Nghiêm Lẫm lưu luyến Ninh Yên biến mất mắt, nhịn thở dài. Anh còn hôn đủ mà.
Nghiêm Vi sắp xếp ở tại phòng sách. Cô vội nghỉ ngơi: “A Lẫm, chuyện của hai , ông nội ?”
“Biết.” Tối nay Nghiêm Lẫm ngủ chung phòng với Ninh Tiểu Tứ. Trong phòng bé giường tầng.
Nghiêm Vi chút bất ngờ: “Ông ?”
Nghiêm Lẫm đối với đoạn tình cảm là nghiêm túc, thoải mái giới thiệu bạn gái cho tất cả những quen , gì che giấu. “Không đồng ý, cũng phản đối.”
Nghiêm Vi sững sờ, tuyệt đối ngờ đây là câu trả lời: “Vậy là ý gì?”
“Không .” Nghiêm Lẫm thật là , nhưng huỵch toẹt. “Còn em thì ? Tình hình bên em thế nào?”
Nghiêm Vi cũng bằng tuổi , còn nhỏ, sớm đến tuổi kết hôn. “Thì cứ thôi, kéo dài.”
Nghiêm Lẫm nhíu mày: “Tại vẫn chịu từ bỏ?”
“Đã trả giá nhiều như , bảo em cam tâm?” Trong đêm tối thấy rõ biểu cảm của Nghiêm Vi, chỉ thấy giọng buồn bã của cô: “Thôi, em tự , ngủ đây.”
Nhìn bóng dáng em họ biến mất cánh cửa, Nghiêm Lẫm bất đắc dĩ thở dài. là ngốc.
Sáng sớm, nhà máy hóa chất bao trùm bởi một bầu khí kỳ lạ. Công nhân đều đang bận rộn sự chỉ huy của xưởng trưởng Diệp.
Xưởng trưởng Diệp chỉ cửa sổ sáng bóng: “Mày lau cửa sổ kiểu gì thế? Không lau khô !”
“Chỗ bẩn thế? Tao , khách hàng quan trọng sắp tới, vệ sinh cho sạch sẽ.”
“Còn mày nữa, hiểu tao gì ? Làm việc cho đàng hoàng, đừng đông tây.”
Ông ngừng bới móc, cảm xúc bất . Các công nhân liền thẳng thừng trợn trắng mắt.
Bí thư vội vàng cẩn thận bưng lên một tách hoa cúc, giúp ông hạ hỏa. “Xưởng trưởng Diệp, ông cũng mệt , nghỉ ngơi một lát .”
“Tao lo nát óc vì chúng mày, mà chúng mày thì ? Làm việc gì, còn lương tâm…” Xưởng trưởng Diệp bưng chén , tiếp tục cằn nhằn dứt.
Công nhân đều chút phiền ông . Năng lực việc của ông đủ để phục chúng, nên chẳng uy tín gì. “Ông lên cơn gì ? Sao tháng nào cũng mấy ngày như thế?”
“Quỷ mới , bản lĩnh thì tính tình đều thất thường.”
Xưởng trưởng Diệp thấy cảnh đó, càng thêm tức giận: “Tao đang giảng đạo lý với chúng mày đấy, chúng mày thế? Còn thì thầm to nhỏ, nghiêm túc ?”
“Có, mà.” Người công nhân ông mắng cũng sợ hãi, vì chú của là phó xưởng trưởng.
Toàn là con ông cháu cha, dù sai cái gì cũng thể đuổi việc, lương cũng thiếu một xu, sợ gì chứ?
Xưởng trưởng Diệp trong lòng phiền c·hết. Toàn một lũ vô dụng, phục quản lý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-242242.html.]
Hiệu quả kinh doanh của nhà máy ngày càng sa sút, huyện điểm mặt chỉ tên, sầu c·hết ông .
Ông cũng , nhưng quỷ mới tại biến thành thế .
Thôi thì cứ bán đống hàng tồn kho , tiền xoay vòng vốn tính tiếp.
Vị khách hàng quan trọng rõ ràng hẹn giờ, dám cho ông leo cây, lùi một ngày. Rốt cuộc là đang giở trò gì?
Ông bên ngoài, đầu đau như búa bổ.
Thư Sách
Một công nhân chạy như bay tới: “Xưởng trưởng, khách hàng Thượng Hải tới .”
Xưởng trưởng Diệp hưng phấn nhảy dựng lên: “Mau, mau, cùng đón khách.”
Ông đặt kỳ vọng cao hợp tác . Khách hàng thực lực hùng hậu, thể một nuốt trọn bộ hàng hóa thì cũng chỉ các thành phố lớn như Thượng Hải thủ đô.
Ông còn đang trông chờ việc để lật .
Một đám sự dẫn dắt của xưởng trưởng Diệp chạy nghênh đón. Cổng lớn mở rộng, một chiếc xe tải đậu ở bên ngoài, một bóng dáng mảnh khảnh bên cạnh xe.
Xưởng trưởng Diệp liếc mắt chiếc xe tải, cảm giác quen thuộc đến lạ. Là ảo giác ?
Ông kịp nghĩ nhiều, nhiệt tình đón tiếp: “Xin hỏi cô là đồng chí Nghiêm của nhà máy hóa mỹ phẩm Thượng Hải ?”
“ là Nghiêm Vi, chào ông, xưởng trưởng Diệp.”
Xưởng trưởng Diệp trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc, thái độ càng thêm nhiệt tình: “Không ngờ đồng chí Nghiêm trẻ trung xinh như , hân hạnh, hân hạnh, mời cô trong.”
Trẻ như nhất định là cửa , chẳng thực tài gì. Nói chừng là dựa đàn ông để leo lên, chậc chậc chậc.
“Chờ một chút.” Nghiêm Vi lùi vài bước, gõ nhẹ cửa xe tải: “Chị xong ?”
“Xong .” Cửa xe mở , một bóng dáng uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy xuống, theo là hai đàn ông.
Khi xưởng trưởng Diệp thấy khuôn mặt quen thuộc đó, đầu óc ông trống rỗng, kinh hãi buột miệng: “Ninh Yên, mày ở đây? Sao ... ở cùng đồng chí Nghiêm?”
Nghiêm Vi chủ động khoác tay Ninh Yên: “Chúng là bạn . Chị quen thuộc tình hình bên , đặc biệt mời chị đến để hỗ trợ. Xưởng trưởng Diệp, ông phiền chứ?”
Xưởng trưởng Diệp là "phiền", nhưng bộ dạng cho phép nghi ngờ của Nghiêm Vi, ông khỏi thấy đắng chát trong lòng.
Mẹ kiếp, trùng hợp như ? Con đàn bà Ninh Yên độc mà!
“Đồng chí Nghiêm là từ Thượng Hải tới, quen Ninh Yên?”
Nghiêm Vi nhạt: “ thật là thủ đô.”
Xưởng trưởng Diệp não bổ nhiều thứ, đầu óc cuồng: “Cô thể , và Ninh Yên chút hiểu lầm, cô thành kiến với , lời cô thể tin .”
Ông cẩn thận dò xét: “Cô … gì về ?”
Nghiêm Vi nghiêm túc : “Con nay luôn công tư phân minh, phán đoán của riêng , ai thể ảnh hưởng đến .”
Vừa lời , xưởng trưởng Diệp cau mày. Thật sự ? “Ninh Yên, lưng khác là việc của quân tử.”
Ninh Yên tươi: “ là con gái, còn ông thì quân tử.”
Xưởng trưởng Diệp: ...