Thấy Cố Dạng thật sự bảo vệ Cố Căng như vậy, mặc dù Phó Minh Tu không hài lòng về Cố Căng lắm, nhưng vẫn chiều theo ý Cố Dạng, nói bằng giọng điệu dịu dàng: "Chu Địch, Mạc Mạt, nếu Dạng Dạng đã coi coi cô ta như chị ruột, vậy chúng ta đừng làm khó cô ta nữa, đừng làm Dạng Dạng khó xử."
Lời nói của Phó Minh Tu rất có trọng lượng trong đám bạn, nghe anh ta nói vậy, mọi người cũng chấm dứt chiến tranh, thôi không nghĩ đến chuyện gây sự nữa.
Tuy nhiên, cho dù bọn họ không thể gây sự, nhưng vẫn có thể xem kịch vui mà!
"Cũng chẳng cần đến lượt chúng ta đối phó với Cố Căng, các cậu nhìn xem, cô ta không phải gặp rắc rối rồi sao?" Chu Địch có chút hả hê nhìn về phía Cố Căng.
Chu Địch cũng không biết tại sao, kể cả khi Cố Dạng đã giải thích mối quan hệ giữa cô và Cố Căng không tệ, cô ấy vẫn không thể có cảm tình tốt với Cố Căng. Chỉ cần nhìn thấy Cố Căng gặp xui xẻo, cô ấy liền thấy vui vẻ một cách khó hiểu.
Cố Căng trong phòng tiệc như một vật thể phát sáng, khoác lên mình một chiếc váy đen, lạnh lùng quý phái, xinh đẹp thanh lịch, rất thu hút sự chú ý của mọi người.
Lúc này, Cố Căng đã bị một nhóm con gái vây quanh, dẫn đầu là một cô gái mặc váy dự tiệc cao cấp màu đỏ nâu đang kiêu ngạo ngẩng cao đầu, tay nhẹ nhàng cầm ly rượu vang, khinh thường nhìn Cố Căng.
"Ô, Cố Căng lại chọc giận Hứa Huyên Nghiên rồi." Lục Mậu ngẩng cao cái đầu màu xanh lá, lấy một đĩa hạt dưa ăn vặt từ cô phục vụ, đi đi lại lại thành vòng tròn trước mặt nhóm bạn: "Chúng ta ngồi xuống vừa ăn hạt dưa vừa xem kịch nào."
Chu Địch ôm chặt lấy cánh tay Cố Dạng, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Dạng Dạng, tớ biết cậu tốt bụng nên mới không trút giận lên Cố Căng, nhưng sự xuất hiện của cô ta thực sự khiến cậu mất đi tình thân và tình yêu, nên cậu không được đi giúp cô ta, cứ ngồi yên xem kịch thôi!"
Mạc Mạt ở bên cạnh trực tiếp bốc một nắm hạt dưa nhét vào tay Cố Dạng.
Cố Dạng không định sẽ đi giúp Cố Căng, những tên phản diện như Hứa Huyên Nghiên, kể cả có thêm một tá nữa cũng chẳng đủ để chị đại khởi động tay chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-thien-kim-gia-cua-dai-lao/chuong-121-nhom-nhan-vat-phu-phan-dien-an-dua-xem-kich.html.]
Hơn nữa, mối quan hệ giữa nguyên chủ và Hứa Huyên Nghiên cũng như nước với lửa.
Mẹ của Hứa Huyên Nghiên, tức bà Hứa, là kẻ thù không đội trời chung với Nguyễn Tuyết Linh, con gái của hai kẻ thù làm sao có thể có mối quan hệ tốt được chứ?
Tuy nhiên, Cố Dạng cảm thấy cô cần phải giải thích một chút: "Tiểu Địch, tớ không mất đi thứ gì vì Cố Căng cả, ba mẹ vẫn coi tớ như con ruột, không có chuyện mất đi tình thân đâu."
"Thế còn tình yêu thì sao?" Mạc Mạt tỏ thái độ bất bình Cố Dạng, xúc động nói: "Cậu thích Tiết Đạc nhiều như vậy, đợi bao nhiêu năm như vậy, đợi thi đại học xong là có thể đính hôn rồi, kết quả cô ta vừa về, hôn ước liền tan thành mây khói! Thậm chí cô ta còn có thể cướp đi hôn ước vốn thuộc về cậu!"
Mạc Mạt nhất thời tức giận, nói xong mới nhớ ra Phó Minh Tu ở bên cạnh, liền đưa cho anh ta một cái nhìn xin lỗi. Bọn họ là bạn thân lớn lên cùng nhau, ai cũng đều biết Phó Minh Tu thích Cố Dạng, nên thường sẽ không nhắc đến chuyện giữa Cố Dạng và Tiết Đạc trước mặt anh ta.
"Không có tình yêu gì cả, tớ cũng không thích Tiết Đạc, hôn ước không còn thì thôi. Tiết Đạc đã đến hủy hôn rồi, Cố Dạng tớ đâu phải là không thể không có anh ta!" Cố Dạng đưa tay dỗ dành Mạc Mạt.
Mạc Mạt nhớ đến chuyện Tiết Đạc hủy hôn lại mắng: "Cái thằng cặn bã!"
Chu Địch và Mạc Mạt cùng các chị em khác đã thành công chuyển hướng oán hận từ Cố Căng sang Tiết Đạc, khiển trách Tiết Đạc đủ kiểu mới ngừng lại.
Còn Lục Mậu thì đảo mắt một hồi rồi huých khuỷu tay vào người Phó Minh Tu bên cạnh: "Anh Tu, cơ hội của anh đến rồi kìa!"
Phó Minh Tu cũng không ngờ Cố Dạng lại buông bỏ Tiết Đạc nhanh như vậy, anh ta vừa ngạc nhiên vừa vui mừng khôn xiết.
Anh ta vốn còn đang nghĩ, nếu Dạng Dạng vẫn còn thích Tiết Đạc, vẫn muốn cưới Tiết Đạc, mà nhà họ Cố không thể giúp cô xoay chuyển hôn ước, thì anh ta sẽ hy sinh một phần lớn lợi ích của mình để giúp Dạng Dạng thỏa mãn được mong ước.
(Kết thúc chương)