Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Xuyên Thành Em Gái Thiên Kim Giả Của Đại Lão - Chương 45

Cập nhật lúc: 2024-10-24 20:52:22
Lượt xem: 29

Tay cô đặt trên đầu chó ngao Tây Tạng, còn chó ngao Tây Tạng thì lè lưỡi cười như một con Samoyed*, hoàn toàn không có dáng vẻ hung dữ như bình thường.

 

Samoyed*: Chó Samoyed có nguồn gốc từ vùng Siberia đây là nơi có điều kiện vô cùng khắc nghiệt, nhiệt độ có thể xuống tới âm 10 độ C. Đây là giống chó được dùng để kéo xe tuyết đi trên bề mặt băng. 

 

Ông cụ Nguyễn và người làm: [...]

 

Nguyễn Sở đi theo sau ông cụ Nguyễn và người làm, khi cô ấy nhìn thấy cảnh tượng này cũng ngẩn người.

 

[Tiểu Bạch cái gì chứ, đây là chó ngao Tây Tạng!] Ông cụ Nguyễn tức giận đến mức trừng mắt giật râu.

 

Trong lòng cảm thấy có chút buồn bực.

 

Trước kia Cố Dạng đến nhà họ Nguyễn nhìn thấy con ch.ó ngao Tây Tạng này liền sợ hãi, cho nên Nguyễn Tuyết Linh mới bảo ông cụ đưa con ch.ó ngao Tây Tạng này đến chỗ khác.

 

Tại sao bây giờ cô lại to gan như vậy, thế mà còn dám sờ đầu chó ngao Tây Tạng.

 

Hơn nữa, chó ngao Tây Tạng nổi tiếng hung mãnh táo bạo, ngay cả mấy người nhà họ Nguyễn là chủ nhân mà cũng không thể nào gần gũi với nó như vậy, sao bây giờ với Cố Dạng nó lại tỏ ra ngoan ngoãn như vậy chứ?

 

Ông cụ Nguyễn nhìn cái dây xích chó trên mặt đất, trầm mặt hỏi: [Có chuyện gì vậy? Không phải là con ch.ó ngao Tây Tạng vẫn bị xích lại sao, tại sao dây xích lại bị buông ra thế này?]

 

Mặc dù vừa rồi ông cụ mới nói là thả chó đuổi Cố Dạng, nhưng mà con gái và con rể của ông cụ đã coi con nhóc này là con gái ruột rồi, ông cụ cũng không có ý định làm cô bị thương, chỉ là muốn dọa cô một chút.

Nhưng ông cụ vừa dứt lời mà chó ngao Tây Tạng đã chạy đến đây rồi sao.

Nhìn đoạn xích sắt này rõ ràng là cắt ra từ trước rồi.

 

Lúc này có một vệ sĩ thở hổn hển vội vàng chạy vào từ bên ngoài, nói: [Ông chủ, là thuộc hạ sơ ý, không ngăn cản chó ngao Tây Tạng tấn công Cố tiểu thư. Vừa rồi Cố tiểu thư vào nhà, chó ngao Tây Tạng như điên lên giật xích rồi lao đến, tôi chạy theo sau mà không đuổi kịp.]

 

Sau đó khi nhìn thấy Cố Dạng không chút tổn hại nào và con ch.ó ngao Tây Tạng ngoan ngoãn nằm trên mặt đất thì kinh ngạc đến nỗi nói lắp: [Cố tiểu thư, cô, cô không sao chứ?]

 

Vừa rồi tận mắt anh ta đã nhìn thấy là con ch.ó ngao Tây Tạng đuổi theo sau Cố Dạng tiểu thư, anh ta thì đuổi theo sau chó ngao Tây Tạng, nhưng chạy mãi mà không kịp, trong lòng sốt ruột vô cùng.

 

Anh ta đã tận mắt nhìn thấy người bị chó ngao Tây Tạng cắn có thể nói là thương tích đầy mình. Nhìn chó ngao Tây Tạng đuổi theo Cố Dạng, lúc đó anh ta đã nghĩ, xong rồi.

 

Sắc mặt của ông cụ Nguyễn tối sầm lại, cảm thấy cũng có chút may mắn, còn may mà không xảy ra chuyện gì, nếu không thì chắc chắn là con gái và con rể ông cụ lại đến tận cửa làm ầm lên cho mà xem.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-45.html.]

[Quản gia đâu, trả tiền lương tháng này cho cậu ta. Cậu đi đi.] Ông cụ Nguyễn nghiêm túc nói.

 

Mặc dù nhân viên bảo vệ kia cảm thấy thất vọng, nhưng mà lại không thấy bất ngờ. Anh ta là bảo vệ mà lại không thể ngăn cản nguy hiểm kịp thời, chắc chắn công việc này không giữ được rồi. Cũng may là Cố Dạng không bị làm sao, nếu không thì anh ta không chỉ đơn giản bị đuổi việc vậy thôi đâu.

 

Ông cụ Nguyễn nhìn về phía Cố Dạng, dù sao thì người này cũng bị chó ngao Tây Tạng đuổi theo trong nhà ông cụ, chắc chắc là cũng bị chó ngao Tây Tạng dọa sợ, ít nhiều gì thì ông cụ cũng có chút chột dạ, sự tức sự tức giận đối với Cố Dạng vừa rồi cũng đã không thể phát ra được nữa.

Chỉ là ông cụ vẫn không thích Cố Dạng, quay đầu nhìn cô một cái rồi nói: [Chuyện ngày hôm nay là do nhà họ Nguyễn chúng tôi không chu toàn, để cô bị sợ hãi, tôi sẽ cho cô phí tổn thất tinh thần.]

 

Đây cũng chỉ là lời nói khách sáo mà thôi, bây giờ Cố Dạng vẫn là người nhà họ Cố, nào có người lớn trong nhà trả phí tổn thất tinh thần cho con cháu?

 

Ông cụ Nguyễn cho rằng Cố Dạng sẽ từ chối, sau đó cho ông cụ một cái bậc thang để ông cụ đi xuống. 

 

Nhưng mà, Cố Dạng lại gật đầu, vẻ mặt chân thành: [Cảm ơn ông ngoại, cũng không cần cho nhiều quá, cho cháu một triệu tệ làm tiền tiêu vặt là được rồi.]

 

Ông cụ Nguyễn: [...]

 

Vô liêm sỉ!

 

Nguyễn Sở cũng sợ ngây người.

 

Mặt Cố Dạng dày như vậy từ lúc nào?

 

Mặc dù Cố Dạng không phải là thiên kim thật của nhà họ Cố, nhưng mà nhà họ Cố cũng không bạc đãi cô ta mà? Thậm chí là cô và chú mình còn đối xử với cô ta tốt hơn cả con gái ruột và con trai ruột nữa?

 

Cô ta thiếu một triệu tệ sao?

 

Cố Dạng thì mặt không đổi sắc.

 

Căn cứ vào logic trong tâm lý học thì chỉ cần cô không cảm thấy xấu hổ, vậy thì người cảm thấy xấu hổ chính là người khác.

 

Hơn nữa, quả thực là gần đây cô rất thiếu tiền.

 

Từ sau khi cô xuyên sách đến đây vẫn luôn không xin tiền ba mẹ Cố, đều dùng tiền tiết kiệm của nguyên thân. Gần đây cô vung tay quá trán, thường xuyên dẫn Phong Quyết đến Cẩm Ương Hiên ăn cơm, lại mua đồ đạc đền bù vật chất cho Phong Quyết, bây giờ cô cũng không còn quá nhiều tiền tiết kiệm nữa.

 

 

Loading...