Người già thích yên tĩnh, vô cùng nhạy cảm với âm thanh. Bác sĩ cũng dặn dò   để bất kỳ chuyện phiền lòng nào  phiền bà , càng suy nghĩ, càng lao tâm lao lực thì càng dễ khiến bệnh tình của Diêu lão phu nhân trở nặng.
Vì  trong  thời gian , đừng  là  ngoài, cả nhà họ Diêu cũng   mấy ai  gặp Diêu lão phu nhân.
Trong tình huống đó, việc Diêu lão phu nhân đột nhiên đến bệnh viện gặp Diêu Tinh khiến   vô cùng kinh ngạc.
Rõ ràng cụ Diêu  chuyện   riêng với Diêu Tinh. Mấy hộ lý quanh đó đều lẳng lặng lui  ngoài, chỉ còn mỗi Tú Phân ở  để đỡ đần.
Dù , cả cụ Diêu và Diêu Tinh đều là bệnh nhân cần  chăm sóc. Lỡ  chuyện gì bất trắc, Tú Phân  mặt ở đó còn  thể kịp thời ứng phó, giúp đỡ đôi chút.
Khi những   phận sự  rời  hết, trong phòng bệnh chỉ còn ba : cụ Diêu, Diêu Tinh và Tú Phân. Cụ Diêu chống chiếc gậy trúc,   con gái đang  liệt giường,  thể tự   , buông lời thẳng thừng: "Diêu Tinh,  thật hối hận. Năm đó,    sinh con là một thằng đàn ông chứ?"
Những lời  của cụ Diêu, đừng  là Tú Phân và Diêu Tinh – những  chứng kiến trực tiếp lúc đó, ngay cả Thẩm Huệ Huệ khi  Tú Phân kể  cũng  sững sờ đến ngỡ ngàng.
"Đây... đúng là nguyên văn lời cụ Diêu  như  ?" Thẩm Huệ Huệ kinh ngạc hỏi .
Tuy gia tộc họ Diêu là một hào môn kiểu cũ, nhưng nhờ cụ Diêu  tầm  xa trông rộng,   minh sáng suốt, nên  hề tồn tại những thói hư tật  đáng ghê tởm  những ràng buộc  thời như thế.
Trong nhà họ Diêu, đàn ông và phụ nữ  đối xử công bằng,  việc đều lấy năng lực  tiêu chí hàng đầu.
Nghe , năm xưa Diêu Tinh còn là đứa con  cụ Diêu yêu chiều nhất. Gia tộc họ Diêu từng  ý định giao quyền quản lý cho Diêu Tinh,  từng   gia tộc   tư tưởng trọng nam khinh nữ.
Thế mà  gặp mặt, cụ Diêu  hận  thể biến Diêu Tinh thành một  đàn ông ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-648.html.]
"Hoàn  chính xác." Tú Phân gật đầu khẳng định.
Thẩm Huệ Huệ  những lời  cũng cảm thấy  hợp lẽ, huống hồ  trực tiếp đối mặt với cụ Diêu lúc bấy giờ  chính là Diêu Tinh.
Mèo Dịch Truyện
Diêu Tinh  nãy còn   vui vẻ cùng Tú Phân, sắc mặt liền  đổi hẳn. Nhận thấy cụ Diêu đang   bằng ánh mắt lạnh lùng, sâu thẳm ẩn chứa vẻ bất mãn của nỗi "hận sắt  thành thép", Diêu Tinh trầm mặc hồi lâu  lạnh giọng : "Có   đang nghĩ, nếu từ nhỏ con  là đàn ông,  lẽ năm đó con    bán đến thôn Nhai Tử..."
Thôn Nhai Tử coi phụ nữ như món hàng hóa, trong thôn chẳng thiếu thứ gì ngoài đàn ông. Nếu Diêu Tinh là một  đàn ông, chắc chắn sẽ  lưu lạc đến chốn đó.
" ." Cụ Diêu trầm giọng đáp: "Khi con chào đời chính là thời kỳ gia tộc họ Diêu hỗn loạn nhất. Nếu con là một bé trai sơ sinh,  lẽ năm đó con  sớm    cướp , lớn lên ở nhà khác từ bé. Dù   con  tự nguyện  một kẻ bất tài vô dụng,  cũng sẽ bỏ tiền  nuôi, để con mục ruỗng trong nhà họ Diêu, mục ruỗng cho đến chết. Nếu   chính tay  nuôi nấng con thành tài,    từng chứng kiến dáng vẻ tài năng kiệt xuất của con  , thì trong lòng   chẳng hối tiếc, càng  đau đớn như bây giờ."
Diêu Tinh chỉ vì  thương nên mới  liệt giường  thể cử động,  mà qua lời cụ bà, bà   biến thành một kẻ bất tài vô dụng.
Nếu là  ngoài   như , Diêu Tinh  lẽ  chắc  để tâm.   thốt  những lời cay nghiệt đó  lúc   chính là  ruột của bà!
Diêu Tinh  thẳng  cụ Diêu, ánh mắt đầy vẻ  cam lòng: "Mẹ  từng trải qua những gì con  nếm trải,    thể thấu hiểu tâm trạng của con,     nỗi đau tận cùng của con..."
"Ai    từng nếm trải những chuyện tương tự?" Cụ Diêu lạnh lùng hỏi .
Cụ Diêu sinh   thời Dân Quốc, đó là thời kỳ chiến tranh loạn lạc, dân chúng lầm than khốn khổ. Dẫu gia tộc họ Diêu  giàu , nhưng  cơn bão chiến tranh, họ cũng chỉ như một con cừu béo  lột da lộ thịt, ai cũng  thể xông  cắn xé một miếng.
Trong thời đại , sinh mạng đàn ông còn chẳng khác gì con kiến, huống chi  phận phụ nữ, còn khổ cực hơn cả đàn ông gấp bội?
Người phụ nữ  trải qua những năm tháng gian khổ  - cụ Diêu -  chỉ sống sót, mà còn tự  gánh vác cả gia tộc họ Diêu. Một con  như bà   vươn lên trở thành Diêu lão phu nhân   thể Kinh Đô kính trọng,  chỉ dựa  trí tuệ hơn  và bản lĩnh phi phàm, mà còn cần đến một ý chí kiên cường, bất khuất  gì lay chuyển nổi.
"Thành quách  phá nát, những  sống sờ sờ trong khắp thành đều hóa thành xác  hồn, khắp chốn chỉ thấy m.á.u thịt, tay chân cụt lìa. Mẹ  bò  từ trong đống xác c.h.ế.t đó, lẽ nào  nhẹ nhàng hơn con ?"