Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 90: Anh trai
Cập nhật lúc: 2025-11-22 19:09:30
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hiệu trưởng Đại học Kinh Hoa sững , mắt tròn xoe, tin nổi tai .
La Hướng Kính… học trò?
Từ đến nay ông từng thấy La Hướng Kính chú ý đến sinh viên nào cả. Làm gì chuyện ông chọn ai học trò?
Hiệu trưởng bán tín bán nghi, nhưng La Hướng Kính thêm gì.
Hiệu trưởng tiếp tục hỏi dồn:
“Là ai? Sinh viên nghiên cứu sinh? Có từng giúp dự án ? chẳng thấy ai nổi bật cả!”
La Hướng Kính vẫn im lặng.
“Là Vương Chiêu? Hay Từ Ngọc Hoa?”
“Trời ơi, ông phiền quá ! còn đang thí nghiệm, đừng phiền !” La Hướng Kính gắt.
“Còn em , ông gặp , từ hơn một năm cơ!”
Nói xong, ông cúi đầu tiếp tục việc, thèm để ý đến hiệu trưởng nữa.
Hiệu trưởng đơ tại chỗ, bắt đầu hoài nghi cuộc đời.
Hơn một năm ?
Là ai?
La Hướng Kính thật sự học trò? Hay đang bịa chuyện để né tránh?
Nghĩ đến đó, hiệu trưởng tức đến mức râu cũng dựng ngược. Lão già dám bịa một “học trò” để khỏi nhận sinh viên mới!
Thật quá đáng!
Ông thầm nghĩ: để xem một năm nữa ông còn bịa lý do gì. Khi đó, nhất định nhét vài “hạt giống ” phòng thí nghiệm của ông .
Nói đến “hạt giống ”, năm nay vài nghiên cứu sinh khá , sinh viên chính quy ngành vật lý cũng vài năng khiếu.
để gọi là thiên tài thì… vẫn thấy ai nổi bật.
Hiệu trưởng nhớ đến kỳ thi Olympic Vật lý quốc tế năm ngoái. Năm học sinh tham gia đều xuất sắc, nhưng ai Đại học Kinh Hoa.
Ba các trường khác “chốt” từ sớm. Còn hai còn , hình như tên là Bạc Lục Ly và Đồng Kiều An, cũng là nhân tài, nhưng ý định tuyển thẳng, mà đang chuẩn thi đại học.
Đồng Kiều An vẫn đang học lớp 11, còn sớm. Còn Bạc Lục Ly thì chọn ngành vật lý…
Hiệu trưởng thở dài:
Dù là thiên tài như La Hướng Kính Bạc Lục Ly, ai cũng “tùy hứng” thế ?
Vừa nghĩ rời khỏi phòng thí nghiệm, ông vẫn ngừng lẩm bẩm.
Còn ở thành phố C, Kiều An hề gì về những chuyện đó. Sau khi Bạc Lục Ly rời , cô cũng bắt đầu lao học hành.
Dù nỡ, nhưng cô vẫn c.ắ.n răng chịu đựng.
Vì cô tin rằng: chia xa là để gặp hơn.
Họ còn trẻ, còn cần nỗ lực cho tương lai. Đôi khi buông tay một chút để tiến xa hơn.
Ngày 13 tháng Giêng, học sinh lớp 11 chính thức học . Lớp 12 thì học một thời gian. Không khí trong trường căng thẳng.
Học kỳ trôi qua là đến kỳ thi đại học. Ai cũng chuẩn sẵn sàng.
“Đồng Kiều An!” Vừa bước lớp, Kiều An ai đó gọi .
Cô đầu, thấy một gương mặt quen nhưng nhớ rõ là ai:
“Bạn gọi chuyện gì ?”
Đó là một nữ sinh từ lớp bên cạnh, lớp lớp 2.
Cô gái mím môi, hỏi:
“Mình chỉ hỏi, Thi Đồng du học ? Trước giờ cô gì cả. Tự nhiên học kỳ thấy , đồn là cô nước ngoài?”
“Ừ, đúng là du học.” Kiều An đáp ngắn gọn.
“Vậy bạn cô …” Cô gái định hỏi tiếp.
Kiều An cắt ngang:
“Mình . Chuyện của cô liên quan đến . Nếu gì nữa thì lớp đây.”
Cô bình tĩnh.
Bạch Thi Đồng rời khỏi cuộc đời cô. Giữa họ chỉ thù hận, còn tình cảm. Kiều An việc gì giải thích cho cô .
Nghe , nữ sinh cau mày:
“Bạn em họ của cô ? Sao ?”
“Mình .” Kiều An lặp , dứt khoát.
Cô gái tức giận:
“Không thì thôi!”
Nói xong, cô lưng về lớp.
Kiều An biểu lộ cảm xúc gì, chỉ bước nhanh về lớp học.
Từ hôm đó trở , ngoài vài câu hỏi tò mò ban đầu, ai nhắc đến Bạch Thi Đồng nữa.
Dù là lớp 1 2, ai cũng đang tập trung học hành. Học kỳ học xong bộ chương trình cấp 3.
Lớp 12 thì bắt đầu ôn tập. Thời gian gấp rút.
Thầy cô cũng bắt đầu nhắc đến “kỳ thi đại học” thường xuyên.
Còn Bạch Thi Đồng, vài lời bàn tán ban đầu, cũng dần lãng quên. Thậm chí, chẳng còn ai nhớ đến cô nữa.
Cô từng là “nữ thần” của khối, từng là tâm điểm từ cấp 2. cuối cùng, ai quan trọng như tưởng. Dù là Bạch Thi Đồng bất kỳ ai.
Cô ghen tị với Kiều An vì mất “vị trí”, vì Kiều An ngưỡng mộ, vì cái tên “nữ thần” giờ gắn với Kiều An chứ cô .
Những thứ cô ghen tị, ao ước giữ , đều là vì sĩ diện cá nhân.
thực tế, cô hề quan trọng như tưởng. Thông tin về cô xóa khỏi hệ thống trường, chỗ trong lớp cũng khác thế. Học kỳ còn hết, mà chẳng ai nhớ đến cô nữa.
Nghĩ đến đó…
Những thứ cô từng cố giữ, từng theo đuổi… cuối cùng cũng chỉ là phù phiếm.
Kiều An cảm thán, cúi xuống sách vở mặt, càng thêm yêu thích.
Kiến thức là thứ đổi. Học , nó sẽ là của , là nền tảng để xây dựng tương lai, là bước đầu để đến một cuộc sống rực rỡ.
Kiều An mỉm nhẹ, tập trung học nghiêm túc hơn.
Học kỳ của Kiều An còn một tháng nữa mới kết thúc, kỳ thi cuối kỳ cũng đến.
Bạc Lục Ly, Đồng Kiều Bác và Vân Nhiên thì đang chuẩn thi đại học.
Mười mấy năm học hành vất vả, tất cả đều dồn hai ngày thi.
Ngày 7 và 8 tháng 6, thời tiết dự báo sẽ .
Chưa đến kỳ thi, cả nhà họ Đồng bắt đầu rộn ràng chuẩn . Bình thường, địa vị của Kiều An trong nhà cao hơn Đồng Kiều Bác. kỳ thi đại học, cả nhà đều nhường hết thứ cho Đồng Kiều Bác.
“Tăng nhiệt độ điều hòa lên một chút, nhưng đừng để cảm lạnh nhé!” Bạch Chỉ Lan lo lắng dặn.
Đồng Kiều Bác đang nghỉ ngơi ở nhà, mặt đầy bất lực:
“Mẹ, đừng căng thẳng như ? Mẹ căng thẳng, con cũng lây theo!”
“Được , căng thẳng nữa.” Bạch Chỉ Lan vội vàng đáp, tiếp:
“Kiều Bác, con mặc thêm áo ? nhớ đừng để cảm!”
Đồng Kiều Bác: “…”
Kiều An cố nhịn .
Đồng Kiều Bác sang trừng mắt:
“Em cái gì! Sang năm đến lượt em đấy!”
“Thì cũng là sang năm mà.” Kiều An nhún vai.
Đồng Kiều Bác hừ một tiếng, mặc áo đưa thấy nóng, cởi , yên một chỗ.
“Anh đang lo đúng ?” Kiều An hạ giọng hỏi.
“Em mới là lo! Anh mà lo cái gì!” Đồng Kiều Bác nhướng mày, phản ứng đầy bực bội.
rõ ràng là đang lo thật.
Kiều An nhịn , lấy điện thoại , gửi tin nhắn cho Bạc Lục Ly:
【 Anh lo lắng ? 】
Chưa đầy một phút , cuộc gọi video đến.
Kiều An lập tức nhận, gương mặt Bạc Lục Ly hiện lên màn hình.
Bên cạnh, Đồng Kiều Bác gào lên:
“Lại gọi video với nữa!”
Rồi lẩm bẩm:
“Anh ruột thì ngay đây, mà quan tâm khác!”
Kiều An để ý, chỉ hỏi:
“Anh, lo ?”
“Không.” Bạc Lục Ly lắc đầu.
Kiều An kỹ, thấy đúng là vẻ căng thẳng như Đồng Kiều Bác. Vì , cô :
“Đồng Kiều Bác đang lo, chuyện với , truyền cho chút bình tĩnh của .”
“Xì! Anh là lo ! Kiều An, đừng linh tinh!” Đồng Kiều Bác thò đầu màn hình, gào lên.
Rõ ràng là đang cố gắng chứng minh với Bạc Lục Ly rằng lo.
Thực tế thì… đang lo thật.
Trước kỳ thi, bao nhiêu lời hứa: Phải gương cho Kiều An, đậu trường tài chính nhất, đạt thành tích cao nhất…
Giờ thi đến gần, bắt đầu sợ “vả mặt”, nên lo lắng là điều dễ hiểu.
thể thừa nhận mặt Kiều An và Bạc Lục Ly?
Mất mặt lắm!
Bạc Lục Ly nhẹ, giọng trêu:
“Lo thì cứ , tụi .”
Kiều An che miệng :
“ , lo thì cứ , tụi em .”
Nói là “ ”, nhưng mặt hai thì rõ ràng đang… thật.
Thế mà lạ , Đồng Kiều Bác thấy nhẹ lòng hơn, còn căng thẳng như .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-90-anh-trai.html.]
“ lo thật mà!” Đồng Kiều Bác hừ một tiếng.
“Nhất định sẽ bài thật , đạt thành tích từng !”
“Ừ.” Bạc Lục Ly đáp.
“Cậu gì thêm ?” Đồng Kiều Bác hỏi.
“Nói gì nữa? Dù thì cũng vượt .” Bạc Lục Ly nhướng mày.
Đồng Kiều Bác: “…”
Cậu định tiếp thì Bạc Lục Ly “đánh úp” bằng một câu, khiến nghẹn họng.
Cậu tức đến mức dậm chân.
Kiều An vẫn cầm điện thoại, ngớt.
Từ xa, Bạch Chỉ Lan thấy cảnh đó, mỉm . Bà Kiều An đang cố giúp Đồng Kiều Bác bớt căng thẳng. Giờ đang “cãi ” với Bạc Lục Ly, dù áp đảo, nhưng cũng là cách để xả stress.
Bà lắc đầu, bếp.
Nếu bà cứ xuất hiện mặt con trai lúc , chỉ khiến thêm lo. Tốt nhất là lo chuyện hậu cần, để hai đứa thể ăn uống đầy đủ.
Sau một hồi “cãi ”, cuối cùng Đồng Kiều Bác cũng chịu thua, rút lui.
Chỉ còn Kiều An và Bạc Lục Ly tiếp tục video call.
Nhìn qua màn hình, Kiều An nghiêm túc hỏi:
“Dạo vẫn ở trường ? Có ảnh hưởng gì ?”
Bạc Lục Ly lắc đầu, mỉm nhẹ khiến Kiều An yên tâm hơn.
“Không ảnh hưởng gì . Em đừng lo ăn ngon ngủ yên. Trường lo cho tụi kỹ lắm. Mỗi tối đều đốt nhang chống muỗi, ai ồn.
Căn tin cũng nấu ngon, món bổ dưỡng. Vì tụi là học sinh lớp 12, nên các cô chú ở căn tin đều ưu tiên thêm đồ ăn cho tụi .”
Nghe , Kiều An sững một chút, bật . Nụ ban đầu chỉ thoáng qua, đó trở thành tiếng thật sự.
“Anh , thi đại học xong…” Kiều An định tiếp.
Bạc Lục Ly đoán cô định gì, liền ngắt lời:
“Không cần , em cần đến đây để “tiếp sức” cho . Kiều Bác tính tình trẻ con, em ở bên đó thì mới yên tâm. Hơn nữa nếu em ở đây, lo cho em, tập trung .”
Kiều An im lặng một lúc, gật đầu. Cô cũng chỉ định đề nghị thử thôi.
Cô nếu đến huyện M để cổ vũ, Bạc Lục Ly sẽ lo lắng cho sự an của cô, vì ở đó cô quen ai. Anh luôn là để tâm đến từng chi tiết.
Thà để cô ở thành phố C, ba Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan chăm sóc, thì mới yên tâm thi cử.
Kiều An hiểu rõ: chăm sóc cho bản chính là cách cô giúp nhiều nhất.
“Vậy nghỉ ngơi cho nhé. Ngày mai em sẽ gọi điện nữa, ăn uống đầy đủ, ngủ ngon nhé!” Kiều An dặn dò.
“Vẫn gọi.” Bạc Lục Ly , giọng tủi .
Kiều An ngạc nhiên.
“Ngày mai em vẫn gọi cho . Nghe giọng em, thấy mặt em, mới thêm động lực.” Bạc Lục Ly .
Kiều An chớp mắt. Cô nghĩ, nếu kỳ thi mà gọi điện cho cô, liệu ảnh hưởng đến việc thi ?
Tất nhiên là . Ngược , sẽ giúp cô bình tĩnh hơn.
Nếu gọi, khi thấy thiếu vắng, nhớ nhung.
Kiều An rạng rỡ:
“Vậy , mai em vẫn gọi cho !”
Nụ của Bạc Lục Ly hiện lên.
Dù cách qua màn hình, nhưng cả hai đều cảm thấy như đang ở cạnh , thật ấm áp.
—
Ngày 7 tháng 6, đúng như dự báo, trời trong xanh, nắng nhẹ, khí dễ chịu.
“Mang theo giấy báo dự thi ? Kiều Bác, ăn thêm hai quả trứng gà ! Bút chì 2B, thước kẻ, bút nước 0.5mm, chuẩn đủ ? Đưa túi đồ dùng học tập đây, để kiểm tra nữa! Kiều Bác…”
Cả nhà họ Đồng rối tung lên như một trận chiến.
Đường Linh Thành cũng mặt. Vì bạn thi đại học, cũng đến “tiếp sức”.
Đồng Kiều Bác thì mấy cảm kích, còn gõ đầu một cái, nghĩ thầm:
“Cậu đến đây là vì ai? Vì vì em gái ? Chắc cả hai đều rõ.”
Cả nhà lo lắng, nhưng Đồng Kiều Bác khá bình tĩnh. Sau hai ngày điều chỉnh tâm lý, đến ngày thi thật, còn quá căng thẳng.
Giống như nhiều , lo lắng , đến lúc thi thì bình tĩnh lạ thường.
Sau khi kiểm tra đồ dùng, ăn xong hai quả trứng gà, chắc chắn thiếu gì, Đồng Thương Hành mới đưa cả nhà đến điểm thi.
Hôm nay là ngày quan trọng với nhiều . Không cần cũng ai cũng đang hồi hộp.
May mắn là đường tắc, họ đến bãi đỗ xe gần trường Nhị Trung. Hôm nay ai tận cổng trường, để tránh ảnh hưởng thí sinh.
Từ xa, Kiều An thấy trường thi dựng rào chắn, bảo vệ khắp nơi, phụ giữ bên ngoài.
Vừa đến nơi, họ gặp ngay Vân Nhiên và bố .
Đây là đầu Kiều An gặp phụ Vân Nhiên. Từ xa, cô mỉm chào:
“Chào chú Vân, cô Vân ạ!”
Hai cũng mừng rỡ:
“An An!”
Sau Kiều An mới , Vân Nhiên từng một em gái sinh cùng năm với cô, nhưng may mất sớm. Vì , cả nhà Vân Nhiên quý mến Kiều An.
Hai gia đình gặp , cùng đến khu vực ngoài trường thi. Không ai chuyện nhiều, vì hôm nay quan trọng nhất là thí sinh. Chuyện xã giao, ai cũng tạm gác .
Bên ngoài trường nhiều phụ đến từ sớm, ai cũng tranh thủ tìm chỗ mát bóng cây.
Từ xa, một thầy giáo mập mạp chạy tới. Thấy ông chạy nhanh như , Kiều An còn lo ông té ngã.
Đó là giáo viên chủ nhiệm của Đồng Kiều Bác và Vân Nhiên.
Kiều An từng gặp thầy . Bình thường thầy nghiêm, nhưng hôm nay tươi. Dù , Kiều An vẫn thấy rõ sự căng thẳng trong ánh mắt thầy.
Ba năm một , chỉ học sinh cạnh tranh, mà thầy cô cũng áp lực kém. Ba năm gắn bó, ai cũng mong học trò của thi thật .
Thầy giáo mập đến lao thẳng đến chỗ Vân Nhiên và Đồng Kiều Bác, kịp chào hỏi phụ :
“Mang giấy báo dự thi ? Bút chì 2B, thước kẻ, bút nước 0.5mm, mang theo ? Có bút dự phòng ? liệt kê danh sách, các em kiểm tra hết ? Hôm qua ăn đồ dầu mỡ ?”
…
“Thầy yên tâm , thứ em chuẩn đầy đủ !” Đồng Kiều Bác giơ túi đồ dùng lên.
Vân Nhiên cũng gật đầu, lấy túi cho thầy xem.
Thầy chủ nhiệm vẫn yên tâm, tự kiểm tra một lượt, đó mới thở phào:
“Được , thế là !”
“Các em nhớ đừng quên bất kỳ giấy tờ nào, kiểm tra kỹ càng. Giữa trưa nhớ uống một lọ Hoắc Hương Chính Khí Dịch nhé.” Thầy tiếp tục dặn dò, thêm:
“Cứ bình tĩnh bài, phát huy là , đừng căng thẳng!”
Hai gật đầu, trông bình tĩnh.
Kiều An thầm nghĩ:
“Thầy còn căng thẳng hơn cả học sinh…”
Sau khi dặn dò xong, thầy kiểm tra các thí sinh khác.
Vân Nhiên là học sinh khả năng cao nhất của trường Nhị Trung năm nay để giành thủ khoa đại học, nên các thầy cô khác cũng lượt đến dặn dò, ai cũng :
“Đừng căng thẳng nhé!”
Đồng Thương Hành thấy , liền :
“Hai đứa trường thi , ngoài nóng, lâu càng dễ lo lắng.”
Thật , các thầy cô cứ “đừng lo”, nhưng chính họ là những lo nhất.
“Vâng ạ.” Cả hai đồng thanh.
“Thi nhé, cố lên!” Đồng Thương Hành vỗ vai từng .
Bố Vân Nhiên và Bạch Chỉ Lan cũng tranh thủ dặn dò cuối.
Đường Linh Thành khoác vai Đồng Kiều Bác, :
“Thi , gương cho đấy!”
“Yên tâm!” Đồng Kiều Bác nhướng mày đầy khí thế.
Vân Nhiên chỉ mỉm nhẹ, lắc đầu, chút bất lực. Cậu bạn đúng là thể nghiêm túc .
Hai cầm túi đồ trong suốt, bước về phía cổng trường thi. Bóng dáng họ thẳng tắp, bước đầy quyết tâm.
Kiều An bất chợt thấy dâng lên một luồng cảm xúc, cô gọi lớn:
“Anh Vân Nhiên! Cố lên nhé!”
“Anh! Thi cho , đừng để em mất mặt!”
Giọng to, nhưng hai mới vài bước, nên vẫn rõ.
Vân Nhiên đầu , mỉm gật đầu với cô.
Còn Đồng Kiều Bác thì hình. Mãi đến khi Vân Nhiên huých nhẹ, mới tỉnh .
Cậu đầu , Kiều An thể tin nổi.
Một lúc , chạy , lắp bắp:
“Em… em mới…”
“Anh.” Kiều An mỉm .
“Aaaaaa!” Đồng Kiều Bác hét lên như phát điên, khiến xung quanh giật . Cậu ôm lấy Kiều An, nhấc bổng lên:
“Aaaa! Em gọi là “”!”
“Đồng Kiều Bác! Thả em xuống ngay!” Kiều An hoảng hốt.
“Gọi một nữa !” Đồng Kiều Bác lớn.
“Anh!”
“Lần nữa!”
“Anh!!”
“Lần nữa nữa!”
“Anh ——!”
Đồng Kiều Bác như một đứa trẻ, cuối cùng mới chịu thả Kiều An xuống. Cậu ôm cô thật chặt, buông , chạy , chạy ngoái đầu hét:
“Em gái! Chờ nhé! Anh sẽ thi thật , em tự hào về !”