Ninh Yên lóc cóc chạy tới, bê cái ghế đẩu  xuống. Dương Liễu bưng một bát chè đậu xanh đưa cho cô. Ninh Yên uống một ngụm, mát lạnh sảng khoái, dễ chịu vô cùng.
“Mẹ ngâm trong giếng cho lạnh ạ?”
Dương Liễu khẽ gật đầu: “Ừ, ăn ít thôi, lát nữa còn  ăn cỗ.”
Ninh Yên  ha hả: “Bí thư chi bộ thôn  hào phóng , sẽ   đồ ăn gì ngon lắm, nhiều lắm là cơm trắng với canh thập cẩm.”
“Cơm trắng là  lắm .” Dương Liễu mặt mày giãn , mỉm . “Cuộc sống thế ,  đây   mơ cũng  dám.”
Bà  quen tiết kiệm,  nỡ ăn uống, thích để dành đồ ăn.
 Ninh Yên thì   thoáng, cô theo chủ nghĩa " rượu hôm nay, hôm nay say", cứ ăn  .
Mỗi ngày đều   một bữa cơm trắng, một bữa mỳ,  ăn no. Đương nhiên, yêu cầu về thức ăn của cô  cao, chỉ cần tươi mới là .
Cô cũng  ăn riêng, cả nhà đều ăn như , lương thực tiêu hao  nhanh.  Ninh Yên  bản lĩnh, luôn  thể kịp thời bổ sung .
Dương Liễu cũng hết cách với cô, đành  chiều theo ý con gái.
Hiệu quả mang   lớn, cả nhà đều khỏe mạnh, mấy đứa trẻ phát triển cân đối,  còn cảnh đầu to  nhỏ nữa. Dương Liễu cũng  còn là cái "ấm sắc thuốc" như xưa.
“Mấy đứa Tiểu Nhị   ?”
Dương Liễu : “Bác dâu cả bảo chúng nó qua phụ việc. Mẹ qua xem thế nào, con với Tiểu Nghiêm  chuyện .”
Đây là bà cố ý tạo cơ hội cho hai . Rõ ràng, bà    chấp nhận Nghiêm Lẫm.
Ninh Yên  về phía Nghiêm Lẫm: “Anh định ăn tối ở đây ?”
Dương Liễu  , tư thế  của Nghiêm Lẫm liền thả lỏng: “Chuyện náo nhiệt thế    thể bỏ lỡ? Em  chào đón  ?”
“Cả ngày hôm nay  đều ở đây, là đang trốn việc đúng .” Ninh Yên sờ sờ mặt ,  chống nắng kỹ như  mà vẫn  rát. “Bọn họ tổ chức đám cưới  còn phô trương như ?”
Đã  ở đầu sóng ngọn gió,   nên khiêm tốn hết mức ?
Nghiêm Lẫm thản nhiên : “Để dập tan tin đồn.”
Ninh Yên giật khóe miệng: “Hầu Lệ  bệnh là thật, Kiều Trung Trực đùa bỡn tình cảm cũng là thật.”
Nghiêm Lẫm khẽ lắc đầu. Ban đầu nhà họ Hầu  để tâm,  ai nghĩ cô   bệnh.    cô  lấy cái c.h.ế.t  uy hiếp, họ mới ý thức  sự việc  , liền cưỡng chế cô   khám bệnh.
“Nhà họ Hầu  thể để xảy  bê bối, con trai cả nhà đó còn   theo con đường chính trị.”
Ninh Yên im lặng: “Vậy  nhà họ Kiều  chịu cưới? Mặc dù Kiều Trung Trực cũng chẳng    gì.”
Chẳng   đàn ông bình thường nào   cưới một  vợ  bệnh, huống hồ còn là  lưu luyến si mê đàn ông khác.
Thư Sách
Huống chi, Kiều Trung Trực che giấu bản chất  giỏi, "giá thị trường" cũng  tệ.
Nghiêm Lẫm  nửa miệng: “Cách đây  lâu, bê bối của Kiều Trung Trực  phanh phui. Hắn lừa gạt  ít cô gái, danh tiếng trong giới  thối nát, nhưng nhà họ Hầu  chê.”
Cả hai bên đều cần "tẩy trắng",  thì liên hôn thôi. Nói trắng  vẫn là trao đổi lợi ích.
Ninh Yên giật : “Chuyện của Kiều Trung Trực,    nhúng tay  ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-gia-thien-kim-ta-chon-lam-cuong-ma-trong-trot-thap-nien-70/chuong-158158.html.]
Nghiêm Lẫm chỉ mỉm , tất cả đều  trong sự im lặng đó.
Những kẻ "văn nhã bại hoại" như  nên  x.é to.ạc mặt nạ giả dối, để    bộ mặt thật của , như  mới  thể  hại  khác.
Nhà họ Hầu  rõ tình hình mà vẫn chọn liên hôn,  thì cũng  còn gì để .
Một kẻ nguyện đánh, một  nguyện chịu, đôi bên cùng tự nguyện.
Có nhà họ Hầu giám sát, tin rằng  cũng  dám đối xử tệ với Hầu Lệ.
Bên ngoài vọng  tiếng Ninh Nhị: “Chị cả, ăn cơm thôi!”
Bữa tối quả nhiên như Ninh Yên dự đoán: cơm trắng ăn thoải mái, canh thập cẩm  cả thịt lẫn rau.
Các thôn dân  quây quần bên , ăn uống,    ngớt.
Ninh Yên ăn liền hai bát cơm đầy, no căng cả bụng.
Khi    ăn gần xong, bí thư chi bộ thôn  dậy: “Các đồng chí,   tuyên bố một chuyện! Đồng chí Ninh của chúng     một việc lớn. Ruộng thí nghiệm của cô , các vị đều  , năng suất đạt 500 cân một mẫu, tương đương là tăng gần gấp đôi…”
Ông còn   hết, các thôn dân  kích động hoan hô:
“Đồng chí Ninh, cô giỏi quá!”
Có    từ , nhưng đại đa  thôn dân bây giờ mới  tin.
“Đồng chí Ninh, cô  thế nào ? Mau  cho chúng   .  trồng lúa cả đời mà  bao giờ đạt  năng suất .”
“A,  đúng!  thấy lúa đều  xe tải chở  hết !  còn định giữ  ít  giống, giờ  ?”
“Bí thư chi bộ, thế  là  ! Mau   với lãnh đạo, bảo họ chừa  cho chúng  ít giống , sang năm chúng   trồng!”
“Đại đội trưởng,  các ông  nghĩ đến chuyện  sớm? Hạt giống  như    thể  giữ ?”
Mọi  nhao nhao, bí thư chi bộ thôn  thể xen , đành  cầm cái loa hét lớn: “Mọi  trật tự! Để   hết !”
“Đồng chí Ninh  chủ động  với bí thư Tôn, chừa  hạt giống cho đại đội chúng . Tuy  lượng  nhiều, nhưng cũng đủ để sang năm hai phần ba diện tích của chúng    giống  mới!”
Tiếng vỗ tay vang lên như sấm, đinh tai nhức óc.
Kèm theo đó là những tiếng hô vang “Đồng chí Ninh giỏi quá!”, cả sân thể d.ụ.c biến thành một biển trời vui sướng.
Nghiêm Lẫm vốn đang  vui, nhưng càng  càng thấy  : “Sao  cứ  cảm giác bí thư chi bộ thôn đang tạo thanh thế cho em ? Hay là  ảo giác?”
“Không sai .” Ninh Yên  tủm tỉm, “Chuyển giao thế hệ là giai đoạn bắt buộc   mà.”
Nghiêm Lẫm im lặng. Cô  định  bí thư chi bộ thôn? Hay  cách khác, bí thư chi bộ thôn chỉ là điểm khởi đầu của cô?
Tham vọng sự nghiệp của cô còn lớn hơn  tưởng.
Ninh Yên thấy    gì, liền nhướng mày: “Sao ? Không chấp nhận  ?”
Vậy thì bâych giờ vẫn còn kịp, chia tay luôn.
“Anh  nỗ lực hơn nữa.” Nghiêm Lẫm nắm c.h.ặ.t t.a.y cô. “Em cứ  việc em ,  sẽ luôn ủng hộ em.”
Anh  ngại vợ  giỏi hơn .  con đường cô chọn  gian nan,  hy vọng   đủ năng lực để che chở cho cô.
Lòng Ninh Yên ấm áp. Giờ khắc , trái tim hai   hòa  một.
Lo xong vụ thu hoạch , Ninh Yên liền đưa Dương Liễu và Tiểu Tứ lên tàu hỏa đến nông trường Hồng Quang. Vốn tưởng chuyến  sẽ bình yên vô sự,  ngờ vẫn xảy  chuyện ngoài ý .