Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 89: Học Trò

Cập nhật lúc: 2025-11-22 19:09:28
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8AOfcKq4r4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Đồng Kiều Bác câu đó, ngại ngùng, cũng chút chột .

thì…

Trước đây Bạch Chỉ Lan quá thiên vị Bạch Thi Đồng.

Nếu Bạch Thi Đồng gây chuyện, lẽ mối quan hệ con giữa bà và Kiều An vẫn đến mức như bây giờ. vấn đề là chính cô tổn thương Kiều An.

Đồng Kiều Bác sai, cũng hiểu vì Kiều An đau lòng. Bạch Chỉ Lan là ruột của , nên vẫn hy vọng hai thể hòa thuận trở .

Sau khi xong, Kiều An khựng , nhưng trả lời.

Đồng Kiều Bác định thêm thì Bạc Lục Ly bình thản đặt bài kiểm tra xong sang một bên:

“Kiều Bác, xong .”

Hai đang cùng một đề, nhưng lúc Đồng Kiều Bác vẫn còn mấy câu .

Cậu: “…”

“Làm xong thì tập trung , đừng phân tâm.” Bạc Lục Ly nhẹ nhưng đầy ý nhắc nhở.

Đồng Kiều Bác hiểu ngay, thở dài, cúi đầu:

“Được , chờ đấy, sẽ đuổi kịp !”

Thôi thì cũng giống ba , xen chuyện giữa và Kiều An nữa. Dù thì bên nào cũng là , bênh một thì sẽ tổn thương còn .

Thấy Đồng Kiều Bác im lặng, Bạc Lục Ly mới sang Kiều An, giọng dịu dàng:

“Em chỗ nào hiểu ?”

Kiều An lập tức tập trung , chỉ bài:

“Em hiểu hết , chỉ đoạn xem thử cách ? Nếu thế …”

Hai bắt đầu trao đổi bài vở.

Một ngày nọ, rõ Đồng Thương Hành gì với Bạch Chỉ Lan, nhưng thái độ của bà với Kiều An bắt đầu đổi.

Vẫn quan tâm, vẫn chăm sóc, nhưng còn ánh mắt đầy áy náy, rụt rè như mấy hôm nữa.

Điều khiến Kiều An cảm thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Dù cô quyết định để tâm đến Bạch Chỉ Lan nữa, nhưng việc cứ bằng ánh mắt tội nghiệp, dè dặt suốt ngày… thật sự áp lực.

Kiều An ảnh hưởng bởi ký ức của “Đồng Kiều An”, nên mới khó đối mặt với Bạch Chỉ Lan như .

Những cảm xúc đó như ăn sâu tâm trí, khiến cô thể một câu tha thứ, dù hiện tại Bạch Chỉ Lan đối xử với cô.

Cô nghĩ, nếu thể như con bình thường, thì cứ giữ cách, lịch sự là đủ. Không quá thiết, thì cũng sẽ tổn thương nữa.

Kỳ nghỉ đông vốn ngắn, thoáng cái đến Tết Nguyên Đán.

Năm nay Bạch Chỉ Lan đặt mua nhiều đồ Tết, Đồng Thương Hành cũng phụ chuẩn từ sớm.

Vì Bạc Lục Ly ăn Tết ở đây, nhà họ Đồng quyết định tổ chức một cái Tết thật rôm rả.

Sáng sớm ngày 30 Tết, cả nhà bắt đầu trang trí, khắp nơi đều ngập tràn khí năm mới.

Kiều An mặc áo khoác đỏ rực, viền trắng, điểm thêm lông vũ trắng, càng tôn lên gương mặt xinh xắn của cô.

Bên ngoài tuyết rơi nhẹ, tiếng trẻ con chơi đùa vang lên rộn rã.

Nhà họ Đồng nấu lẩu, các dì giúp việc trong nhà cũng về ăn Tết. Mọi đều tự tay chuẩn món ăn.

Cả nhà bốn cộng thêm Bạc Lục Ly đều bếp.

May mà bếp nhà họ rộng, chứ thì chẳng đủ chỗ.

Bạch Chỉ Lan xào đồ gọi:

"Thương Hành! Gừng ?

“Ôi! Anh quên rửa!” Đồng Thương Hành đang bóc tỏi thì giật .

Bạc Lục Ly đưa một miếng gừng rửa sạch:

“Con .”

“Ôi, cảm ơn con nhé, Lục Ly!”

Đồng Kiều Bác thì kêu lên:

“Cái củ sen khó cắt quá, cắt dày cộm!”

“Là do cắt dở thôi. Đưa em cho.” Kiều An liếc một cái.

Đồng Kiều Bác lập tức đưa dao, lùi sang bên:

“Để xem em cắt thế nào!”

Khi Kiều An bắt đầu cắt, ngạc nhiên:

“Ủa? Em cắt thật đấy!”

“Anh tưởng ai cũng vụng như ?” Kiều An đáp tỉnh bơ.

Đồng Kiều Bác nhăn mặt:

“Em thấy rửa rau cũng giỏi ? Không giúp gì!”

“Giỏi gì mà rau còn rửa sạch.” Kiều An chọc.

“Kiều An! Anh là trai em đấy! Đừng hỗn!”

“Đồng Kiều Bác! Anh đang giận vì đúng ?”

“Ai giận chứ! Anh đang lý lẽ với em!”

Hai cứ thế cãi chí chóe.

Bạc Lục Ly chỉ bất lực, tay vẫn xử lý nguyên liệu.

náo nhiệt. Mà náo nhiệt như … thật sự vui.

“Ba! Xong ? Chương trình Tết sắp bắt đầu !” Đồng Kiều Bác gọi.

“Xong đây!” Đồng Thương Hành bê đĩa bánh sủi cảo , giọng đầy vui vẻ.

“Nào, thử xem năm nay bánh sủi cảo ngon !”

“Để con thử!” Kiều An nhanh tay gắp một cái, c.ắ.n một miếng, mắt sáng lên:

“Ngon quá! Chắc chắn là nhân!”

Cô ăn xong một cái, gắp thêm một cái cho Bạc Lục Ly:

“Anh ăn thử , ngon lắm! Vẫn là hương vị quen thuộc trong ký ức!”

Kiều An nhận , cô vô thức sáu chữ: “hương vị quen thuộc trong ký ức”…

ký ức của khác, thì cũng thể cảm nhận hương vị giống như họ từng trải qua. Hương vị quen thuộc… khác thể cảm nhận giống y như ?

Bạc Lục Ly mỉm , dùng đũa, mà cúi xuống ăn luôn một miếng sủi cảo.

“Trời ơi, ngại !” Kiều An tròn mắt ngạc nhiên.

“Anh cũng ăn!” Đồng Kiều Bác cúi , há miệng.

“Tự gắp !” Kiều An liếc một cái, giọng đầy “bất mãn”.

“Tự ăn thì tự ăn.” Đồng Kiều Bác lẩm bẩm, trừng mắt Bạc Lục Ly một cái, gắp một cái sủi cảo. Vừa ăn chê:

“Nhân nhạt quá!”

“Anh trai , cái nhân rau hẹ đó là do mà?” Kiều An nhướng mày.

Hôm , khi Bạc Lục Ly nhân, Kiều An cạnh cổ vũ ầm ĩ, nên Đồng Kiều Bác xung phong nhận nhân rau hẹ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-89-hoc-tro.html.]

Nghe Kiều An , Đồng Kiều Bác khựng , cầm nửa cái sủi cảo, ăn cũng , bỏ cũng xong.

Kiều An gắp một cái sủi cảo nhân nấm hương thịt, đưa đến miệng :

“Đây, thử cái nhân nấm thịt do Lục Ly , ngon hơn nhân rau hẹ của nhiều!”

Cậu “ép ăn”, há miệng c.ắ.n một miếng.

“Ngon ?” Kiều An hỏi.

Đầu óc Đồng Kiều Bác vẫn đang “lag” vì ép ăn, theo phản xạ trả lời:

“Ngon…”

“Ha ha ha!” Đồng Thương Hành lớn.

Đồng Kiều Bác chợt nhận khen món của Bạc Lục Ly, mặt đỏ bừng.

Trời ơi. Cậu vô tình công nhận món ăn của đối thủ!

Kiều An đúng là quá “cao tay”!

Bạc Lục Ly vẫn mỉm . Kiều An thì cả ngày vui vẻ, vì năm nay trai cũng ở ăn Tết cùng cô.

Cô vui, thì cả nhà cũng vui theo.

Tết còn bắt đầu, mà khí rộn ràng, đầy tiếng .

Lẩu bày , mỗi một đĩa đồ ăn riêng, kèm theo rượu hoặc sữa.

Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan uống rượu, còn ba bạn trẻ thì uống sữa.

“Con cũng uống rượu…” Đồng Kiều Bác lẩm bẩm.

“Con vẫn còn học cấp 3, uống gì rượu. Sang năm lúc , con là sinh viên , lúc đó uống một chút cũng .” Đồng Thương Hành thẳng.

Ông kiểu cổ hủ, nhưng ở tuổi , uống rượu cho sức khỏe.

Đồng Kiều Bác cũng cố nữa, vì thấy Bạc Lục Ly cũng đang uống sữa.

Cậu luôn xu hướng “so kè” với Bạc Lục Ly.

Đồng Thương Hành nâng ly, như năm, nở nụ hiền hậu:

“Năm nay xảy nhiều chuyện, , . An An và Lục Ly giành huy chương Olympic quốc tế, Kiều Bác cũng tiến bộ rõ rệt.

Những chuyện vui để năm cũ, còn những điều thì mang theo sang năm mới. Chúc các con năm mới mạnh khỏe, học hành thành công!”

Bạch Chỉ Lan mắt đỏ hoe, nâng ly uống một ngụm. Năm với bà là một năm đầy biến động. Nghĩ những chuyện xảy , bà chỉ tự tát một cái.

Bà uống xong một ly, rót thêm, :

“Mẹ nhận quá ngu ngốc, cũng tổn thương hai đứa, đặc biệt là An An. Những chuyện xảy , sẽ luôn ghi nhớ, để bao giờ lặp sai lầm. Năm mới, sẽ cố gắng trở thành một , cố gắng bù đắp cho các con.”

Nói đến cuối, bà nghẹn ngào, ánh mắt vẫn Kiều An đầy áy náy.

Kiều An chỉ nồi lẩu đang sôi bàn.

Đồng Thương Hành thở dài, nhưng gì.

Đồng Kiều Bác vội nâng ly sữa:

“Để con ! Năm , con cố gắng, điểm cũng tiến bộ rõ rệt. Con điều từng đây, trở thành một gương mẫu, đáng ghi nhận!”

“Ai tự khen thế?” Đồng Thương Hành lắc đầu.

“Con chỉ thật thôi.” Đồng Kiều Bác nhướng mày, đầy tự tin.

“Dù con vẫn còn thua An An và Lục Ly, nhưng còn một học kỳ nữa. Trước kỳ thi đại học, con sẽ tiếp tục cố gắng, cố gắng đuổi kịp hai !”

Kiều An nâng ly sữa, sang Đồng Kiều Bác:

“Em sẽ tiếp tục giữ phong độ, nên nếu đuổi kịp em thì… dễ nha.”

Đồng Kiều Bác: “…”

Kiều An :

“ Năm nhiều chuyện xảy , nhưng qua thì cho qua. Năm mới, mong ba khỏe mạnh, mong Kiều Bác và Lục Ly thi đậu đại học, đạt kết quả xuất sắc!”

“Gì mà “Kiều Bác”? Không lễ phép! Gọi là trai!” Đồng Kiều Bác phản đối.

“Hừ, em gọi , trẻ con quá!” Kiều An hừ một tiếng, mặt .

Mọi trong nhà đều sang Bạc Lục Ly, Kiều An cũng theo.

Bạc Lục Ly vốn luôn điềm đạm, nhưng chằm chằm thế cũng ngại. Anh ho nhẹ một tiếng, nâng ly sữa, lúng túng:

“Ừm… chúc Kiều An năm mới mạnh khỏe, bình an, vui vẻ.”

Với , điều ước duy nhất… là Kiều An.

Kiều An , mắt ướt, nhưng miệng vẫn tươi.

“Cụng ly nào!”

Năm chiếc ly chạm .

Tạm biệt năm cũ, chào đón năm mới.

Quá khứ sẽ dần trôi qua, còn tương lai đang từng ngày tiến đến.

Chỉ cần cố gắng, thì sẽ phụ mùa xuân tươi , phụ thời gian.

“Chúc mừng năm mới!!”

Tết qua vài ngày, Đồng Thương Hành việc, còn Bạc Lục Ly thì trở về huyện M để chuẩn học .

Đồng Kiều Bác và các bạn cũng bắt đầu kỳ học bù.

Kỳ thi đại học chỉ còn cách 120 ngày, tất cả học sinh lớp 12 đều phép lơ là dù chỉ một phút.

Kiều An và Đường Linh Thành cũng nghỉ ngơi. Một ở nhà chăm chỉ học bài, một thì chạy chạy giữa lớp học thêm và nhà riêng.

Kiều An hiểu rõ: kỳ thi đại học giống như một trận chiến khốc liệt, hàng vạn cùng lao , cuối cùng chỉ một ít chiến thắng.

Và mục tiêu của Kiều An là trở thành thủ khoa khối tự nhiên.

rõ điều đó khó đến mức nào. Dù hy vọng nhỏ, nhưng chỉ cần còn hy vọng, cô vẫn sẽ cố gắng hết sức.

đưa lời khích lệ , giáo sư La Hướng Kính thể chẳng hề để tâm, thì Kiều An vẫn nỗ lực, vẫn dốc lực.

Kiều An rằng, câu đó… thật hề thờ ơ như cô tưởng.

Tại phòng thí nghiệm của La Hướng Kính ở Kinh Thị.

“Không , nhưng nhất là nên tự nhận vài học trò . Anh bản xem, suốt ngày chỉ vùi đầu nghiên cứu!” Hiệu trưởng Đại học Kinh Hoa với vẻ bất lực.

La Hướng Kính ngẩng đầu, chỉ đáp gọn lỏn:

“Phiền phức.”

Hiệu trưởng vẫn bỏ cuộc, tiếp tục:

“Năm nay mấy sinh viên tiềm năng. Nếu thích hướng dẫn nghiên cứu sinh tiến sĩ, thì còn vài sinh viên chính quy năng khiếu đặc biệt. sẽ đưa họ đến phòng thí nghiệm của . Anh chỉ cần cho họ theo học, cần dạy gì nhiều, miễn là họ thể hỗ trợ .”

“Thôi thôi, khỏi cần!” La Hướng Kính gắt lên.

cũng nhận học trò chứ?”

La Hướng Kính ngẩng đầu, trừng mắt hiệu trưởng:

“Học trò của … đang đường đến!”

Hiệu trưởng:

“…Anh gì cơ?!”

 

Loading...