Bạch Cầm sở hữu dung mạo tầm thường, trong khi trớ trêu , Tú Phân thừa hưởng nét từ bà cố Bạch, một tuyệt sắc giai nhân.
Cứ nghĩ đến gương mặt tuyệt sắc của Tú Phân, lòng Bạch Cầm dâng lên một nỗi chua chát khó tả.
Mặc dù trong lòng bà cũng từng những suy nghĩ ác ý tương tự, nhưng ngay cả Tô Tâm Liên cũng khẳng định như , đủ để thấy dựa dẫm Lý Quốc Kiệt thì con họ chẳng thể kết cục gì.
Khi vẻ nhan sắc thể trở thành nguồn cơn tai họa, thì việc sở hữu dung mạo chẳng còn là phúc lành gì nữa.
"Tú Phân ở tuổi , bằng cấp, học vấn, ngay cả thành phố lớn cũng từng đặt chân đến. Thậm chí còn chắc bà thích nghi nổi với nhịp sống hối hả ở Kinh Đô, chỉ còn cách trông cậy Thẩm Huệ Huệ thôi." Tô Tâm Liên phân tích.
"Ý con là Thẩm Huệ Huệ sẽ việc trướng công ty của Lý Quốc Kiệt ư?" Bạch Cầm hỏi , giọng nghi hoặc.
Tô Tâm Liên nhắc nhở: "Năm nay Thẩm Huệ Huệ mới mười lăm tuổi, cô vẫn tiếp tục học."
Mèo Dịch Truyện
"Đi học ư???" Bạch Cầm nhíu mày, tỏ vẻ khó hiểu: "Không nhà họ Bạch thừa nhận, hộ khẩu Kinh Đô, cô thể học chứ?"
"Vẫn một trường học chú trọng năng lực học sinh, cần hộ khẩu cũng , chỉ cần thành tích học tập đủ xuất sắc là . Ví dụ như trường A..." Tô Tâm Liên khẽ nhắc nhở.
"Tuyệt đối thể nào!" Vừa đến cái tên trường A, Bạch Cầm lập tức khẳng định chắc như đinh đóng cột.
Nguyên nhân gì khó hiểu, bởi ở Kinh Đô, danh tiếng của trường A vang dội đến mức gần như là niềm mơ ước tột bậc của học sinh trong thành phố.
Vào trường A đồng nghĩa với việc một suất thẳng các trường đại học danh tiếng. Vô bậc phụ chen chân đến mức vỡ đầu cũng mong con đặt chân đây.
Ngay cả nhà họ Bạch, một gia tộc danh giá và địa vị, mà đưa Tô Chí Vũ cũng tốn ít công sức.
Sở dĩ thành công là nhờ Tô Chí Vũ bản nỗ lực, thành tích học tập thuộc loại khá, cộng thêm sự hợp lực của cả nhà họ Bạch và nhà họ Tô mới thể đưa học.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-273.html.]
Môi trường học tập tại trường A vô cùng ưu tú. Sau khi Tô Chí Vũ nhập học, cứ một thời gian, thành tích của bước tiến bộ rõ rệt. Chính sự nỗ lực và tiến bộ ngừng nghỉ khiến cả nhà họ Bạch và nhà họ Tô bằng con mắt khác, xem như niềm hy vọng sáng giá cho tương lai của gia tộc.
Vì nhà họ Bạch và nhà họ Tô đều từng học sinh xuất sắc nào, thế nên đều trông cậy Tô Chí Vũ thể mang vinh dự về, để Bạch Cầm cũng thơm lây nhờ con. Ngày thường bà việc gì thì bàn chuyện giáo dục con cái với chị em dâu. Nhìn bộ dạng ghen tị căm hận, nghiến răng nghiến lợi của khác chính là niềm vui lớn nhất của Bạch Cầm.
Trong ba thế hệ nhà họ Tô và nhà họ Bạch còn ít đứa trẻ, nhưng chúng trường A cũng khó như lên trời.
Hai nhà quê đến từ nông thôn như Thẩm Huệ Huệ và Tú Phân mà dám mơ tưởng đến trường A, đúng là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga, mơ mộng hão huyền!
"Nghe lúc ở quê, thành tích học tập của Thẩm Huệ Huệ tệ..." Tô Tâm Liên .
"Với cái vùng quê xó xỉnh đó, nông dân một chữ bẻ đôi , đến đó còn thành hiểu , gì đến con bé. Cho dù Thẩm Huệ Huệ học giỏi ở quê, đến thành phố cũng chẳng là gì cả. Huống chi trẻ con Kinh Đô mở mang từ nhỏ, Thẩm Huệ Huệ đến đây chót bảng là may mắn lắm , tư cách trường A !" Bạch Cầm chút suy nghĩ liền gạt phắt.
Nghe , Tô Tâm Liên lập tức đổi sách lược: "Con nhỏ đó đương nhiên là nhất, chỉ sợ chuyện bất ngờ xảy . Giống như tiệc mừng thọ hôm qua, ai ngờ Thẩm Huệ Huệ bản lĩnh như , cứu sống sắp c.h.ế.t tại chỗ. Lỡ như cô gì đó ở trường A, ban lãnh đạo trường cảm ơn cô , cho phép cô học mười ngày nửa tháng... Khai giảng xong thì Chí Vũ là học sinh lớp 12 , sắp thi đại học. Lỡ như nó con nhỏ đó ảnh hưởng, dẫn đến thành tích học tập giảm sút thì chắc chắn lợi bất cập hại."
Bạch Cầm , tức khắc lạnh toát sống lưng.
Trong tiệc mừng thọ hôm qua đúng là khắp nơi đều ẩn chứa những điều kỳ lạ.
Rõ ràng kế hoạch nhưng xảy bao nhiêu sơ suất, dẫn đến mặc dù kế hoạch thành công thì họ cũng thể nào vui nổi.
Cả nhà họ Bạch và nhà họ Tô đều đặt tất cả hy vọng việc Tô Chí Vũ thi đại học năm , thể để xảy chút sai sót nào.
Bạch Cầm hỏi: "Ý con là, thể họ tự thi đỗ đại học nên cố ý liên lụy đến chúng ?"
" , loại chuyện chúng phòng ngừa . Nếu một khi xảy thì hối hận cũng kịp nữa." Tô Tâm Liên thuận thế .
Bạch Cầm càng nghĩ càng thấy lý: "Tâm Liên, bây giờ?"