Xuyên Thành Giả Thiên Kim, Ta Chọn Làm Cuồng Ma Trồng Trọt! [Thập niên 70] - Chương 190
    Cập nhật lúc: 2025-11-03 13:52:41
    Lượt xem: 12 
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trưởng tàu ăn thử các loại sản phẩm, thấy hương vị ngon, khen ngớt lời.
Ông giữ hàng mẫu, mang về cho lãnh đạo cấp xem xét, chuyện ông tự quyết .
Diệp Hưng Học cũng vội, để tờ rơi quảng cáo và phương thức liên lạc. Dù cũng kết nối , cứ thường xuyên qua là .
Ngưu Tam cũng phối hợp , đem tờ rơi mang theo phát một vòng, mỗi toa đều phát mấy tờ. Số sản phẩm mang lên tàu bán sạch bách, chỉ giữ một ít hàng mẫu.
Vốn dĩ đây chỉ là một phép thử, xem mức độ tiếp nhận của thị trường thế nào. Họ còn chuẩn cả phiếu đ.á.n.h giá hương vị sản phẩm, bắt đầu khảo sát thị trường ngay với các hành khách đến từ khắp miền.
Cơ hội hiếm như , Ninh Yên đương nhiên bỏ lỡ. Ở tàu rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi, chút chuyện thú vị cũng .
Ninh Miểu theo họ việc, cảm thấy mới mẻ.
Cô bé càng tò mò hơn: “Chị hai, tiếp viên ngăn cản ạ? Đáng lẽ là phép chứ.”
Ninh Yên kiên nhẫn giải thích cho em gái: “Diệp Hưng Học và Ngưu Tam họ đáng thương thế nào, vì miếng cơm manh áo của bà con quê hương mà nỗ lực chào hàng, mở rộng thị trường. Chỉ cần là sắt đá, ai cũng sẽ châm chước ít nhiều. Hơn nữa, chúng cũng mang nhiều, trưởng tàu cũng xem thử sản phẩm bán chạy .”
Ninh Miểu xong, đăm chiêu suy nghĩ.
Suốt dọc đường, họ tiếp xúc với nhiều khác . Ninh Miểu thật lòng cảm thấy, vạn cuốn sách bằng vạn dặm đường.
Đoàn thuận lợi đến thủ đô. Vừa xuống tàu, họ phát hiện tuyết đang rơi.
Bông tuyết bay lất phất, khí lạnh buốt, cả đoàn kìm mà rùng .
Ninh Yên kéo chặt chiếc áo khoác quân dụng , dùng khăn quàng cổ che kín mặt, kéo theo Ninh Miểu đang ngó nghiêng tứ phía, chậm rãi Diệp Hưng Học.
Diệp Hưng Học là dân gốc ở đây, thông thạo đường sá, dẫn họ đến trạm xe buýt.
“Ninh tổng, cô ở gần khu Vương Phủ Tỉnh, chúng xe 11 là đến thẳng nơi.”
Cũng xa lắm, chỉ vài cây .
Ninh Yên khẽ gật đầu, mắt cô chợt thấy xe 11 đang tới: “Xe đến .”
Họ tìm một nhà khách gần Vương Phủ Tỉnh, thuê hai phòng, nam một phòng, nữ một phòng, trong phòng hai giường đơn.
Thư Sách
Ninh Yên ở cửa qua cảnh, Diệp Hưng Học và Ngưu Tam xách hành lý phòng.
Cô bỗng nhiên : “Diệp Hưng Học, về nhà một chuyến , sáng mai là .”
Diệp Hưng Học vui mừng khôn xiết. Cậu nhiều năm về thăm nhà, vô cùng nhớ cha và . “Cảm ơn Ninh tổng. Sáng mai 9 giờ sẽ đúng giờ. Cô việc gì cứ tìm Ngưu Tam.”
Ngưu Tam bên cạnh gật đầu lia lịa, tỏ ý việc gì cũng . Anh là một tay Ninh Yên dìu dắt, là "gà nhà" chính hiệu.
Ninh Yên xua tay: “Đi .”
Ninh Miểu háo hức lao phòng, lập tức reo lên: “Chị cả, trong phòng lò sưởi, ấm quá!”
Ninh Yên cởi áo khoác, để lộ chiếc áo len lông cừu bó sát màu vàng nhạt bên trong, cả cảm thấy nhẹ nhõm hẳn: “Em xem chỗ nào lấy nước nóng, chúng rửa mặt qua loa, lát nữa ngoài ăn cơm.”
Ninh Miểu kinh ngạc mở to mắt: “Ra ngoài ăn ạ?”
“Đã đến đây thì trải nghiệm cho chứ.” Ninh Yên lấy hai gói đậu hũ khô kho, xách hai cái phích nước bàn lên ngoài. Ninh Miểu vội vàng chạy theo: “Chị , chờ em với, em xách phích giúp chị.”
Ninh Yên biếu cô nhân viên lễ tân hai gói đậu hũ khô, bắt chuyện vài câu, nhanh trở nên thiết.
Cô liếc thấy cái điện thoại quầy, bên ghi: hai hào một phút.
“Chị Lý, em dùng điện thoại một chút nhé.”
“Gọi .” Cô nhân viên phục vụ nhiệt tình nhấc ống lên: “Chị bấm giờ cho.”
Ninh Yên hỏi điện thoại của nhà khách, đó mới gọi về. Là bí thư Ngưu bắt máy: “Ninh Yên , cháu đến kinh thành ?”
“Cháu đến. Cháu gọi để báo điện thoại của nhà khách bên , việc gì bác cứ gọi tìm cháu, cháu ở phòng 215.” Ninh Yên nhanh gọn một dãy : “Nếu gì bất ngờ, 8 giờ tối cháu đều ở phòng.”
“Được, cháu cố gắng về sớm nhé.” Bí thư Ngưu báo qua điện thoại là thứ vẫn bình thường, cần lo lắng.
Ninh Yên cúp máy, trả tiền điện thoại, đùa vài câu với cô phục vụ, lúc mới xách phích nước rời .
Ninh Miểu chứng kiến tất cả. Cách đối nhân xử thế của chị hai còn lão luyện, khéo léo hơn cô tưởng tượng. Bảo đều nể phục chị .
Hai chị em ăn tạm một bát mì gần đó. Trời tối, họ về tắm rửa ngủ sớm.
Sáng hôm , Ninh Yên vệ sinh cá nhân xong, đang ăn sáng thì Diệp Hưng Học , mặt mày tươi rói, trông tâm trạng vui vẻ.
“Ninh tổng, đến .”
“Ăn sáng cùng luôn .”
“ ăn ở nhà .” Diệp Hưng Học đột ngột về nhà khiến cha vô cùng vui sướng, cho nhiều món ngon. Không gì thể lay động lòng hơn cơm nấu.
Ăn sáng xong, đoàn chia hai ngả. Ninh Yên dẫn Ninh Miểu tìm . Diệp Hưng Học và Ngưu Tam thì đến các trường đại học lớn, hỏi thăm xem chuyên gia nào nghiên cứu về thức ăn chăn nuôi và cơ khí .
Đã cất công đến đây , “vợt” thêm vài về mới bõ, ít nhất cũng xin vài công thức.
Ninh Yên tìm theo địa chỉ trong thư, đó là một tòa nhà tập thể cũ, cơi nới thêm nhiều, trông vô cùng kỳ quặc. Cầu thang tối tăm, ánh nắng thể chiếu , hành lang thì chất đầy đồ đạc, trông như một trạm thu gom phế liệu.
Tòa nhà hai tầng vài hộ gia đình sinh sống, tiếng trẻ con nô đùa ồn ào inh ỏi.
Ninh Yên suy nghĩ một lát, gõ cửa một căn hộ. Người mở cửa là một phụ nữ trung niên, bà cảnh giác họ: “Các cô tìm ai?”
“Cháu tìm ông Hứa Đạt và bà Kim Tích Như...”
Lời còn hết, phụ nữ đóng sầm cửa .
Ninh Yên sững sờ, nhíu mày, tình hình gì đây?
Cô hỏi liên tiếp mấy nhà nữa, nhưng hễ thấy hai cái tên là ai nấy đều như trốn dịch bệnh, vội vàng đóng cửa.
Ninh Yên dạo một vòng, thấy một bé đang thò lò mũi xanh, cô mỉm tới, móc một vốc kẹo sữa: “Một câu hỏi, một viên kẹo sữa.”
Mắt bé sáng rực lên, gật đầu lia lịa: “Chị hỏi nhanh lên.”
Với bé, kẹo là thứ hiếm , chỉ Tết mới ăn vài viên. Có bản lĩnh thì hỏi một trăm câu !
Ninh Yên hỏi thẳng: “Ông Hứa Đạt và bà Kim Tích Như ở đây ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-190.html.]
“Không ạ.”
Lòng Ninh Yên chùng xuống, là xảy chuyện gì chứ? “Vậy họ ?”
“Không ạ.”
“Nếu thể tìm địa chỉ hiện tại của họ, chị sẽ cho năm viên kẹo sữa, năm viên đấy.” Ninh Yên bao giờ xem thường đám trẻ con nghịch ngợm , chúng nó mạng lưới thông tin riêng.
“Không lừa chị đấy, em đưa bọn chị cùng.”
Cậu bé vô cùng động lòng, nước miếng sắp chảy , chìa bàn tay đen nhẻm : “Mười viên.”
“Được, chốt nhé.” Ninh Yên tỏ vẻ, chỉ cần kẹo sữa thể giải quyết thì đều chuyện gì to tát.
“Cậu nhóc việc chị?” Ninh Miểu lo lắng, đứa bé trông lôi thôi lếch thếch, giống thông minh lắm.
Ninh Yên ở sân trống lầu, quanh: “Đừng bao giờ coi thường một đứa trẻ, mạng lưới quan hệ của trẻ con kém lớn .”
Đợi một lát, bé chạy như bay tới: “Em họ ở , em dẫn các chị .”
Họ lòng vòng một hồi lâu, cuối cùng cũng đến nơi. Đó là một căn nhà nhỏ xíu ngay cạnh nhà vệ sinh công cộng, bốc lên một mùi khó ngửi.
Cậu bé chỉ cánh cửa đóng chặt: “Ở đây ạ.”
Ninh Yên tiến lên gõ cửa, gõ hồi lâu ai mở: “Nhóc con, em lừa chị chứ?”
Cậu bé vẻ mặt oan: “Em mà lừa chị, em là con cún con.”
Đang , bé bỗng về phía một đàn ông đang tới từ xa: “Kia, chính là cái ông ‘phần tử p·h·ản đ·ộng’ đó.”
Ninh Yên vội bước tới: “Ông là giáo sư Hứa Đạt ạ?”
Người đàn ông vai gù, gầy trơ xương, mặc bộ quần áo mỏng manh, run lẩy bẩy trong gió lạnh. Ông cảnh giác cô: “Cô là ai?”
“ là đồng nghiệp của Hầu Thần.” Nói chắc sai.
Người đàn ông nhíu mày: “Cô về , đừng đến đây nữa.”
Trong lúc , ông kìm mà ho sặc sụa, ho đến đỏ bừng cả mặt.
Ông mở cửa bước khóa trái ngay, từ đầu đến cuối thèm liếc cô thêm một cái.
Ninh Yên còn kịp gì ăn "bế môn canh".
Cô cũng vội, vẫy tay gọi bé , đưa cho một vốc kẹo sữa. Cậu bé vui sướng nhảy cẫng lên, đếm đếm thấy thừa mấy viên, bèn lưu luyến trả .
Ninh Yên nhận: “Vậy kể cho chị chuyện về hai ông bà .”
Cậu bé đồng ý ngay. Cậu đúng là một "cái loa phường", bắt đầu kể lể ngừng.
Vợ chồng ông Hứa Đạt học sinh tố cáo, đó liền g·ặp n·ạn, đấu tố, quét đường, dọn nhà vệ sinh, những việc nặng nhọc, bẩn thỉu.
Căn nhà phân cũng cướp mất, đổi đến ở cạnh nhà vệ sinh, ngày nào cũng bản kiểm điểm.
Nói xong, bé còn hạ giọng khuyên: “Chị xinh ơi, chị đừng qua gần gũi với ‘phần tử p·h·ản đ·ộng’, cẩn thận liên lụy.”
Thấy chị gái hào phóng như , bé mới bụng nhắc nhở một câu. Đây cũng là lời mà cha , ông bà thường xuyên .
“Cảm ơn em nhé.” Tâm trạng Ninh Yên chút nặng nề.
Ninh Yên cũng ở lâu, cô dạo loanh quanh, đầu óc cuồng.
Ninh Miểu sốt ruột: “Chị , bây giờ?”
Tình huống , e là khó mà đưa .
“Không vội.” Ninh Yên trong lòng ý tưởng.
Ninh Miểu xem cửa hàng bách hóa ở thủ đô, Ninh Yên bèn dẫn cô bé đến chợ Đông Phong dạo một vòng. Đây là nơi náo nhiệt nhất, hàng hóa đủ loại, cái gì cũng , vô cùng đầy đủ.
Dòng chen chúc xô đẩy, cũng chật ních . Mọi mua sắm cứ như cần tiền, chen tới chen lui.
Lần ngoài đổi một ít phiếu gạo quốc, Ninh Miểu mua ít bánh kẹo, còn mua mấy sấp vải sợi tổng hợp cần phiếu.
Ninh Yên "càn quét" ở Cửa hàng Hoa Kiều, thiếu thứ gì, nên chỉ mua ít quà lưu niệm, mang về chia cho .
Đi dạo khát nước, cô thấy quầy bán nước ngọt ga, bèn chạy tới mua hai chai.
Cô đầu thì phát hiện Ninh Miểu theo biến mất, sắc mặt cô lập tức đổi, cất giọng gọi lớn: “Tam Nhi! Miểu Miểu!”
Không xong , Ninh Miểu là lạc đấy chứ?
Trước khi , cô bắt Ninh Miểu học thuộc địa chỉ và điện thoại nhà khách, còn dặn dặn , lỡ lạc thì tìm chú cảnh sát.
Vậy mà chỉ trong nháy mắt thấy .
Cô quanh tứ phía, bỗng thấy một tiếng gọi "Chị ơi" yếu ớt.
Cô sang, thấy hai gã đàn ông đang lôi Ninh Miểu, điên cuồng chen lấn trong đám đông, sắp biến mất.
Lòng cô thắt , gặp kẻ ? C.h.ế.t tiệt, dám động đến cả em gái cô, chán sống .
Xung quanh quá đông , cô chen thế nào cũng qua . Mắt thấy Ninh Miểu sắp biến mất trong biển , cô toát mồ hôi hột, trong cái khó ló cái khôn, cô hét lớn: “Mọi ơi, cô gái đeo kẹp tóc màu hồng đằng mang theo t.h.u.ố.c nổ! Mau xuống! Mau lên!”
Giọng cô quá khẩn thiết, não còn kịp phản ứng thì cơ thể hành động , đồng loạt rạp xuống, ai nấy đều sợ hãi.
Hai gã đàn ông đang lôi Ninh Miểu theo bản năng liếc tóc cô bé, thấy ngay cái kẹp tóc màu hồng, chúng hoảng sợ buông tay, nhảy vọt sang một bên, mặt mày thất sắc.
Trùng hợp ? Không thể nào!
Ninh Miểu vẫn còn đang hoảng hồn, thấy tiếng chị gái, lập tức chỉ hai gã đàn ông, hét lên: “Bọn họ gài t.h.u.ố.c nổ lên ! Bọn họ là đặc vụ, mau bắt lấy họ!”
Hai gã đàn ông còn kịp phản ứng, quần chúng xung quanh ào lên bắt giữ.
Còn về phần Ninh Miểu, ai dám gần, tất cả đều tránh xa, cũng ai dám "đục nước béo cò".
Ninh Miểu lao lòng Ninh Yên, nước mắt tuôn trào: “Chị cả!”
Cô bé sợ thật , run lẩy bẩy. Ai thể ngờ ở thủ đô xảy chuyện như ? Cô cứ nghĩ thủ đô đặc biệt an . Lúc chị hai nhắc cô cẩn thận, cô còn để tâm...
Ninh Yên cũng một phen hú vía: “Không , đừng sợ, chị ở đây.”
Một tốp quân nhân tin chạy tới, nhanh chóng kiểm soát hiện trường, vội vàng hỏi: “Đồng chí, t.h.u.ố.c nổ ở ?”
Ninh Yên các quân nhân vũ trang đầy đủ, chút ngơ ngác. Ôi trời ơi, cẩn thận lớn chuyện !