Ninh Anh Dũng, ngày thường trầm mặc ít lời, ngờ nên chuyện lớn: lén lút bạn gái. Điều cha mừng sợ.
Dưới sự truy vấn của , đỏ mặt tên của đối tượng, đó là Trình Hải Đường, một nữ thanh niên trí thức.
“Là Trình Hải Đường , đó là một cô gái tháo vát.” Ninh Xuân Hoa ấn tượng khá về nữ thanh niên trí thức đó. “Cô hiện là chủ nhiệm phân xưởng của xưởng đậu phụ. Anh Dũng, mắt của con tệ.”
Nữ thanh niên trí thức văn hóa, kiến thức rộng, thể giáo d.ụ.c đời hơn, mạnh hơn gấp trăm so với cô con dâu cả đây.
Thư Sách
Mấu chốt là cô nhà đẻ ở đây, cần lo lắng chuyện trợ cấp vô ích cho nhà ngoại.
Ninh Anh Dũng hổ đến đỏ bừng cả mặt.
Trương Thục Phương chút e dè: “Nữ thanh niên trí thức thể an tâm ở đây ? Mẹ lo lỡ như chính sách đổi, các cô thể trở về thành phố…”
Tuy bà hết câu, nhưng đều hiểu ý bà.
Chính là sợ cô nữ thanh niên trí thức sẽ bỏ chồng bỏ con để về thành phố.
Ninh Anh Dũng khỏi sốt ruột: “Sẽ , cô thích nơi .”
Trương Thục Phương cô con dâu dọa cho sợ , càng thêm thận trọng. Nếu con trai cả l·y h·ôn, con trai thứ hai cũng l·y h·ôn, khác sẽ nghĩ thế nào?
“Tiểu Yên, con từng ở chung với Trình Hải Đường một thời gian, con thấy thế nào?”
Lúc đó Trình Hải Đường và chị Phương đều dọn đến ở phòng thí nghiệm, cho nên tiếp xúc với Ninh Yên tương đối nhiều, quan hệ cũng khá .
Tuy nhiên, từ khi Ninh Yên dọn ngoài, ai cũng bận rộn nên tiếp xúc cũng ít .
“Chị Hải Đường là thẳng thắn, bụng, nhiều tâm tư lắt léo, tính tình .” Ninh Yên khách quan. “Còn chuyện tương lai thì ai . Nắm chắc hiện tại, sống mỗi ngày là đủ .”
Thanh niên trí thức trở về thành phố là xu hướng của lịch sử, đến lúc đó Trình Hải Đường lựa chọn thế nào cũng ai , Ninh Yên sẽ nhúng tay chuyện nhà khác.
Vợ chồng Ninh Xuân Hoa : “Hôm nào hẹn một bữa ăn cơm, chúng chuyện.”
“Vâng.”
Ăn cơm tối xong, Ninh Yên chạy tới khu nhà của các thầy cô dạo một vòng. Tám dãy nhà đều xây xong, bề ngoài trông vẻ khiêm tốn, nhưng bố cục bên trong vô cùng thoải mái, do chính tay thầy Từ Đạt thiết kế.
Cô trong sân nhà thầy Từ một lúc, trong sân trồng ít rau dưa, xanh um tươi .
Kim Tích Như từ khi dọn nhà mới, cả đều tinh thần hơn, sắc mặt hồng hào: “Cũng tệ lắm đúng ? Là Tiểu Tứ bọn nó giúp trồng đấy. Chỉ là bọn ngày thường tự nấu nướng, lãng phí.”
Bọn họ ngày thường ba bữa đều ăn ở nhà ăn, giá cả chăng mà đồ ăn chất lượng, còn đỡ mất công.
Mỗi ngày đều thể ăn một món mặn, cơm thì ăn no nê. Hai vợ chồng ở căn nhà lớn bốn phòng hai sảnh, cuộc sống quá đỗi thoải mái.
Ninh Yên đưa một gợi ý: “Cái đơn giản mà? Bán cho nhà ăn chứ .”
“Cũng đúng.” Kim Tích Như kéo tay Ninh Yên, nụ hiền hậu: “Có cháu ở đây, bọn thấy an tâm lắm.”
Đừng cô tuổi còn nhỏ, nhưng luôn mang cho họ cảm giác an .
Ninh Yên khẽ mỉm , bước phòng, phát hiện thầy Từ và thầy Quý đang tranh luận đến đỏ mặt tía tai.
“Hai thầy đang tranh luận chuyện gì thế ạ?”
Từ Đạt vẫy tay với cô: “Ninh Yên, cháu đến đúng lúc lắm, mau đến xem mấy bản vẽ .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-227.html.]
Ninh Yên tập trung , đó là mấy bản thiết kế logo. “Đây là logo của tập đoàn Cần Phong ?”
Đây là ý tưởng của cô, rằng thiết kế logo cho tập đoàn, yêu cầu là ngắn gọn, ấn tượng sâu sắc, đây cũng là một phần của việc xây dựng văn hóa thương hiệu.
Phải cho thấy là liên tưởng ngay đến tập đoàn Cần Phong, liên tưởng đến sản phẩm đang bán.
“ , cháu thích cái nào?”
Ninh Yên lật xem, dừng ở một họa tiết đám mây bảy màu, hai chữ cái "QF" lồng ghép một cách khéo léo, trông như một thể thống nhất.
“Cháu thích cái . Màu sắc tươi sáng, họa tiết đơn giản, khiến liếc mắt một cái là nhớ kỹ. Hơn nữa, mây bảy màu là điềm lành, ngụ ý .”
Trên khuôn mặt nghiêm túc của Quý Khả An lộ một tia : “Là thiết kế.”
Ninh Yên thể , mấy đúng là quá đa năng, cái gì cũng một chút.
“Đẹp thật. Sau đây sẽ là logo thương hiệu của tập đoàn Cần Phong chúng . Mỗi loại sản phẩm bao bì đều sẽ in logo , phấn đấu trở thành thương hiệu trăm năm.”
Quý Khả An nhịn lắc đầu: “Dã tâm của cô cũng lớn quá.”
Dã tâm lớn như của cô là chuyện chuyện .
Giai đoạn đầu chắc chắn là chuyện , nó chống đỡ cho sự phát triển tốc độ cao của tập đoàn.
giai đoạn thì khó .
Ninh Yên cầm bản vẽ logo lên ngắm nghía, thuận miệng : “Thế giới lớn bao nhiêu, lòng cháu lớn bấy nhiêu.”
Ba vị thầy cô im lặng. Cô giống họ, cô còn trẻ, khí thế ngút trời, mang trong sự sắc bén của tuổi trẻ dám đối đầu với cả thế giới, tinh thần phơi phới, đầy sức sống.
Còn họ thì già , sợ, chỉ co .
Ninh Yên cất bản vẽ , tươi hỏi: “Tối nay đến lượt ai lên lớp ạ?”
“Là .” Quý Khả An giơ đồng hồ lên xem, đây cũng là chiếc đồng hồ công tác mà Ninh Yên đặc cách cấp cho.
Ông ở đây mấy tháng, tinh thần diện mạo đổi hẳn, khuôn mặt tái nhợt cũng da thịt, quần áo sạch sẽ tươm tất, vô cùng thể diện.
Ninh Nhị như một cơn lốc lao : “Thầy ơi, em đến , trễ.”
Cậu mang giáo trình cần dùng cho buổi học đến, theo sát chăm sóc thầy Quý.
Thầy Quý thích tiếp xúc với khác, giỏi ăn , nhưng , lên lớp đặc biệt nghiêm túc, cũng chiếu cố .
Ninh Yên cũng theo họ đến phòng học. Trong phòng học ồn ào, chật kín .
Không chỉ học viên chính thức đến đông đủ, mà còn một học viên dự thính, chen chúc .
“Thầy đến .”
“Tổng giám đốc Ninh cũng đến kìa, yên lặng.”