Mãi cho đến khi các vị chủ tịch thị trấn, chủ tịch huyện  lượt về đến thôn. Các đoàn lãnh đạo cấp , hết tốp  đến tốp khác, lũ lượt kéo về thôn Phúc Thủy khảo sát. Trong đó,  ít  từng  cùng Thịnh Vân Tế  đây, đều là những gương mặt quen thuộc. Nhiều vị lãnh đạo như , lẽ nào  giở trò bịp bợm như đám lừa đảo? Lần , dù  , ai nấy cũng đành  tin. Nào ai  thể ngờ, phúc lộc lớn đến   giáng xuống đầu những  dân chất phác !
Cả thôn Phúc Thủy mừng như trẩy hội, chỉ thiếu nước dựng tượng Thẩm Huệ Huệ để thờ phụng. Sau khi   tin, bà con các thôn làng, thị trấn xung quanh ghen tị đến đỏ mắt, đêm  trằn trọc  yên. Thế mà, cái lộc trời ban   chỉ dành riêng cho  dân thôn Phúc Thủy, khiến ai nấy  khỏi xuýt xoa. Ghen tị  đành, còn thêm phần đố kỵ! Phải chi ngôi  may mắn Thẩm Huệ Huệ  là con em đồng hương của họ thì   mấy!
Sau khi Thẩm Huệ Huệ  một  nữa gây xôn xao dư luận, các phóng viên săn tin lá cải bắt đầu tìm cách chụp trộm cuộc sống hiện giờ của cô. Dù nhà họ Hoắc  sức bảo vệ, nhưng Thẩm Huệ Huệ vẫn là sinh viên, hằng ngày vẫn    đến trường, khó tránh khỏi  cánh thợ săn ảnh chộp  những khoảnh khắc đời thường,  đó đăng lên các tờ báo, tạp chí nhỏ.
Lần  xuất hiện  công chúng, Thẩm Huệ Huệ vẫn còn là một cô bé gầy gò, ốm yếu. Mấy năm  gặp, cô bé     phổng phao, nhổ giò. Dù ảnh chụp trộm thường mờ nhòe, nhưng qua những bức ảnh  rõ nét đó,   vẫn  thể nhận  cô  trở thành một mỹ nhân  vẻ  nổi bật, khác hẳn  thường. Không ít  dõi theo Thẩm Huệ Huệ đều tò mò về dáng vẻ và cuộc sống hiện giờ của cô, hy vọng cô sẽ đồng ý nhận lời phỏng vấn một  nữa.
Hai năm nay, các chương trình trò chuyện, giao lưu  truyền hình đang  thịnh hành. Nếu cô  thể lên sóng, chia sẻ về quá trình trưởng thành của  thì càng tuyệt. Thế nhưng, điều bất ngờ là Thẩm Huệ Huệ  từ chối lời mời phỏng vấn từ  nhiều tờ báo và cơ quan truyền thông, ngay cả những đài phát thanh, truyền hình chính thống cũng  ngoại lệ. Chẳng  cô kiêu kỳ  lạnh nhạt, mà bởi dạo  cô bận tối mắt tối mũi,   lấy một phút ngơi nghỉ.
Giá trị của Kim Tuyến Liên  phát hiện, các kế hoạch xây dựng thôn Phúc Thủy  thông qua, cuộc sống  dân từng bước  cải thiện. Mọi sự đang hanh thông, phát triển đúng hướng. Thẩm Huệ Huệ cứ ngỡ việc đăng ký di sản cũng sẽ thuận buồm xuôi gió như , nào ngờ  gặp  muôn vàn trắc trở, khó khăn.
Ban đầu, cô cho rằng ở thời điểm ,    nghĩ đến việc đăng ký di sản là do còn thiếu thông tin. Họ   rằng quốc tế  coi trọng các di sản văn hóa phi vật thể,   rằng các nước láng giềng đang rắp tâm nhòm ngó, thậm chí  chiếm đoạt những tinh hoa văn hóa của đất nước họ, và càng    bảo vệ những di sản quý báu mà cha ông để . Cuối cùng, vì sơ hở và sự chênh lệch về thông tin, thời gian, mới dẫn đến việc những di sản văn hóa phi vật thể quý giá như   các nước khác ngang nhiên đăng ký, chiếm đoạt. Chỉ cần cô kịp thời nhắc nhở, chỉ rõ lợi và hại, tin rằng sẽ   nhiều  vì  bảo vệ những báu vật do cha ông truyền  mà sẵn lòng thử sức trong công cuộc đăng ký di sản .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-632.html.]
Thoạt đầu,  việc của Thẩm Huệ Huệ diễn  khá thuận lợi. Cô  thành công xin cấp bằng sáng chế cho các bài thuốc Bắc quý giá của thôn Phúc Thủy. Ngay cả nghề thêu gia truyền của nhà họ Diêu cũng  nộp hồ sơ lên nhà nước cùng lúc để xin công nhận di sản văn hóa.
Quy trình đăng ký di sản khá phức tạp, Thẩm Huệ Huệ vốn   nhiều kinh nghiệm, chỉ  thể    học, thử  thử  nhiều , rút kinh nghiệm từ những  thất bại. May mắn là  đến  năm 2000, các nước láng giềng mới bắt đầu rục rịch hành động. Bây giờ vẫn là thập niên chín mươi, họ    các nước khác mấy năm trời. Khoảng thời gian mấy năm  đủ để họ thong thả chuẩn . Đợi đến khi các nước xung quanh   tay, quy trình của đất nước họ   thiện từ lâu, chắc chắn sẽ  cho  khác cơ hội ngang nhiên chiếm đoạt những báu vật văn hóa nữa.
Thế nhưng, khi thực sự thử tiếp cận những bậc cao niên, những  nắm giữ kho báu di sản , Thẩm Huệ Huệ mới phát hiện   vẫn còn quá đỗi ngây thơ. Đất nước họ cận đại  trải qua trăm năm binh đao loạn lạc, cơ cực. Những năm sáu, bảy mươi vẫn còn khốn đốn vì nạn đói, mãi đến những năm tám mươi cuộc sống  dân mới tạm đủ miếng ăn.
Thập niên chín mươi, một  nước phát triển ở châu Á   cuộc sống khá giả, còn Hoa Quốc vẫn đang  cuồng trong vòng xoáy của miếng cơm manh áo.
Mèo Dịch Truyện
Đến cơm còn  đủ ăn, ai còn  sức  mà quan tâm tới những di sản văn hóa phi vật thể xa vời.
Nhà họ Diêu đồng ý hợp tác, chủ yếu là nể mặt Thẩm Huệ Huệ nên mới bằng lòng thử xem . Thế nhưng, những gia đình khác, vốn chẳng quen  gì Thẩm Huệ Huệ,     đặt niềm tin  cô.
Có một gia đình  tổ tiên giỏi  bút lông, nổi tiếng với tài thư pháp xuất chúng. Tuy nhiên, họ vẫn còn ám ảnh bởi những năm tháng đặc biệt đầy biến động, nên khi Thẩm Huệ Huệ đến hỏi thăm, họ còn tưởng cô định moi tin tức để tố cáo họ nên vội vàng chối đây đẩy, khăng khăng phủ nhận.