nghiên cứu địa hình, phân tích thông tin và kịp thời sửa chữa sai lầm (nếu ).

Đừng Nghiêm Vi lúc riêng tư thì hoạt bát, nhưng mặt ngoài, cô nghiêm túc, vẻ công tư phân minh, thể hù dọa khác.

Cuối cùng, vẫn là Nghiêm Vi cao tay hơn, ép giá xuống thêm mấy điểm.

Xưởng trưởng Diệp chỉ mong bán tống bán tháo cho nhanh, nên về mặt tâm lý rơi xuống thế yếu.

Trước khi ký tên, Nghiêm Vi yêu cầu nghiệm hàng . Đây là lý do chính đáng, bên xưởng lý do gì để từ chối.

xưởng trưởng Diệp bắt đầu "đánh Thái Cực" (đánh trống lảng), đông tây nửa ngày: “ xem thời gian cũng sắp đến , thức ăn đều chuẩn xong, chúng ăn cơm hãy nghiệm hàng.”

đến giờ cơm, Nghiêm Vi từ chối.

Khác với bữa cơm công tác đơn giản của tập đoàn Cần Phong, nhà máy hóa chất mở tiệc riêng, chuẩn một bàn thịnh soạn, bốn mặn bốn chay, còn cả rượu.

Ninh Yên nhếch mép. Nợ nần chồng chất mà còn ăn uống thế ? Ngày thường cô ăn một miếng thịt bò còn khó, bọn họ thì , bưng lên cả một chậu lớn.

Xưởng trưởng Diệp còn đắc ý khoe khoang: “Đồng chí Nghiêm, món thịt dê kho tàu là món đặc sắc của xưởng chúng , bình thường ăn .”

“Món khoai tây hầm nạm bò cũng là món cực kỳ hiếm , thịt bò khô cũng ngon, cô nếm thử cả .”

Không một ai mời Ninh Yên, coi cô như khí, cố tình cô bẽ mặt. Ninh Yên cũng tức giận, lẳng lặng ăn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-243.html.]

Ừm, thịt dê hôi, béo mà ngấy, gắp thêm miếng nữa.

Thịt bò khô đậm đà miệng, tan ngay trong miệng, gắp thêm miếng nữa.

Xưởng trưởng Diệp cầm bình rượu lên rót hai ly, một ly đưa đến mặt Nghiêm Vi, như Phật Di Lặc: “Đồng chí Nghiêm, rượu độ cao, hợp với các đồng chí nữ. Nào, rót đầy cho cô.”

Nghiêm Vi đưa tay chặn : “ uống rượu, cảm ơn ý của ông.”

Xưởng trưởng Diệp cố ép: “Không uống rượu ? Đây là coi thường chúng ? Chê chúng là dân quê mùa?”

Thư Sách

Những khác cũng hùa khuyên: “ , đồng chí Nghiêm, uống một ly . Chúng trời nam đất bắc thể gặp ở đây là duyên phận hiếm , nên cùng uống một ly.”

mặc kệ họ khuyên thế nào, Nghiêm Vi cũng d.a.o động, cô liếc trợ lý bên cạnh: “Ngại quá, dị ứng rượu, uống sẽ khó thở. Vì chuyện ăn mà liều mạng thì đáng.”

Trợ lý của cô, Khương Tế, là một trai trẻ, vội lên đỡ rượu hộ.

mục tiêu của đám xưởng trưởng Diệp là Nghiêm Vi, nên mấy nể mặt Khương Tế.

“Đồng chí Nghiêm, bao giờ chuyện như . Cô đang lừa đúng ?”

Sắc mặt Nghiêm Vi trầm xuống, cô mất kiên nhẫn. Một đám đàn ông ép rượu một phụ nữ, rốt cuộc ý đồ gì?

Ninh Yên đúng lúc xen : “Đó là do ông kiến thức nông cạn thôi.”

Ánh mắt xưởng trưởng Diệp rơi xuống cô, trong mắt lóe lên một tia u ám: “Đồng chí Nghiêm uống, thì cô uống. Không tiếp khách ? Tự phạt ba ly .”

Ninh Yên nhàn nhạt liếc ông , như : “Đây là chuốc say chúng ? Rốt cuộc ông âm mưu gì?”

Tim xưởng trưởng Diệp đập thót một cái. Con nhỏ Ninh Yên chút yêu quái. “Phụ nữ các cô đúng là suy diễn lung tung. Nhiều ở đây như , thể âm mưu gì? Đây là quy tắc bàn rượu, khác mời rượu mà cô uống là nể mặt.”

Lần thiệt thòi, ông vẫn còn ghi hận trong lòng, luôn chờ cơ hội trả đũa.

Ninh Yên quen dỗi ông , mở miệng là : “Tại nể mặt ông? Lần đ.á.n.h ông, cũng nể mặt .”

Cô hiện giờ là cầm quyền của tập đoàn Cần Phong, sớm ngang hàng ngang vế với xưởng trưởng Diệp, nhưng ông vẫn giữ cái giọng ban ơn "tao bắt mày uống là nể mặt mày".

Sắc mặt xưởng trưởng Diệp tái , khốn nạn! “Mày cái gì? Mày lặp nữa xem!”

"Người sống vì mặt, cây sống vì vỏ", bẽ mặt mặt bao nhiêu cấp , ông tức điên, thật sự nổi giận.

Ninh Yên khẽ mỉm , nhưng ý chạm đến đáy mắt: “Cuối cùng cũng tại nhà máy hóa chất ăn bết bát . Hóa tiền đều đổ ăn nhậu hết. Thân là xưởng trưởng, ông đầu trong việc dùng công quỹ ăn nhậu, ăn cho sập cả một cái nhà máy. Công nhân ? Lãnh đạo ? Quần chúng bên ngoài ? Nếu , giúp ông tuyên truyền một chút nhé?”

Cô quá hiểu cách phản kích, cách nắm thóp đối phương, "đánh rắn đ.á.n.h dập đầu", tay là nhắm trúng tử huyệt.

Trong cảnh đều ăn đủ no, mà ông thịt cá, rượu uống, ghen ghét? Sao tức giận?

Lại còn lấy công quỹ ăn nhậu, đó càng là nhược điểm chí mạng.

Xưởng trưởng Diệp và đám cấp của ông sợ đến trắng mặt: “Cô... cô hiểu lầm . Chúng là vì chiêu đãi khách quý từ xa đến. Vì để biểu đạt thành ý, chúng mới cố gắng chuẩn một bàn tiệc thế , chỉ khách hàng ăn ngon một chút. Còn những tiếp khách như chúng , đều tự bỏ tiền túi.”

Xưởng trưởng Diệp cố gắng lấp liếm, trong lòng mệt mỏi thôi, liền trút hết oán khí lên đầu Ninh Yên: “À đúng , Tổng giám đốc Ninh, cô cũng ăn , cũng trả tiền. Một đồng, cảm ơn.”

Ninh Yên chậm rãi gắp một miếng thịt dê: “Được thôi, xuất biên lai cho .”

 

 

 

 

Loading...