Nếu   ngày nào Thẩm Dũng cũng lải nhải đòi bán cô  , Thẩm Thiên Ân thật sự  tài nào chịu nổi nữa mới đành  đến đây.
Giờ dù  mặt ở đây, cô  cũng chẳng thể nào  những công việc chân tay thô thiển như đám con gái thôn quê  mắt .
Nhìn cái bộ dạng của họ mà xem.
Tóc buộc đuôi ngựa thấp lùn sát gáy, trông chẳng khác gì mấy bà thím già dặn,   vận bộ quần áo cũ rách chẳng   mặc từ bao giờ,  đen  xám xịt, thậm chí còn chằng chịt những miếng vá.
Chiếc quần rộng thùng thình khiến cả  trông như  chia  hai khúc, đôi chân thì  ngắn ngủn   thô kệch.
Càng   đến đôi ủng cao su màu đỏ lòe loẹt  chân ,  chỉ khiến   trông quê kệch lạc hậu, mà cái loại giày  bằng cao su , mang  chân bí bức cả ngày, chỉ cần nghĩ đến cái mùi hôi chân nồng nặc thôi  khiến Thẩm Thiên Ân  nôn thốc nôn tháo ...
Rồi   làn da  nắng táp của họ xem, bởi vì chỉ lo chúi mũi   việc mà chẳng mảy may để ý chống nắng, từ gương mặt, đến cổ,  hai cánh tay, tất thảy  chỗ đều  phơi nắng đến đỏ rực.
Bây giờ mới chỉ là ửng đỏ thôi, vài ngày nữa sẽ thâm sì ,  bong tróc từng mảng da.
Lớp da non mới mọc lên tương phản rõ rệt với lớp da cũ sạm màu, trông chẳng khác nào những con bò sữa loang lổ.
Điều đáng sợ hơn cả là việc phơi nắng quá độ như thế  sẽ đẩy nhanh quá trình lão hóa da, chẳng mấy năm nữa thôi, những cô gái chỉ mới mười mấy tuổi bây giờ  sẽ trông già dặn như mấy bà thím trung niên bốn năm mươi tuổi...
Nghĩ đến cái kết cục thê thảm của đám  , ánh mắt Thẩm Thiên Ân  họ thậm chí còn phảng phất đôi phần thương hại.
Đám  cả đời chỉ  quẩn quanh trong cái xó núi nghèo , chẳng từng  thấy thế giới bên ngoài rực rỡ  , cũng chẳng   phụ nữ bên ngoài sống cuộc sống xa hoa quý phái đến nhường nào.
Nếu xét từ góc độ , đám   thậm chí còn nên  ơn cô  mới .
Cả thôn Phúc Thủy   là dân đen  nông, chỉ mỗi cô  là  duy nhất từng bước chân  khỏi lũy tre làng,  chỉ  sống ở những thành phố lớn, mà còn từng ở trong biệt thự xa hoa, học trường quý tộc. Những điều cô  từng trải qua, đám    vắt óc suy nghĩ cũng  tài nào hình dung nổi.
Người bình thường  tiếp xúc  với cô  cũng chẳng  lấy một cơ hội.
Giờ cô  buộc  tạm thời nán  thôn Phúc Thủy, chỉ cần mấy tên nhà quê   lòng cầu thị, học hỏi  đôi chút từ cô  thôi cũng đủ để họ hưởng lợi cả đời .
Mèo Dịch Truyện
Nghĩ , Thẩm Thiên Ân lấy chiếc giỏ nhỏ của  , chậm rãi bày những quả trái cây   hái    mắt  .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-song-sinh-cua-nu-phu-doc-ac/chuong-148.html.]
"Cái thứ mấy  hái  là hàng thứ phẩm, quả thì nhọn hoắt, quả thì dẹt lép, hình thù quái dị, đúng là đồ xiêu vẹo méo mó. Còn  xem những quả  hái , quả nào quả nấy tròn trịa căng mọng. Rõ ràng trong quá trình sinh trưởng, bất kể là dinh dưỡng  ánh nắng, đều vô cùng dồi dào, mấy quả  mới  thể lớn lên tươi  đến , chỉ cần liếc qua là  ngay hàng thượng phẩm." Thẩm Thiên Ân  tiếp: "Loại quả như của mấy  thì chỉ  thể bán theo rổ lộn xộn, còn loại của  đây,  thể xếp  giỏ hoa quả sang trọng, bán  dạng giỏ quà tặng trái cây."
"Nếu  đến những quả của mấy , một rổ chỉ bán  hai tệ, tính  trung bình một quả còn chẳng  một hào. Còn của  đây, mười quả   thể bán  mười tệ, giá trị mỗi quả lên tới một tệ tròn. So sánh như thế, mấy  còn cho rằng cái rổ quả lèo tèo của mấy  đáng giá nghìn vàng ?"
Thẩm Thiên Ân  đám con gái thôn quê  mắt với thái độ tự cao, đắc ý : "Cũng trong cùng một  thời gian,    thể dễ dàng tạo  những sản phẩm chất lượng vượt trội, bán  giá ngất ngưởng, kiếm tiền một cách thảnh thơi. Lại   tuy cần cù chịu khó, quần quật từ sáng đến tối, bán mặt cho đất bán lưng cho trời, nhưng dù  cả đời cũng chẳng bằng  tiền  khác kiếm  trong vỏn vẹn một tháng. Đây chính là  cách  thể san lấp giữa chúng , hiểu  hả?"
Lý Thúy Miêu và mấy  còn    đầy ngơ ngác, sắc mặt ai nấy đều vô cùng kỳ cục.
Thẩm Thiên Ân   thấy biểu cảm của họ liền  ngay là đám    tài nào hiểu nổi,  nhịn  lắc đầu, thở dài : " là ngu  hết phần thiên hạ, dạy bảo cũng bằng thừa."
Nói đoạn, cô  nhấc tà váy chuẩn  xoay  bỏ .
Vừa thấy Thẩm Thiên Ân toan bỏ chạy, Lý Thúy Miêu liền cảm thấy  , lập tức dang rộng hai tay chặn  cô  : "Cái thứ mười quả cô hái , mang  chợ bán nửa hào cũng chẳng ma nào thèm dòm. Cô    , ít nhất cũng  hái đầy một rổ mới  ngơi tay!"
Thẩm Thiên Ân im lặng  cô , cặp mắt như  : "Không  chứ,   mới  rõ ràng đến , chẳng lẽ cô   hiểu lấy nửa lời ? Tuy  chỉ hái mười quả, nhưng chúng đáng giá hơn cả trăm quả cô hái đấy, hiểu  hả?"
"  ." Lý Thúy Miêu  thẳng tuột: " chỉ  tất cả quả đều  bỏ chung  sọt,  cùng chở đến huyện thành bán một lượt,  tiền kiếm    chia đều cho . Cô hái một trăm quả, mà tiền nhận  cũng chẳng khác gì  đến muộn cả buổi sáng, chỉ hái vỏn vẹn mười quả như cô,  thì   công bằng  chứ!"
" thế! Chẳng công bằng chút nào!"
"Phải hái đầy một rổ thì mới  !"
"Nếu  thì chẳng  nghỉ ngơi !"
Những  còn  cũng nhao nhao lên tiếng hùa theo.
Nắng trưa gay gắt trải dài khắp triền núi. Thẩm Thiên Ân,  buổi sáng quần quật  việc, bụng  réo cồn cào, giờ   một đám con gái nhà quê tính toán chặn đường, trong lòng  khỏi bực bội sôi sục.
Cô  đưa mắt  những cô gái chân chất,  phần ngờ nghệch đang   mặt,  liếc xuống chiếc rổ đặt chỏng chơ  đất.
Muốn chặn đường,  cho cô  về nghỉ ngơi ư?
Được thôi,  thì   cứ việc ở   núi mà  bạn với nắng gió, đừng ai hòng nghỉ ngơi nữa.