Xuyên Thành Em Gái Thiên Kim Giả Của Đại Lão - Chương 21
Cập nhật lúc: 2024-10-21 22:34:51
Lượt xem: 35
Cậu ta cảm thấy, tiểu tiên nữ có ánh mắt sạch sẽ như thế không giống với tiểu trà xanh mà Kỷ Lâm Bạch nhắc đến.
Cố Căng cũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng lắc ly rượu rồi hỏi sang chuyện khác: [Bên kia xử lý như thế nào rồi?]
Tô Dã biết Cố Căng đang hỏi đến chuyện gì, sắc mặt cậu ta trở nên nghiêm túc hơn: [Lão đại yên tâm, trong thời gian ngắn bọn họ sẽ không điều tra được vật đó ở Cẩm Thành đâu.]
Nói xong câu đó thì cậu ta lại bắt đầu tâng bốc Cố Căng: [Vẫn là lão đại thông minh cơ trí, những kẻ ngu xuẩn kia sẽ không bao giờ tưởng tượng được lão đại sẽ đến Lương Thành trước để tập hợp bọn họ lại, sau đó lại xuất hiện trước mặt Cố Triệu Minh, làm cho Cố Triệu Minh nghi ngờ thân phận của chị, từ đó lợi dụng thân phận thiên kim thật của nhà họ Cố mà quang minh chính đại đến Cẩm Thành.]
Cố Căng dựa người vào cửa sổ: [Cũng không gạt được tất cả mọi người, chẳng phải vị kia của nhà họ Tiêu cũng đến Cẩm Thành rồi đó sao? Chỉ có điều cho dù là anh ta đến thì cũng chỉ có thể trắng tay ra về mà thôi.]
Tô Dã có chút kinh ngạc, không ngờ tới vị kia cũng đích thân đến đây, chỉ có điều khi nghe Cố Căng nói thế thì lại nhẹ nhàng thở ra, cười ha ha nói: [Lão đại nói rất đúng, kiểu gì vật đó cũng nằm trong tay lão đại thôi.]
Rời khỏi Cẩm Ương Hiên, Cố Dạng nhìn mu bàn tay đầy vết kim đ.â.m của Phong Quyết thì trong lòng cảm thấy rất tội lỗi.
Nguyên chủ thường lợi dụng bệnh m.á.u khó đông của mình để hãm hại người khác, mỗi lần chảy m.á.u đều muốn Phong Quyết truyền m.á.u cho, thậm chí đôi khi còn cố ý bị thương rồi giày vò Phong Quyết nữa.
Bởi vì do nhà họ Cố nhận nuôi Phong Quyết cho nên Phong Quyết chưa từng oán trách đối với những chuyện này, anh vẫn luôn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời.
Cố Dạng cảm thấy, như vậy là do Phong Quyết quá mức đơn thuần lương thiện, hoặc có thể là giấu rất kỹ.
Nếu là vế trước thì cô sẽ cho anh nhiều sự ấm áp hơn, nhiều sự quan tâm hơn thì rất dễ dàng bù đắp được những chuyện trước kia. Nhưng mà nếu là vế sau thì mười ngón tay của cô sẽ càng nguy hiểm.
Hai bên đường trồng cây ngô đồng, khi Cố Dạng đi qua ánh nắng xuyên qua cành lá, vô số tia sáng ấm áp chiếu lên tà váy màu trắng của cô, khi gió hè thổi đến, tia sáng lay động rồi chợt tắt.
Bỗng nhiên, cô quay đầu nhìn về phía Phong Quyết ở sau lưng, nhìn thẳng vào đôi mắt của anh, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: [A Quyết.]
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-21.html.]
Phong Quyết ngước mắt lên đối diện với ánh mắt của cô, trong đôi mắt trong trẻo phản chiếu hình ảnh cô gái xen lẫn với hàng cây, dường như người qua đường và mọi thứ bên đường lại trở thành phông nền cho bọn họ.
Cố Dạng đến gần anh, nhẹ giọng hỏi: [A Quyết, từ nhỏ đến lớn, chị cố ý vô ý hại em phải truyền m.á.u cho chị rất nhiều lần, em có hận chị không?]
Vẻ mặt Phong Quyết có chút ngây ngốc, anh khẽ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng: [Không hận, m.á.u của em… đều là của chị.]
Cố Dạng hơi ngạc nhiên, cũng có chút khó hiểu.
Dưới thuật thôi miên của cô thì không thể nào là lời nói dối, cho nên lời mà Phong Quyết vừa nói là lời chân thật từ đáy lòng.
Mặc dù tất cả mọi người trong nhà họ Cố đều cho rằng Phong Quyết là kho m.á.u nhỏ của cô, m.á.u của anh đều là của cô, nhưng mà, thậm chí Phong Quyết cũng cho là như vậy sao? Chỉ có thể nói, nhà họ Cố tẩy não cũng triệt để quá đi?
Khi nghe Phong Quyết nói không hận cô thì cô vẫn nhẹ nhàng thở phào một hơi. Không bị hắc hóa thì tốt.
Sau đó Cố Dạng bỗng nhiên đưa tay lên chạm vào đầu anh, thấy thần sắc của anh khôi phục lại tỉnh táo, dường như còn chút dáng vẻ ngây thơ, trên mặt Cố Dạng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt: [Vừa rồi trên đầu em có cái gì đó, chị giúp em phủi đi.]
Phong Quyết ngoan ngoãn nói: [Cảm ơn chị.]
[Đi thôi, đi dạo với chị.]
Cố Dạng đi ở phía trước, bước đi nhẹ nhàng. Cô quyết định từ giờ trở đi cô sẽ bù đắp cho kho m.á.u thật tốt, không để cho anh hắc hóa nữa.
Phong Quyết đi theo sau lưng Cố Dạng, con ngươi trong veo như cửa sổ đón nắng sớm, khóe miệng nhếch lên một nụ cười ngoan ngoãn. Nhưng bàn tay giấu sau lưng thì lại bị móng tay cắm chảy ra máu.