Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 191
    Cập nhật lúc: 2025-11-04 07:30:00
    Lượt xem: 10 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Ninh Miểu theo bản năng về phía Ninh Yên, ánh mắt đầy sợ hãi, bây giờ? Làm cho xong chuyện đây?
Ninh Yên lập tức phản ứng, vội nắm lấy cánh tay một quân nhân, hoảng hốt : “Chú bộ đội ơi, lúc nãy hai gã đàn ông đó uy h·iếp chúng cháu, là đặt lên em gái cháu một quả b.o.m mini tân tiến nhất của nước ngoài, bảo chúng cháu ngoan ngoãn lời...”
Cô như đang nhớ ký ức đáng sợ, bất giác run rẩy, khuôn mặt nhỏ trắng bệch như tờ giấy: “Cháu lo bọn họ sẽ chuyện gây nguy hại cho quốc gia và nhân dân, nên mới liều ch·ết hô to để vạch trần âm mưu của họ. Phiền các chú mau kiểm tra giúp em gái cháu, cháu lo cho em quá.”
Cô giải thích hảo cho chuyện, lấp l.i.ế.m kẽ hở, còn tiện thể hiện lòng trung thành.
Ninh Miểu ở cùng chị gái lâu, phối hợp ăn ý, nước mắt lã chã rơi xuống: “Chú bộ đội, cứu cháu với, cháu ch·ết, cháu sợ lắm.”
Các quân nhân lập tức đưa chị em Ninh Yên lên một chiếc xe, để nhân viên chuyên nghiệp đến kiểm tra.
Ninh Miểu lục soát , dùng cả dụng cụ chuyên dụng kiểm tra, khi lật lật , họ đưa kết luận: “Không , cô bé t.h.u.ố.c nổ.”
Mọi đều ngơ ngác.
Ninh Yên là k·inh ng·ạc nhất: “Cái gì? Sao thể ? Có do nó tân tiến quá nên kiểm tra ? Các chú kiểm tra nữa .”
Vẻ mặt cô đầy bối rối, khó hiểu, k·inh ng·ạc, sợ hãi, đủ loại cảm xúc phức tạp đều hiện rõ.
Biểu cảm của cô quá chân thật, ai nghi ngờ cô dối, ngược còn lo lắng thiết phát hiện .
Đồ của nước ngoài khó lắm, nghĩa là .
“Đưa các cô đến bệnh viện kiểm tra.”
Họ đưa đến bệnh viện quân đội. Chị em Ninh Yên đều kiểm tra , ngay cả quần áo cũng bắt , mặc đồng phục bệnh nhân.
Trong suốt quá trình, Ninh Miểu cứ như chim sợ cành cong, vẻ mặt sợ mất mật, khiến các bác sĩ vô cùng thương cảm.
Tuổi còn nhỏ mà gặp chuyện như , sợ hãi là bình thường.
Ninh Yên thì tương đối bình tĩnh, cô luôn nắm c.h.ặ.t t.a.y em gái.
Vị bác sĩ đầu nghiêm túc, chút lơ là, vẻ mặt nghiêm nghị khiến sợ hãi. Ông họ Nghiêm, đây là chuyên gia ngoại khoa nổi tiếng nhất trong nước, lãnh đạo cấp coi trọng, xem như là y bác sĩ hàng đầu của quốc gia.
Có thể mời ông, đủ thấy mức độ coi trọng của vụ việc .
Nhân viên điều tra hỏi nữa: “Bác sĩ Nghiêm, ông chắc chắn là chứ?”
Bác sĩ Nghiêm khẽ gật đầu: “ , chắc chắn. Ý tưởng gài b.o.m mini trong cơ thể là , nhưng nước đến bước đó.”
Ông liếc chị em Ninh Yên, ánh mắt dửng dưng: “Hoặc là hai cô bé dối, hoặc là hai gã đàn ông dối. Các nên điều tra kỹ, đưa kết luận chính xác.”
Ninh Yên: “...”
Cô thích ánh mắt dửng dưng của vị bác sĩ , cái vẻ màng sống ch·ết, khiến cô nhớ đến nhiều chuyện tận thế.
mà, vui cũng thôi.
Trước mặt , cô hề nao núng: “ là nên điều tra kỹ. Chúng cháu mang theo lòng yêu mến và khao khát đối với thủ đô, ngờ đang đường yên lành gặp chuyện như , quá đáng quá, tính mạng của dân đảm bảo.”
Nhân viên điều tra nhíu mày, mời các bác sĩ khỏi phòng bệnh bắt đầu lấy lời khai: “Hai cô là ai? Tên gì? Làm gì ở đây? Đến thủ đô để gì?”
Ninh Yên bình tĩnh, lấy giấy giới thiệu từ trong túi áo khoác . Thông tin đó rõ ràng, thể xác minh.
“ là Ninh Yên, đến từ Tập đoàn Cần Phong, xã Vĩnh Ninh, huyện Hoành, tỉnh Hắc. đến đây để quảng bá sản phẩm của nhà máy. Chúng đến lúc chạng vạng hôm qua, tổng cộng bốn , ngoài em gái thì còn hai nữa, đang ở tại nhà khách xxx.”
Đối phương xem cẩn thận, ngoài việc Ninh Yên còn quá trẻ, điểm gì đáng nghi. “Hai ?”
Ninh Yên nghiêm túc trả lời: “Họ tham quan các trường đại học danh tiếng, còn chúng ngoài mua sắm...”
Ninh Miểu kinh hô một tiếng: “A, đồ chúng mua ?”
Lúc cô bé mới nhận , hốc mắt đỏ hoe: “Lúc đó hỗn loạn quá, rơi ở . Hu hu, kẹo và bánh quy của .”
Ninh Yên bất đắc dĩ thở dài: “Người là , của cải là vật ngoài , chị mua cho em.”
Chỉ cần đều bình an, tổn thất tài sản đáng là gì.
Ninh Miểu vẫn ôm Ninh Yên nức nở, cô bé tiếc tiền, đó là tiền cô bé tiết kiệm để mua mà.
Ninh Yên kiên nhẫn dỗ dành hồi lâu mới cô bé nín.
Nhân viên điều tra chằm chằm hai chị em. Với kinh nghiệm nhiều năm của , hai vấnD đề gì.
trình tự vẫn : “Mời hai vị kể diễn biến sự việc.”
“Vâng.” Trong thời gian , Ninh Yên sớm nghĩ kỹ: “Hai chị em cháu dạo mệt, đang mua nước ngọt uống thì hai đó sáp gần, bắt chúng cháu, còn... còn sờ soạng mấy cái lên em , là gài bom, bảo chúng cháu kêu la, ngoan ngoãn theo họ...”
Cô nhíu mày, vẻ mặt tức giận: “Chúng cháu chỉ là bình thường, nào gặp tình huống như . Vừa thế sợ hãi, đầu óc trống rỗng... Chờ cháu phản ứng , theo bản năng giãy giụa, bọn họ chắc cũng ngờ cháu dám phản kháng, đường quá đông nên cháu thoát . Bọn họ liền kéo em gái cháu bỏ chạy...”
Lời nửa thật nửa giả, nhưng chính vì mà càng thêm chân thật.
Sự việc ầm ĩ lên cũng , đóng đinh tội của bọn chúng, khiến chúng bao giờ thể hại nữa.
Ninh Miểu rưng rưng nước mắt: “Em dũng cảm như chị, lúc đó tay chân như cứng , em sợ lắm.”
Nhân viên điều tra đồng cảm với cô bé: “Đừng sợ, bây giờ an .”
Mặt Ninh Yên đỏ bừng lên, vẻ ngượng ngùng: “Cháu sợ bọn họ mang em gái cháu chuyện , cũng sợ bao giờ gặp em nữa, lúc đó cuống quá, nên mới màng gì mà la lên. Chú thể hiểu , đúng ạ?”
“Hiểu mà.”
Ninh Yên nhịn hỏi: “Bọn họ rốt cuộc là ai ? Sao dám bắt giữa ban ngày ban mặt?”
Nhân viên điều tra khẽ lắc đầu: “Tạm thời thể tiết lộ, tin tức chúng sẽ thông báo. hai cô ở bệnh viện quan sát hai ngày.”
Ninh Yên sững sờ, bọn họ còn việc : “Không vấn đề gì ?”
Nhân viên điều tra thái độ khá : “Đây là để bảo vệ hai cô, đề phòng đồng bọn của đối phương trả đũa.”
Vừa còn đồng bọn, Ninh Yên lập tức dẹp bỏ ý định. Cô thể tự bảo vệ , nhưng Ninh Miểu thì khó . 24/24 canh chừng thì ?
“Vậy cũng . cháu chút thắc mắc, đường đông như , tại bọn họ nhắm chúng ?”
Điểm cũng là điều nhân viên điều tra .
Là gây án ngẫu nhiên? Hay là mục tiêu từ ?
Ninh Miểu nghĩ đến cái gì, sắc mặt đổi: “Chị hai, bạn trai chị là quân nhân, khi nào bọn họ lợi dụng chuyện để gì ?”
Ninh Yên méo miệng, cái gì với cái gì ? Con bé là tự lừa dối cả đấy chứ?
Hơi quá đấy.
“Không , chúng mới đến, bọn họ chuyện riêng tư của chị ?”
Nhân viên điều tra vốn nhạy cảm, , dám lơ là, bất kỳ manh mối nào cũng thể bỏ qua. Lỡ như là thật thì ?
“Bạn trai cô là quân nhân ở thủ đô ?”
Ninh Yên kéo Nghiêm Lẫm chuyện : “Không , ở đơn vị đóng quân chỗ chúng . Chắc là chúng nghĩ nhiều .” sự việc đến nước , nhân viên điều tra nhất định hỏi cho rõ ràng: “Bạn trai cô tên gì? Phiên hiệu bao nhiêu? Chức vụ gì?”
Ninh Yên đành báo phiên hiệu: “Anh tên Nghiêm Lẫm, phó đoàn trưởng.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-191.html.]
Nhân viên điều tra sững sờ: “Nghiêm Lẫm? Cô chắc chứ?”
Ninh Yên thấy , kỳ quái: “Vâng, ạ?”
“Không gì, hai cô nghỉ ngơi .”
Ngưu Tam và Diệp Hưng Học đến tối về nhà khách mới hai chị em xảy chuyện. Họ vội vàng chạy đến bệnh viện, qua bao nhiêu vòng hỏi thăm mới gặp Ninh Yên.
“Ninh tổng, cô chúng sợ ch·ết.”
Ninh Yên bình tĩnh. Cô ở trong phòng bệnh , nên thảnh thơi sách, vẽ vời.
“Không . Em ở đây nghỉ ngơi vài ngày. Hai thu hoạch gì ?”
Hai lắc đầu. Có trường đại học thì đóng cửa, trường thì việc giảng dạy hỗn loạn, giáo sư trình độ thật sự thì chẳng , giảng bài bục thì trình độ gì, thậm chí giáo viên bằng cấp chỉ là nghiệp cấp ba!
Ninh Yên mà ngây , thể nào?
Cô giật : “Nói chừng quét rác ngoài sân trường mới chính là chuyên gia bản lĩnh thật sự.”
Giống như "nhà sư quét lá" trong truyền thuyết, khả năng .
Lời của cô cho hai một hướng suy nghĩ mới, thể bắt đầu từ phương diện .
“Khi nào thì cô ngoài?”
Ninh Yên khẽ thở dài, gặp chuyện gì . “Không nữa. Hai mỗi ngày qua đây một chuyến, ở quê nhà việc gì thì báo ngay cho em.”
“Được.”
Hai họ cũng lấy lời khai, xác nhận vấn đề gì mới thả về.
Ninh Yên ở bệnh viện ba ngày, mỗi ngày đều qua kiểm tra, cơm nước đều mang đến tận nơi. Chị em Ninh Yên cũng kén chọn, gì ăn nấy.
Hôm nay, Ninh Yên đang gặm màn thầu, uống bát canh dưa muối loãng toẹt thì cửa phòng đẩy , hai đàn ông bước .
“Tiểu Yên.”
Ninh Yên ngơ ngác đàn ông đang tới, trợn mắt há mồm: “Nghiêm Lẫm? Sao ở đây?”
Anh nhiệm vụ ? Chẳng lẽ là nhiệm vụ ở thủ đô?
Nghiêm Lẫm cô bằng ánh mắt đầy xót xa, nhẹ nhàng nắm tay cô: “Em gầy , sợ lắm ? Đừng sợ, chuyện , chúng thôi.”
Ninh Yên theo bản năng sang đàn ông bên cạnh , là nhân viên điều tra hằng ngày đều đến, Vu.
Anh Vu khẽ gật đầu: “Sự việc điều tra xong.”
Ninh Yên ngược vội nữa: “Rốt cuộc tình hình thế nào ạ?”
Anh Vu suy nghĩ một lát, đối với trong cuộc cũng gì giấu: “Là một tập đoàn tội phạm tổ chức...”
Chúng phạm nhiều tội ác, bao gồm b·uôn b·án trẻ em, phụ nữ, b·uôn l·ậu văn vật, còn đưa vượt biên trái phép nước ngoài, g·iết , c·ướp của, việc gì cũng .
Bởi vì dính líu đến vượt biên trái phép, bọn chúng quả thực mối quan hệ mờ ám với nước ngoài, chỉ cần đưa đủ tiền, chúng cũng bán cả tình báo.
Chỉ riêng tội đủ để đóng đinh cả đám.
Lần chúng theo dõi chị em Ninh Yên là vì thấy hai cô yếu ớt xinh , thể bán giá cao. Ninh Yên nhạy bén, lòng phòng , một , nên chúng nhất thời tìm cơ hội tay. Còn Ninh Miểu tuổi còn nhỏ, cái gì cũng mới mẻ, nên để lộ sơ hở.
Chị em Ninh Yên mà sững sờ. Vậy là dối thành công?
Còn về quả bom, bọn tội phạm thừa nhận, nhưng ai mà tin? Tổ chức của chúng vốn dĩ tàng trữ cả s.ú.n.g ống.
Nghiêm Lẫm lấy một vốc kẹo sữa đưa cho Ninh Yên: “Nói , đây đầu chúng đụng độ với tập đoàn . Em còn nhớ chuyện cứu mấy cô gái b·uôn b·án tàu hỏa ?”
Ninh Yên lập tức nhớ : “Đương nhiên nhớ. Lần đó là bắt hết ?”
Đây là duyên phận gì trời.
“Còn một kẻ cầm đầu bắt , hoạt động trở .” Nghiêm Lẫm bạn gái ngơ ngác của , nhịn khẽ: “Mỗi em đụng độ bọn chúng, chúng đều tổn thất nặng nề, coi như em là khắc tinh của chúng nó.”
Ninh Yên dở dở : “Vậy bắt hết ?”
“Trong nước thì bắt sạch , đường dây vượt biên cũng khóa chặt, nhưng ở nước ngoài thì...” Nghiêm Lẫm xoa đầu cô: “Bọn chúng chắc là .”
"Chắc là"? Ninh Yên mà c.h.ử.i thề. Cô vội nắm lấy tay áo Nghiêm Lẫm, vẻ mặt đáng thương: “Anh bảo vệ em thật , đừng để bọn em là đại khắc tinh của chúng nó đấy.”
Nếu thì chúng nó chẳng g·iết cô luôn !
Vẻ mặt đáng thương bất lực đó khiến Nghiêm Lẫm bật , mà đáng yêu thế ?
“Ha ha ha, đừng sợ, vụ án liệt hàng tuyệt mật, tên của em cũng giấu .”
Ninh Yên vỗ ngực, thì .
Nghiêm Lẫm bữa ăn canh loãng, xót xa vì Ninh Yên gầy : “Đi thôi, mời hai chị em ăn vịt .”
Mắt Ninh Yên sáng rỡ vì phấn khích: “Ăn hai con!”
Nghiêm Lẫm kéo cô dậy, nụ cưng chiều: “Được, ăn một con, mang về một con.”
Ninh Yên vui vẻ: “Cảm ơn bạn trai.”
“Không cần khách sáo, bạn gái.”
Anh Vu bên cạnh mà trợn tròn mắt. "Diêm Vương mặt lạnh" băng giá mà cũng lúc sến súa nổi da gà thế ? Ôi trời ơi, đàn ông...
Đáng lẽ gọi đến xem mới !
Thư Sách
Nghiêm Lẫm nắm tay Ninh Yên ngoài, hề e dè ánh mắt của khác.
Một giọng đột nhiên vang lên: “A Lẫm?”
Ninh Yên tò mò sang. Ủa, đây vị bác sĩ chuyên gia cực kỳ nghiêm túc ?
Nghiêm Lẫm khựng bước, nhưng ngay đó vờ như thấy, tiếp tục thẳng.
Bác sĩ Nghiêm đuổi theo: “A Lẫm, con về thủ đô khi nào? Đã đến thăm ông nội ? Sao con ở bệnh viện? Lại thương ? Sao với bố một tiếng? Để bố xem cho...”
“Không cần.” Sắc mặt Nghiêm Lẫm lạnh nhạt: “Bác sĩ Nghiêm, chúng còn việc, xin nhường đường.”
Ánh mắt bác sĩ Nghiêm tối sầm , ông hai thật sâu, tầm mắt rơi xuống đôi tay đang nắm chặt của họ. Lúc ông mới để ý đến Ninh Yên, khỏi sững sờ: “Hai đứa...”
Nghiêm Lẫm chút mất kiên nhẫn: “Bạn gái . Khi nào chúng kết hôn sẽ thông báo cho ông.”
Bác sĩ Nghiêm chấn động: “Cái gì? Con lén lút yêu đương? Ông nội con ?”
“Đương nhiên là .”
Vẻ mặt bác sĩ Nghiêm phức tạp: “Ông đồng ý? Sao thể?”
Ninh Yên , , trong lòng lóe lên một ý nghĩ: “Anh giới thiệu một chút ?”
Nghiêm Lẫm thẳng thắn: “Bác sĩ Nghiêm Ngọc Chiêu, cũng là cha về mặt sinh học của .”
Ninh Yên: “...”
Một tin "drama" bất ngờ ập đến.