Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 86: Đáng Sợ
Cập nhật lúc: 2025-11-22 19:09:25
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/50RcuCxmIl
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Không …” Bà ngoại Bạch theo phản xạ lắc đầu, môi run run.
Bạch Thi Đồng gì, chỉ nở một nụ đầy mỉa mai.
Không thể giấu nữa. Tình cảm của bà nội dành cho cô quá rõ ràng. Giờ còn là chuyện thừa nhận , tất cả đều hiểu.
“Trả lời con ! Nếu dối, thì buông con bé để cảnh sát đưa !” Bạch Chỉ Lan lạnh giọng.
Bà như đang dồn hết sức, nhất định một câu trả lời rõ ràng.
Bà ngoại Bạch gì, chỉ ôm chặt lấy Bạch Thi Đồng, ánh mắt đầy áy náy.
. Suốt bao năm qua, sự lạnh nhạt của bà với Bạch Thi Đồng chỉ là để khiến Bạch Chỉ Lan quan tâm cô hơn.
Bà rõ: tình yêu của Triệu Tú Mai giá trị, còn Bạch Chỉ Lan thì yêu thương và trân trọng.
Thấy , Bạch Chỉ Lan còn gì để hiểu?
“Aaaa!” Bà gào lên, đập tay ngực, đau đớn đến tột cùng.
Đây là ruột của bà. Đây là đứa cháu gái mà bà từng yêu thương như con.
Mọi đều sững sờ.bĐường Linh Thành và Vân Nhiên , trong mắt đầy kinh hãi.
Trên đời như thế ? Vì cháu gái mà tính toán với chính con gái ruột. Vì cháu sống sung sướng mà giả vờ thương cháu.
Thật sự… quá đáng sợ.
Bạc Lục Ly thì bất ngờ. Thậm chí đoán điều .
“Mẹ! Mẹ chứ?” Đồng Kiều Bác lo lắng, vỗ lưng , hỏi.
Đồng Thương Hành cũng đầy kinh ngạc. Sau đó ông thở dài, giận buồn. Cả ông và Bạch Chỉ Lan đều gia đình nhà họ Bạch lừa gạt.
Ông nắm tay vợ. Người phụ nữ sai nhiều, quá mù quáng. bà là ông yêu. Suốt bao năm qua, bà luôn tin tưởng và ủng hộ ông vô điều kiện.
Hôm nay, bà c.ắ.n răng lời ông, cố bảo vệ Bạch Thi Đồng. Đáng tiếc… bà bảo vệ là kẻ phản bội, là kẻ tổn thương bà.
Đồng Thương Hành thở dài, giọng khàn khàn:
“Chỉ Lan, từ nay về , em hãy cắt đứt với nhà họ Bạch. Em con trai , An An… Em tổn thương con gái quá nhiều.”
Bạch Chỉ Lan bất động, nước mắt rơi ngừng. Bà dám Kiều An.
Bà sai. đến mức thể tha thứ.
Một lúc , bà run rẩy lên, :
“An An, xin con. Mẹ đ.á.n.h mất con, cố dùng Bạch Thi Đồng để xoa dịu cảm giác tội . Mẹ chỉ bớt áy náy.”
"Mẹ , từ nhỏ luôn thương hơn. Sau con tưởng thương con, nhưng hóa … chỉ là vì Thương Hành. Mấy năm nay, con chẳng gì, sống nhờ chồng con. Mẹ cũng sống sung sướng, lo nghĩ.
“Còn Bạch Thi Đồng, là con nuôi lớn từ nhỏ, là con dành hết tình cảm. các vẫn đủ. Còn cô chiếm lấy vị trí của An An. Cô hết đến khác tính toán hãm hại An An. Tất cả là của con! Con sai ! Con thật sự hối hận!
Con hối hận vì lời Thương Hành, hối hận vì tin con gái ! Từ nay về , nhà họ Bạch còn liên quan gì đến con nữa! Con chỉ là của Kiều Bác và An An, là vợ của Thương Hành!”
Nói xong, bà ôm ngực, choáng váng.
Kiều An yên, ánh mắt đầy bình thản, như một xa lạ.
Cô nghĩ: Có những chuyện, cứ nhận sai là thể bù đắp. Không cứ đầu là thể .
Cả cuộc đời Kiều An từng hủy hoại bởi cái bẫy của Bạch Thi Đồng. Trước khi cô c.h.ế.t, Bạch Chỉ Lan vẫn sự thật, vẫn tỉnh ngộ.
Bi kịch của Kiều An, một phần là do cô gây .
Những lời xin và hối hận… thể bù đắp. Một khi qua, thì thể .
Bên cạnh, Bạc Lục Ly siết c.h.ặ.t t.a.y cô.
Khi cô ngẩng đầu , mỉm dịu dàng, gì, chỉ truyền một thông điệp:
Em vẫn còn .
Kiều An cũng mỉm . Trái tim cô lớn, ai rời thì thể . trái tim bao giờ lạnh lẽo, nó vẫn luôn ấm áp.
“Kiều Bác, đỡ con xuống nghỉ .” Đồng Thương Hành nhỏ.
Bạch Chỉ Lan sai, nhưng sai lầm lớn hơn là từ Bạch Thi Đồng và cả nhà họ Bạch.
Ông sang bà ngoại Bạch và Bạch Thi Đồng, ánh mắt sắc lạnh:
“Những gì cho, các mới nhận. Còn nếu , thì các sẽ chẳng gì cả.”
“Mẹ, đây là cuối gọi bà như . Từ nay về , hai nhà còn liên quan gì đến nữa.”
Giọng ông lạnh lùng, nhưng đầy quyết tâm. Rõ ràng, từ nay nhà họ Bạch sẽ còn ưu ái.
Bà ngoại Bạch mặt tái mét, định gì đó:
“Chỉ Lan…”
Bạch Chỉ Lan , thèm bà .
“Mẹ, về thôi.” Triệu Tú Mai lên tiếng, giọng nhẹ nhàng.
Người phụ nữ vốn yếu đuối, tiếng trong gia đình. Suốt mấy năm qua, bà như một cái bóng, ai cũng thể sai khiến.
lúc , bà lên, giọng tuy đau đớn nhưng đầy kiên định:
“Mẹ… về thôi. Sau , con sẽ chăm sóc . Còn Thi Đồng… con bé tự chịu trách nhiệm.”
“Bốp!” Bà ngoại Bạch tát mạnh mặt Triệu Tú Mai, trừng mắt giận dữ:
“Cô đang linh tinh gì ! Thi Đồng là con gái cô, là nhà họ Bạch! Sao cô bỏ rơi nó!”
Triệu Tú Mai nước mắt giàn giụa:
“Mẹ, điều con hối hận nhất là đưa Thi Đồng đến nhà họ Đồng để nuôi. Con bé nên là của Đồng gia. Con bé mang họ Bạch, nhưng mơ ước những thứ thuộc về . Con bé… con bé điều sai trái!”
G.i.ế.c .
Đó là tội g.i.ế.c .
Kiều An mới trở về, mới chỉ mười lăm tuổi, mà đối mặt với đủ loại âm mưu, thủ đoạn. Còn Bạch Thi Đồng thì từ lâu quen với việc thao túng khác.
Cô chịu trách nhiệm cho những gì . Nếu về nhà, thì cứ để cô sống cuộc đời do chính tạo . Nếu chịu sửa đổi, thì cô thật sự sẽ tự hủy hoại bản .
Bà ngoại Bạch tuyệt vọng. Triệu Tú Mai hối hận. Bạch Chỉ Lan đau khổ. Đồng Thương Hành và Đồng Kiều Bác thì kiên quyết.
Còn Kiều An thì đang quan sát Bạch Thi Đồng.
Cô đó, còn vẻ yếu đuối như . Ánh mắt đầy cảm xúc khó diễn tả, khóe miệng vẫn giữ nụ lạnh lùng.
Kiều An chợt nghĩ:
Một còn nhỏ tuổi mà tính toán sâu xa như … liệu còn chiêu gì tung ?
Sự khôn ngoan và mưu mô của cô vượt xa những gì một cô gái tuổi teen thể tưởng tượng.
Kiều An cảm thấy… lẽ Bạch Thi Đồng vẫn còn một nước cuối cùng.
Đồng Thương Hành kéo dài thêm. Hôm nay quá nhiều chuyện, cần thời gian để tiêu hóa và chấp nhận.
Ông sang cảnh sát, bình tĩnh :
“Đồng chí cảnh sát, cô Bạch Thi Đồng cũng nghi ngờ liên quan đến vụ cố ý g.i.ế.c . Con gái tổn thương, và Đồng Giai Vận tố cáo cô . hy vọng cô sẽ xử lý theo pháp luật. Chúng xin phép rời , trợ lý và luật sư của sẽ tiếp tục việc với các .”
“Vâng.” Cảnh sát đáp.
Bạch Thi Đồng vẫn thẳng, lạnh lùng :
“ gì cả. chấp nhận lời tố cáo. Không bằng chứng, dựa mà giữ ?”
“ tố cáo cô! Cô chính là nghi phạm! Có bằng chứng, các thể kiểm tra camera theo dõi!” Đồng Giai Vận lập tức lên tiếng.
Cô rõ ràng kéo Bạch Thi Đồng xuống cùng.
Bạch Thi Đồng nhạt, giọng đầy mỉa mai:
“Một kẻ điên tố cáo thì giá trị gì?”
Cô chậm rãi, vẻ mặt hề lo lắng, rõ ràng là sợ hãi.
Mọi đều sững sờ.
“Cô chỉ giả điên thôi!” Đường Linh Thành phản bác.
“Giai Vận!” Một giọng khàn khàn vang lên.
Mọi đều ngẩng đầu . Kiều An cũng , bất ngờ.
Là Đồng Thương Vũ và Lưu Phượng Nghi, cha của Đồng Giai Vận.
So với một năm , họ đổi quá nhiều. Dù trẻ hơn Đồng Thương Hành, nhưng tóc bạc, dáng gầy gò, tiều tụy.
Kiều An suýt nhận họ.
Đồng Thương Hành cũng ngạc nhiên:
“Thương Vũ… chuyện gì xảy ?”
Chỉ một năm con gái trại giáo dưỡng mà họ đổi đến thế ?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-86-dang-so.html.]
Đồng Thương Vũ lắc đầu, Kiều An để chắc chắn cô , mới thở dài:
“An An, chú xin . Là chúng dạy Giai Vận…”
Kiều An lắc đầu, gì.
Với một như Đồng Giai Vận, việc cô g.i.ế.c do cha kiểm soát .
Lưu Phượng Nghi thấy con gái tóc tai rối bù, quần áo lấm lem, liền đỏ mắt.
“Hai là cha của Đồng Giai Vận đúng ?” Cảnh sát hỏi.
Cả hai gật đầu.
Cảnh sát bắt đầu trình bày bộ sự việc. Khi nhắc đến việc Đồng Giai Vận giả điên, cả hai đều run lên.
“… Tình hình hiện tại là như . Mong hai vị phối hợp điều tra.” Cảnh sát .
Đồng Thương Vũ mấp máy môi, nhưng gì.
Lưu Phượng Nghi thì lau nước mắt, :
“Xin … Giai Vận… đúng là vấn đề tâm lý…”
Nói đến đây, bà bật nức nở.
Còn gì đau đớn hơn việc thừa nhận mặt rằng con gái bệnh tâm thần?
Mọi đều sững sờ.
Kiều An cũng giật , lập tức sang Đồng Giai Vận. Ánh mắt cô trống rỗng, đang nghĩ gì.
Đồng Thương Vũ thở dài, nước mắt cũng kìm :
“Giai Vận rối loạn cảm xúc và hành vi, những cơn hoang tưởng và kích động. Hiện đang điều trị… Vì con bé bệnh, chúng lơ là quản lý, để xảy chuyện đáng tiếc…”
Ông lấy một tập hồ sơ bệnh án, ghi rõ thời gian bắt đầu điều trị là ba tháng .
Họ ai con gái bệnh tâm thần, nên giấu kín. Không ngờ Bạch Thi Đồng lợi dụng, suýt nữa gây án mạng.
“ điên! Các mới điên!” Đồng Giai Vận gào lên, giãy giụa dữ dội.
Hai cảnh sát vất vả mới giữ cô .
Lưu Phượng Nghi con gái, thành tiếng. Đồng Thương Vũ như già thêm mấy tuổi trong khoảnh khắc.
Đồng Thương Hành cầm hồ sơ bệnh, há miệng định , nhưng gì.
“Cô thật sự bệnh…” Bạc Lục Ly nhỏ.
Chỉ Kiều An thấy.
Cô gật đầu, môi mím chặt.
Kiều An nhận rằng Đồng Giai Vận thật sự vấn đề về tâm thần. Trước đây, những biểu hiện của cô phần bất thường, nhưng đều nghĩ cô đang giả điên, nên ai nghi ngờ gì.
Có lẽ ngay cả khi Đồng Giai Vận tố cáo Bạch Thi Đồng, cô cũng nhận rằng thật sự mắc bệnh.
Kiều An gì. Cô thể ngờ Đồng Giai Vận trở nên như thế .
giờ thì cô hiểu vì Bạch Thi Đồng hề sợ hãi.
Với kiểu như cô , việc xúi giục khác tay mặt bao chắc chắn trong kế hoạch từ .
Ngay khi tình trạng của Đồng Giai Vận, Bạch Thi Đồng chuẩn sẵn phương án:
Nếu Đồng Giai Vận thành công, thì cô vui mừng. Nếu thất bại, thì lời của một kẻ điên chẳng ai tin.
Chỉ là cô ngờ, ngoài Bạch Chỉ Lan , tất cả đều tin Kiều An và lập tức nghi ngờ cô .
Càng ngờ Kiều An khiến Đồng Giai Vận khai bộ sự thật.
Tình huống rơi kịch bản tệ nhất, nhưng Bạch Thi Đồng vẫn hề hoảng loạn.
Kiều An cô , chỉ thấy … thật sự quá đáng sợ.
Cảm nhận ánh mắt của Kiều An, Bạch Thi Đồng sang, giọng nhẹ nhàng:
“Chú cảnh sát, thể rời ? Chuyện liên quan đến . Người tay là Đồng Giai Vận. Còn lời tố cáo của cô … ai tin lời một kẻ điên?”
Mọi xong đều lạnh sống lưng.
“Đáng sợ thật.” Vân Nhiên trầm giọng.
“ ngờ… từng quen một như .” Đường Linh Thành rùng .
Huống hồ… từng thích ?
Nghĩ đến đó, Đường Linh Thành càng thấy ớn lạnh.
Ngay cả bà ngoại Bạch cũng buông tay cô , thể tin nổi cô :
“Thi Đồng?”
Bạch Thi Đồng sang, bình thản :
“Bà ngoại, lát nữa chúng về thôi. Hôm nay bà mặc mỏng, lạnh ?”
Bà ngoại Bạch mấp máy môi, gì.
Sao cô vẫn thể thản nhiên quan tâm đến chuyện bà lạnh ?
Bà chợt nhận :
Mình hiểu con thật của cháu gái.
Trước đây, khi Bạch Thi Đồng cô cam lòng, bà ngoại Bạch chỉ nghĩ cô sẽ gì đó nhỏ nhặt. Bà ngờ cô dám chuyện nguy hiểm đến tính mạng.
Vì , bà để tâm. Sau đó thấy cô bình tĩnh, bà cũng quên luôn chuyện đó.
khi nhận tin hôm nay, bà gần như chắc chắn, chuyện liên quan đến cháu gái .
Vì thế bà đến đây, cứu cô . Đáng tiếc… bà thất bại. Tình hình ngày càng tệ.
Bà ngoại Bạch chấp nhận sự thật, nhưng phát hiện Bạch Thi Đồng vẫn còn chuẩn phía và điều đó… thật sự quá đáng sợ.
Cô … mới chỉ 17 tuổi?
“Bạch Thi Đồng! Cô đúng là đồ độc ác! Cô rõ Giai Vận vấn đề tâm thần, nên cố tình kích động để con bé tay với Kiều An đúng ?!” Lưu Phượng Nghi lao đến, đ.á.n.h Bạch Thi Đồng.
“Cô đúng là đồ độc ác! Giai Vận tin tưởng cô như , mà cô hại con bé! Chưa đủ ?!”
Không ai can ngăn, chỉ .
Sau vài cú đánh, cảnh sát mới tiến lên ngăn .
Bạch Thi Đồng dậy, loạng choạng, khóe miệng rớm máu, nhưng vẫn lạnh:
“Cứ đ.á.n.h , đ.á.n.h cũng vô ích. chẳng gì cả, chỉ với Giai Vận về Kiều An thôi. cô điên.”
Bạch Chỉ Lan lên, từng bước tiến gần.
“Bốp!” Một cái tát vang lên.
Giọng bà run rẩy:
“Cô thật sự quá đáng sợ…”
Bà thể tin , mà bà từng nghĩ là cô gái hiền lành, đơn thuần… là kẻ như thế .
Bà đ.á.n.h cô , nhưng cũng đ.á.n.h chính .
Bà thật sự quá mù quáng!
Bạch Thi Đồng đưa tay sờ mặt, m.á.u rỉ ở khóe môi. Cô lạnh, giọng đầy cay độc:
“Cô đ.á.n.h ? Có ích gì? Cô tin vì cô ngu ngốc. Nếu Kiều An mạnh mẽ, nếu Bạc Lục Ly, thì giờ cô vẫn nghĩ là đứa cháu ngoan, còn con gái ruột của cô hủy hoại ! Cô thử Kiều An xem, trong mắt cô … còn chút tình cảm nào dành cho cô ?”
Bạch Chỉ Lan run rẩy, dám đầu . Chân bà mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.
Cả căn phòng chìm im lặng.
Bạc Lục Ly buông tay Kiều An, chậm rãi bước đến mặt Bạch Thi Đồng.
Anh cao lớn, ánh mắt lạnh lùng, sắc bén. Khi cô , ánh mắt khiến Bạch Thi Đồng theo phản xạ lùi một bước.
Cô tăm tối, nhưng vẫn còn đáng sợ hơn.
Anh :
“Bạch Thi Đồng, cô đúng là thông minh. Thêm mười tám năm nữa, lẽ ai cản cô. hiện tại, cô mới 17 tuổi, còn quá nhỏ.
Cô , đời , nhiều cách để trừng phạt một . Pháp luật, thứ mà cô cho là đáng sợ nhất khi là cách nhẹ nhàng nhất.”
Nói xong, sang Đồng Thương Hành, giọng nhẹ nhưng đầy ý nghĩa:
“Chú Đồng, ai sai thì chịu trách nhiệm, đúng ?”
Đồng Thương Hành chằm chằm Bạch Thi Đồng, gì, nhưng khẽ lạnh.
Suốt mấy năm cha, ông luôn điềm đạm, hiền hòa. Mọi cứ tưởng ông là con mèo hiền lành, nhưng thật , ông là hổ đang ngủ đông.