Kỷ Minh Viễn  với vẻ mặt thật tâm suy nghĩ cho Thịnh Vân Tế, trông ông thất vọng cực độ, y như thể  thể rèn sắt thành thép.
Thịnh Vân Tế  dám hó hé nửa lời.
Kỷ Minh Viễn  chuyển sang mắng Hoắc Đình: "Huệ Huệ     là  đồng ý ngay tắp lự.  là Nam Dương là địa bàn của ,  ở vùng biển quốc tế đều  nể mặt , nhưng thế thì  chứ? Cậu  thể khiến sức khỏe của Huệ Huệ cũng  lời   chắc? Cậu  dám đảm bảo cơ thể con bé sẽ tuyệt đối  xảy  bất kỳ vấn đề gì ? Nó bảo   về phía Đông   dám  về phía Tây. Đàn ông  lời phụ nữ là chuyện , nhưng cũng   chính kiến của riêng  chứ! Lần  mà gặp  tình huống tương tự, nếu   ngăn  Huệ Huệ thì đừng hòng  chấp nhận hôn sự   của hai đứa!"
Hoắc Đình thành khẩn nhận : "Ông   đúng, chuyện  quả thật đều do cháu sai."
Kỷ Minh Viễn tiếp tục chất vấn: "Vậy     thể ngăn  con bé, để Huệ Huệ ngoan ngoãn  lời  ?"
Hoắc Đình im lặng hồi lâu,  khẽ đáp: "Không thể ạ..."
Trước nay Thẩm Huệ Huệ luôn  chính kiến của riêng ,  một ai  thể ngăn cản cô.
Quả thật Hoắc Đình    thể dùng quyền lực và ảnh hưởng của  để giữ chân Thẩm Huệ Huệ, nhưng   hề   như .
Mặc dù sức khỏe của Thẩm Huệ Huệ   , nhưng nội tâm cô  luôn tràn đầy sức sống,  việc gì cũng hăng hái và nhiệt huyết.
Hoắc Đình yêu mến một Thẩm Huệ Huệ như . Anh chỉ mong cô mãi mãi  tự do, vui vẻ và tỏa sáng theo cách riêng của ,   nỡ giam cầm cô, biến cô thành một con chim hoàng yến chỉ  sống trong nhung lụa, mất  tất cả sự sống động vốn ?
Kỷ Minh Viễn: "..."
 là hận  thể rèn sắt thành thép mà!
Cái tên  còn tệ hại hơn cả Thịnh Vân Tế gấp mấy !
"Đi  , hai đứa đừng   đây  chướng mắt  nữa! Cậu với Thịnh Vân Tế, cả hai cùng biến  cho khuất mắt!"
Ông Kỷ Minh Viễn lập tức đuổi thẳng hai   ngoài.
Có lẽ do giọng   lớn khiến Tú Phân và Thẩm Huệ Huệ ở  lầu  thấy tiếng động. Thẩm Huệ Huệ xuống  hỏi: "Ông Kỷ,  chuyện gì xảy   ạ?"
Kỷ Minh Viễn lập tức dẹp bỏ vẻ khó chịu,  sang mỉm  hiền hòa với Thẩm Huệ Huệ: "Không  gì , hai đứa  chút việc, ông  cho chúng về  ."
"Thật ạ?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-598.html.]
"Thật, đương nhiên là thật, ông còn lừa cháu  chắc." Kỷ Minh Viễn ,  mặt nở nụ  như ánh nắng ấm áp. Khi đối mặt với Thẩm Huệ Huệ,  chỉ khuôn mặt, đến cả từng sợi tóc  chòm râu bạc trắng của ông cũng toát lên vẻ hiền từ: "Nào, Huệ Huệ, đây là thuốc ông  sắc xong, cháu uống lúc còn ấm nhé."
Kỷ Minh Viễn    bưng một bát thuốc Bắc đến.
Bát thuốc Bắc    khác với những loại mà Thẩm Huệ Huệ từng uống  đây.
Mèo Dịch Truyện
Đa  thuốc Bắc tuy đen và đắng nhưng thường là dạng lỏng, cho dù khó uống đến mấy, vài ngụm là xong, cảm giác khó chịu cũng qua  nhanh chóng.
Thế nhưng thuốc Kỷ Minh Viễn đưa cho Thẩm Huệ Huệ  rõ ông   bỏ thêm gì ,  là một bát lớn dạng sền sệt, sánh đặc,  thể uống một  mà  dùng thìa xúc, ăn từng chút một!
Bát thuốc lớn gấp đôi bát cơm bình thường. Chỉ riêng bát thuốc   khiến bụng cô no căng,  còn bụng  nào nghĩ đến bữa cơm nữa.
Cho nên ngay cả Thẩm Huệ Huệ,  thấy bát thuốc Bắc của Kỷ Minh Viễn thì cô cũng  khỏi rụt rè, chỉ   lưng bỏ chạy ngay tức khắc.
"Ông cũng  thuốc   dễ uống, nên đặc biệt mang đồ ăn vặt cho Huệ Huệ." Kỷ Minh Viễn  như đang dỗ trẻ con, còn lấy  mấy gói kẹo  tay: "Đây là kẹo do một công ty bạn ông mới nghiên cứu và sản xuất, ăn cũng khá ngon. Dai dai, dẻo dẻo, vị trái cây thơm ngon, vẫn đang trong giai đoạn thử nghiệm,  chính thức bán  thị trường. Huệ Huệ   thử ? Uống hết bát thuốc , mấy gói kẹo  đều là của Huệ Huệ hết."
Thẩm Huệ Huệ  kỹ , đây chẳng  là kẹo dẻo QQ mà vài thập kỷ nữa sẽ bày bán khắp các siêu thị .
Nghe  mãi đến năm 2002 kẹo dẻo QQ mới chính thức  mặt  thị trường,  ngờ ông Kỷ   mối quan hệ sâu rộng đến ,  thể thưởng thức  cả khi nó  bày bán.
Vốn dĩ Thẩm Huệ Huệ  quá mặn mà với kẹo dẻo QQ , nhưng bây giờ  thị trường   mà kẹo dẻo QQ  ở ngay  mắt,  khiến cô cảm thấy kích thích, khá  nếm thử.
"Cháu  vị dứa." Thẩm Huệ Huệ lên tiếng.
"Được thôi." Kỷ Minh Viễn chọn  gói kẹo dẻo QQ vị dứa màu vàng, đưa  bộ cho Thẩm Huệ Huệ.
Cố nén vị đắng chát, Thẩm Huệ Huệ uống cạn bát thuốc  vội vàng mở gói kẹo, bỏ một viên  miệng.
Dai dai, dẻo dẻo, đúng là hương vị  quen của tuổi thơ.
Viên kẹo quen thuộc như sợi dây vô hình, nối liền ký ức kiếp  của Thẩm Huệ Huệ với thực tại . Vị ngọt thanh dịu từ đầu lưỡi nhanh chóng lan tỏa, xoa dịu cả tâm hồn.
"Cháu cảm ơn ông ạ." Thẩm Huệ Huệ ngọt ngào đáp.
"Có gì mà  khách sáo với ông chứ." Thấy Thẩm Huệ Huệ thích, Kỷ Minh Viễn thầm quyết định ngày mai  tìm ông bạn già đó để xin thêm vài gói nữa mới .
Tuy   Thẩm Huệ Huệ đang nghĩ gì, nhưng Kỷ Minh Viễn tinh ý nhận thấy, cô  vẻ đặc biệt hứng thú với những món đồ mới mẻ, sắp sửa xuất hiện  thị trường .