Một  nạn nhân khác, tuy đầu óc vẫn còn minh mẫn, nhưng thể xác   giày vò trong suốt nhiều năm trời, dẫn đến những khiếm khuyết khó thể vẹn . Những nạn nhân  cần  trải qua một quá trình trị liệu lâu dài, mới  thể dần dần trở  với cuộc sống thường nhật.
Vào đúng thời điểm then chốt , Diêu lão phu nhân  đích  đại diện cho Diêu gia   can thiệp.
Sau cùng, hai bên   đến một thỏa thuận chung: chính phủ sẽ đài thọ chi phí điều trị cho  bộ các nạn nhân. Sau khi các nạn nhân hồi phục sức khỏe, Diêu gia sẽ cung cấp cơ hội việc  cho những  phụ nữ bất hạnh .
Mèo Dịch Truyện
Khi kỳ nghỉ Quốc Khánh kết thúc,  bộ sự việc cũng dần  đến hồi kết.
Dự án liên danh với chính quyền cần nhiều thời gian để bàn thảo và thống nhất, mà Lão phu nhân nhà họ Diêu tuổi cao sức yếu,  tiện   đường xa gấp gáp. Bởi , bà cụ quyết định ở  tỉnh Đông, một mặt để bàn bạc công việc hợp tác với chính phủ, mặt khác cũng là để tiện dưỡng bệnh, đợi sức khỏe khá hơn một chút  mới bắt chuyến bay về Kinh Đô.
Thịnh Vân Tế cần đến Kinh Đô nhậm chức, Thẩm Huệ Huệ  trở  trường học ở Kinh Đô, còn Diêu Linh cần đưa Diêu Tinh về Kinh Đô chữa bệnh. Vì tất thảy đều về Kinh Đô, cả nhóm bèn thống nhất cùng  khởi hành.
Đêm  ngày khởi hành, trong nhà khách, ai nấy đều đang tất bật sửa soạn đồ đạc.
Công việc ban đầu của Tiểu Phương chỉ  giao phó lo liệu chuyện ăn ở,   cho Diêu Linh, Tú Phân cùng Thẩm Huệ Huệ trong chuyến  đến thôn Nhai Tử giải cứu. Nào ngờ  khi thoát khỏi thôn Nhai Tử, họ  gặp Diêu lão phu nhân, khiến cả nhóm  nán  tỉnh Đông.
Nơi  cách Kinh Đô xa xôi vạn dặm, cũng chẳng tiện cho Tiểu Phương một  xuôi về, thế nên   bảo cô  ở  tiếp tục lo liệu công việc hiện tại.
Nhận  mức lương ngày hậu hĩnh hơn nhiều so với bình thường, thế nên Tiểu Phương  việc cực kỳ siêng năng, tháo vát. Ban ngày cô   tất tả ở bệnh viện chăm sóc Diêu Tinh xong, tối đến  vội vàng trở về giúp   sửa soạn hành lý.
Tú Phân lo việc gấp quần áo, Tiểu Phương thì phụ trách sắp xếp đồ đạc. Hai  họ phối hợp nhịp nhàng, ăn ý đến lạ.
Bỗng nhiên, Tiểu Phương phát hiện trong ngăn kéo  một vật phẩm lạ lẫm  từng thấy  đây. Cô  tò mò cầm lên xem, thấy  đó  những ký tự tiếng Anh rắc rối, khó hiểu.
Tiểu Phương theo thói quen đặt vật đó sang một bên, định bụng đợi chốc nữa Thẩm Huệ Huệ và Diêu Linh về sẽ hỏi rõ ngọn ngành.
Trong bốn , Thẩm Huệ Huệ thạo tiếng Anh nhất, tiếp đến là Diêu Linh. Còn Tiểu Phương và dì Tú Phân thì một kẻ tám lạng  nửa cân, ngay cả bảng chữ cái 'A B C D'  còn  sõi,  chi đến việc  nguyên một đoạn văn ngoại ngữ dài dằng dặc như thế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-438.html.]
Nào ngờ, ngay  đó, dì Tú Phân  lên tiếng: "Đó là kem dưỡng da tay."
"Kem dưỡng da tay?" Tiểu Phương ngẩn , ngạc nhiên  dì Tú Phân, hỏi: "Cái  là của dì  ạ?"
"Ừm." Tú Phân gật đầu.
Thấy Tiểu Phương tò mò  , rõ ràng đang thắc mắc về nguồn gốc của tuýp kem dưỡng da tay , Tú Phân bèn nhỏ giọng : "Mấy hôm , khi  phối hợp điều tra vụ án, Thịnh   thấy vết thương  tay  nên nhã ý tặng cho  đấy."
Trong vụ án ở thôn Nhai Tử, Tú Phân là nhân chứng quan trọng,  những  đến đồn cảnh sát trình báo sự việc, mà đôi khi còn  cùng các cán bộ phối hợp trong nhiều hoạt động, thậm chí là trở  thôn Nhai Tử một chuyến.
Để đưa đám dân làng đầy tội     vành móng ngựa, đương nhiên dì Tú Phân chẳng ngại ngần, hết lòng phối hợp.
Trong  thời gian , thỉnh thoảng Tú Phân  dịp gặp Thịnh Vân Tế, hai  họ bèn cùng  giải quyết công việc.
Ban đầu, dì Tú Phân vẫn  dám bạo miệng  chuyện nhiều với Thịnh .  cùng với diễn tiến của vụ án,  vài  trao đổi, hai  họ cũng dần trở nên quen thuộc hơn.
Nước da của dì Tú Phân vốn trắng ngần, nên những vết thương do hình phạt kim thêu  đầu ngón tay  càng nổi rõ.
Sau khi Thịnh Vân Tế tinh ý nhận , ông  tặng tuýp kem dưỡng da tay  cho dì Tú Phân.
"Thịnh  tặng ư?" Tiểu Phương  , mắt lập tức mở to: "Ngài   để tâm đến dì nhường  ?"
"À   . Chẳng qua là   tình cờ trông thấy,  bảo ở nhà  sẵn tuýp kem dưỡng tay , nhưng đàn ông như   thì nào dùng đến, nên nhờ dì dùng giúp cho đỡ lãng phí  mà." Tú Phân đáp.
Lúc Thịnh Vân Tế đưa tuýp kem dưỡng da tay cho bà, dì Tú Phân  vô cùng bất ngờ và cảm kích, nào dám đón nhận.
Mãi cho đến khi Thịnh Vân Tế    dùng đến, mang về cũng lãng phí, dì Tú Phân chẳng tiện từ chối tấm lòng chân thành  nên đành cẩn thận nhận lấy.
"Ra là  ạ!" Tiểu Phương gật gù: "Đây  là chữ Tây, đích thị là đồ xịn nhập từ nước ngoài về, bình thường đừng  là mua, ngay cả  thấy còn chẳng dễ. Ấy thế mà Thịnh , một cán bộ lớn như , nào  chút kiêu căng nào,  còn dễ gần và hào phóng, ngay cả vết thương  tay dì mà ngài  cũng tinh ý nhận . Kem dưỡng da tay  như thế ,  tặng là tặng liền."