Vị chính là một bác sĩ tài năng hiếm , ví như bảo vật quốc gia, thì hiền hòa, nhưng chẳng mấy ai lọt mắt xanh của ông.
Có ông như chỗ dựa, nửa đời còn chẳng cần lo nghĩ nữa.
Sau bữa tối, các bác sĩ tiếp tục bận rộn. Thẩm Huệ Huệ giúp việc gì, đành khuyên về phòng nghỉ ngơi.
Trên đường , cô ngang qua phòng bệnh tập trung. Nghĩ đến đàn ông mất trí nhớ buổi chiều, Thẩm Huệ Huệ bèn bước , chỉ liếc một lát .
Kết quả ngờ cô mới cửa, kịp tìm thì cảm nhận một ánh mắt nóng rực đổ dồn về phía .
Ngoảnh đầu , quả nhiên dán mắt cô tự bao giờ.
Thẩm Huệ Huệ kìm lòng mà bước tới gần, kinh ngạc : "Sao , nào cũng phát hiện sớm thế? Rõ ràng là chủ động tìm , đáng lẽ thấy mới đúng, tại là phát hiện chứ?"
Người đàn ông Thẩm Huệ Huệ.
Trong mắt , Thẩm Huệ Huệ chính là vầng trăng sáng rõ giữa bầu trời đêm, nên đương nhiên thể nhận cô ngay tức khắc.
Người đàn ông lấy một vật từ lưng, chìa về phía Thẩm Huệ Huệ.
Thẩm Huệ Huệ cúi đầu , chỉ thấy bên trong chiếc túi ni lông màu trắng trong mờ là một chiếc bánh bao xốp mềm.
Chiếc bánh bao rõ ràng cho túi lúc còn nóng hổi cất kỹ . Lớp vỏ bánh vẫn còn ẩm ướt nước đọng bên trong túi. Dù nguội ít nhiều, còn thơm ngon như lúc lò, nhưng trong cảnh sinh tồn khắc nghiệt hiện tại ở huyện Ninh Bình, một chiếc bánh bao như quả thực là một món quà xa xỉ gì sánh bằng.
Thẩm Huệ Huệ sững : "Đây là..."
Mèo Dịch Truyện
Người đàn ông còn tưởng Thẩm Huệ Huệ cũng từng nếm qua món như , bèn nới miệng túi, cẩn thận xé nhỏ một góc bánh bao qua lớp ni lông, lộ phần nhân thịt béo ngậy bên trong.
Mùi thịt thơm lừng quyện cùng nước sốt và hành hoa lập tức tỏa , khiến ngay cả giường bên cạnh cũng hít hà.
vì e sợ sự uy h.i.ế.p của đàn ông, họ chỉ dám lén lút Thẩm Huệ Huệ một cách ngưỡng mộ vội vàng thu mắt , dám thêm.
Thẩm Huệ Huệ : "Anh ăn tối, mà để dành phần cho ?"
Đôi mắt đàn ông lấp lánh Thẩm Huệ Huệ: "Anh ăn , cái cho Huệ Huệ."
Nói dối.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-170.html.]
Thẩm Huệ Huệ thầm nghĩ.
Sau khi huyện Ninh Bình mưa lớn càn quét, mãi cho đến bây giờ đường xá vẫn khai thông.
Hàng hóa bên ngoài thể vận chuyển , khiến dân huyện đang trải qua những ngày tháng thiếu thốn vô cùng.
Người bình thường đến nhà ăn, mỗi bữa chỉ phát nửa cái màn thầu ăn kèm dưa muối.
Trong phòng bệnh đều là bệnh nhân, vì tình hình bệnh nhân khá đặc biệt, khẩu phần ăn miễn phí phân phát hơn suất của dân bình thường một chút.
Dù thương cũng cần bồi bổ thêm chút thịt thà để phục hồi sức khỏe, nên thường phát một chiếc bánh bao và một cốc sữa đậu nành.
Anh chỉ uống sữa đậu nành, còn chiếc bánh bao ngon nhất giấu , dành riêng cho cô.
Thẩm Huệ Huệ đôi mắt của đàn ông.
Khuôn mặt bầm dập, khó lòng rõ dung mạo, nhưng đôi mắt đến lạ thường.
Hàng mi đen dài, đôi mắt với lòng đen lòng trắng rõ ràng, lúc đang chăm chú dõi theo cô.
Thẩm Huệ Huệ thầm than trong bụng. Trông cũng thông minh lắm, khờ khạo đến chứ.
Đang trong giai đoạn hồi phục phẫu thuật mà ăn thịt, chỉ uống sữa đậu nành.
Hơn nữa cô cũng tối nay sẽ đến.
Lỡ như cô đến thì , chẳng cái bánh bao sẽ lãng phí ?
Tình hình bây giờ hỗn loạn như nữa. Dù trận thiên tai, phần lớn những gì Thẩm Huệ Huệ chứng kiến đều là tấm lòng chân thật và sự cống hiến hết , nhưng cũng thiếu những kẻ nhân cơ hội đục nước béo cò.
Một chất phác như thế, còn mất trí, nếu cô để mắt một chút thì chừng sẽ bắt nạt đến mức nào.
Nhìn xung quanh, giường bệnh của đều giữ một cách với đàn ông... E rằng xa lánh, cô lập ...
Càng nghĩ càng thấy cứ thế , Thẩm Huệ Huệ nghiêm túc : "Mỗi bữa nhà ăn đều phát cho bệnh nhân một cái bánh bao thịt và một cốc sữa đậu nành. Anh ăn tối mà bánh bao thịt vẫn còn đây, bữa tối ăn gì, chỉ uống một cốc sữa đậu nành thôi ?"
Dường như ngờ Thẩm Huệ Huệ hiểu rõ như , đàn ông chột cúi đầu.
Thẩm Huệ Huệ tiếp, giọng kiên quyết: "Bây giờ vẫn đang hồi phục, buổi chiều dặn ăn nhiều thịt trứng sữa, lưng chịu ăn tối, cứ để dành bánh bao mãi. Sữa đậu nành thì là đồ chay, là nước thì mà no . Dinh dưỡng cung cấp đủ, dù sức vóc đến mấy cũng khó mà chịu nổi..."