Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 80: Từ Bỏ

Cập nhật lúc: 2025-11-07 18:04:36
Lượt xem: 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LXXgErWHB

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Kiều An hề Thường Hoài đang lo lắng đủ kiểu ở bên ngoài. Lúc , cô đeo balo bước khu thực nghiệm Vật lý của Đại học Kinh Hoa.

Dù là kỳ nghỉ Quốc khánh, nhưng trong tòa nhà vẫn nhiều đang thí nghiệm.

Dựa thông tin tìm hiểu đó, Kiều An thẳng đến phòng thí nghiệm của giáo sư La Hướng Kính.

Cửa phòng đóng kín.

Kiều An suy nghĩ một chút, gõ cửa.

Nghe hôm qua thấy giáo sư La ở trường, nên cô tin chắc ông đang việc tại đây. Nếu đến để thí nghiệm, thì ông sẽ lãng phí thời gian xa.

phản hồi.

Cô tiếp tục gõ.

Vẫn động tĩnh.

Chẳng lẽ ông ở đây?

Kiều An thất vọng, chằm chằm cánh cửa, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Một lúc , cửa mở .

Kiều An mừng rỡ, đúng là ông ở đây!

Gương mặt giáo sư La Hướng Kính hiện , đầy vẻ cau . Ông thèm Kiều An, mở cửa quát:

“Gõ cửa như gọi hồn! Không đang thí nghiệm ?!”

Nói xong, ông định đóng cửa .

Kiều An vội đưa tay chặn cửa, giọng gấp gáp:

“Giáo sư La! Xin thầy em vài câu!”

Giáo sư La khựng , híp mắt cô, ánh mắt đầy khó chịu:

“Là em ? Sao mò đến đây?”

Rõ ràng ông quên chính từng cho phép Kiều An đến phòng thí nghiệm .

việc ông vẫn nhớ cô là ai, cũng là một điểm cộng.

Gương mặt ông thể hiện rõ sự khó chịu và phiền phức. Nếu là yếu đuối, chắc đầu bỏ .

Kiều An chuẩn sẵn tâm lý. Cô hề nao núng, thậm chí còn mỉm :

“Giáo sư La, em học Đại học Kinh Hoa, mong theo thầy học tập.”

thẳng vấn đề, vòng vo. Cô rõ giáo sư La kiên nhẫn để dài dòng.

Giáo sư La nhíu mày sâu hơn, giọng đầy bực bội:

, nhận học trò. Một cũng !”

Nói xong, ông định đóng cửa.

Kiều An dùng cả chắn cửa. Dù nhỏ con, nhưng cô vẫn cố gắng vững ở khe cửa, khiến giáo sư La lùi một bước.

Cô vẫn giữ nụ , giọng tuy gấp nhưng rõ ràng, rành mạch:

“Giáo sư La, trong đợt tập huấn, em từng thí nghiệm cùng thầy. Có lẽ thầy vẫn còn chút ấn tượng. Tuy thời gian tiếp xúc ngắn, nhưng em tin thầy hiểu rõ về em.”

“Em xin giới thiệu: Em là Đồng Kiều An, học lớp 11. Ưu điểm lớn nhất của em là bỏ cuộc. Dù cảnh thế nào, em cũng sẽ kiên trì đến cùng. Em tin thể phối hợp với thầy trong công việc nghiên cứu. Và em nghĩ, thầy cũng cần một hỗ trợ lâu dài, ăn ý đúng ?”

nhiều về bản , vì giáo sư La quan tâm. Cô chỉ rõ: thể gì, và sẽ mang điều gì cho ông.

Sau đó, cô lùi một bước, cúi 90 độ:

“Giáo sư La, hẹn gặp ở Đại học Kinh Hoa.”

Giáo sư La sững .

Kiều An quá kiên định. Dù ông phản hồi gì, cô vẫn chắc chắn “hẹn gặp ”, như thể quyết tâm từ bỏ việc trở thành học trò của ông.

“Ha ha.” Giáo sư La khẩy, khi đóng cửa , ông :

“Thi đỗ thủ khoa khối Khoa học Tự nhiên tính.”

Nói xong, ông đóng cửa. Không thêm lời nào.

Câu như khó mà lui.

Kiều An hít một thật sâu, thở thật dài. Cô thấy nhẹ nhõm hơn nhiều.

hồi hộp. Giáo sư La cho cô một câu trả lời rõ ràng, thậm chí câu “Thủ khoa khối Tự nhiên” cũng hời hợt, như thể dù cô đạt , ông cũng sẽ nhận.

… vẫn còn một tia hy vọng, đúng ?

Trong khi đó, Thường Hoài càng chờ càng sốt ruột. Đã hơn mười phút, Kiều An vẫn xuống?

Không thể là tìm phòng, cô rõ ràng mục tiêu, chắc chắn phòng thí nghiệm của giáo sư La ở .

Vậy là… từ chối buồn quá ?

Thường Hoài rõ: bất kỳ học sinh nào gặp giáo sư La, xin học trò, đều chỉ nhận một câu:

“Không.” Rồi cửa đóng .

Tất cả diễn trong đầy hai giây.

Chẳng lẽ Kiều An chịu từ bỏ?

thể cứ gõ cửa mãi, nếu lì lợm quá sẽ giáo sư La đuổi thẳng, bao giờ bước khu thực nghiệm nữa.

Tính cách của giáo sư La… đúng là dễ chịu chút nào.

Thường Hoài càng nghĩ càng lo, liền nhảy khỏi bậc thang, định lên xem .

lúc đó, tiếng bước chân vang lên. Cậu , Kiều An đang bước xuống.

“Đồng Kiều An…” Thường Hoài há miệng, ngạc nhiên.

Thường Hoài nên an ủi Kiều An hỏi xem tình hình thế nào. Kiều An mỉm :

“Đi thôi, cảm ơn nhiều. Sau nếu cần em giúp gì, cứ nhé, đừng ngại.”

Thường Hoài: “…”

Cô vẫn ?

Vừa từ chối mà vẫn bình thản như gì?

Thường Hoài thật sự sững .

Không kiềm , :

“Em… nghĩ thông ? Thật giáo sư La giỏi, nhưng phù hợp để dạy học sinh. Còn nhiều giáo sư giỏi khác để lựa chọn. Nếu em Đại học Kinh Hoa, thể giới thiệu cho em vài …”

Cậu đang định giới thiệu giáo sư thì Kiều An lắc đầu, :

“Không cần . Em theo học giáo sư La.”

Nụ của cô đầy tự tin và kiên định, như thể xác định con đường phía .

“Ông từ chối em ?!” Thường Hoài ngạc nhiên.

“Có từ chối, nhưng vẫn để một tia hy vọng.” Kiều An đáp.

“Bốp!” Thường Hoài suýt nữa ngã xuống đất.

Cậu lo cho bản nữa, vội giữ lấy Kiều An, giọng đầy kích động:

“Ông từ chối ?! Vậy là… ông thật sự thể nhận học trò?!”

“Có thể lắm. Dù em, thì cũng thể sẽ nhận.”

Thường Hoài Kiều An như một sinh vật lạ, một lúc mới thốt lên:

“Dù giáo sư La nhận học trò, thì dám theo học ông … em đúng là gan thật.”

Kiều An nghiêm túc đáp:

“Giáo sư La thật . Điều em quan tâm là những gì thể học từ ông .”

Thường Hoài há miệng, cuối cùng chỉ một câu:

“Nếu em thật sự trở thành học trò của ông , sẽ nhiều vượt qua em, cạnh tranh với em.”

Nếu giáo sư La nhận học trò, chắc chắn Tổ Đức Giang sẽ yêu cầu Thường Hoài thi đấu với học trò đó, và cố gắng thắng diện.

Mà giáo sư La ít đối thủ trong giới học thuật, chỉ riêng Tổ Đức Giang.

Kiều An hề sợ hãi, ngẩng đầu ánh nắng rực rỡ hôm nay, giọng đầy lạc quan:

“Nếu em thật sự học với ông , thì những chuyện đó thành vấn đề.”

Điều cô hướng tới là năng lực của giáo sư La, tính cách.

Cùng ngày, Kiều An bay về nhà. Bạch Chỉ Lan và chỉ gặp một giáo sư, rõ là ai để gì.

Họ đoán chắc là chuyện liên quan đến việc tuyển thẳng.

Kiều An cũng giải thích thêm, vì nếu tính cách của giáo sư La, những điều cô đang cố gắng, thì chắc chắn sẽ ngăn cản.

rõ, Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan chỉ mong cô vui vẻ, chịu bất kỳ áp lực nào.

Đặc biệt là Đồng Thương Hành, nếu theo học một giáo sư mà mở miệng là “ngu ngốc”, thì chắc ông sẽ mất ngủ cả tháng.

, Kiều An quyết định gì.

Chỉ Bạc Lục Ly là giấu.

Anh hiểu cô đến mức dù , cũng đoán theo học giáo sư La.

Dù xót xa cho cô, vẫn luôn ủng hộ.

Giống như , khi thấy giáo sư La khó chịu với Kiều An, gì, chỉ lặng lẽ mang cơm đến, phía chờ cô.

Kiều An từng giấu điều gì.

, thủ khoa khối Tự nhiên thật sự khó. Giáo sư La em từ bỏ.” Kiều An , ánh mắt ban đầu buồn, nhưng nhanh chóng bừng sáng,

“Em sẽ bỏ cuộc! Nhất định thử một . Khi đến bước thể cứu vãn, em sẽ buông tay!”

Bạc Lục Ly ánh mắt rực sáng của cô, lòng đầy xót xa.

Suốt một năm qua, cô nỗ lực ngừng, đổ bao mồ hôi để giành huy chương vàng, tuyển thẳng trường đại học mơ ước. Lẽ hai năm tới cô thể nhẹ nhàng hơn.

vì mục tiêu mới, vì một lời của giáo sư La, cô tiếp tục bước hành trình đầy gian nan.

Bạc Lục Ly đau lòng đến mức nên lời.

Kiều An vẫn đang gọi video, ánh mắt đầy rạng rỡ:

“Anh , sắp tới em cũng sẽ giống , cùng cố gắng thi đại học nhé!”

Một lúc , Bạc Lục Ly khàn giọng :

“Ừ, cùng cố gắng.”

Anh hít một thật sâu, lấy bình tĩnh, gạt nỗi xót xa, chỉ giữ sự lý trí và ủng hộ.

“Gần đây tìm hiểu thêm về giáo sư La. Ai cũng ông giỏi, thành tựu trong Vật lý thì khỏi bàn. ít về thời trẻ của ông . Thật , ông từng là thủ khoa khối Tự nhiên khi thi đại học.” Bạc Lục Ly kể.

“Hả?” Kiều An ngạc nhiên.

. Dù lúc đó thống kê chính thức, nhưng ông xem là đầu. Sau đó, ông học ở Đại học Khoa học Kỹ thuật, nhưng đến năm hai thì đuổi học vì ngoài Vật lý , tất cả các môn khác đều điểm 0. Không học, thi, thậm chí Vật lý cũng bỏ thi.” Bạc Lục Ly kể .

Kiều An gật đầu. Cô từng truyền thuyết về giáo sư La, khi đại học, ông chỉ mê nghiên cứu Vật lý, bỏ bê thứ, cuối cùng đuổi học.

Sau đó ông biến mất vài năm, bất ngờ xuất hiện với một công trình nghiên cứu về chất bán dẫn gây chấn động. Một năm , Đại học Kinh Hoa đặc cách mời về.

Từ đó, cuộc đời ông gắn liền với nghiên cứu, hết công trình đến công trình khác, cứ thế trở thành “ điên vì Vật lý”.

“Vậy nên, Kiều An , việc ông bảo em thi thủ khoa khối Tự nhiên thể chỉ là cho , hoặc là thật sự ý định. Dù thế nào, đó cũng là cơ hội của em. Nhiều giỏi Vật lý bỏ bê các môn khác, nhưng thật , những môn đó đều quan trọng."

“Ngữ văn giúp em diễn đạt, Toán là năng lực tính toán, Tiếng Anh là cầu nối quốc tế. Hóa và Sinh thì gắn bó chặt chẽ với Vật lý.” Bạc Lục Ly nhẹ nhàng.

Kiều An trầm ngâm một lúc, gật đầu thật mạnh:

“Anh , em hiểu . Em sẽ học thật nghiêm túc, chỉ để thi đại học, mà còn để thật sự học kiến thức, lãng phí thời gian.”

Bạc Lục Ly mỉm :

.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-80-tu-bo.html.]

Kiều An suy nghĩ thêm, đưa quyết định:

“Anh , em quyết định . Em sẽ thi đại học nghiêm túc, và từ bỏ cơ hội tuyển thẳng .”

Bạc Lục Ly bất ngờ, chỉ hỏi:

“Em chắc chắn chứ?”

“Chắc chắn!” Kiều An dứt khoát, ánh mắt đầy quyết tâm.

“Được tuyển thẳng giúp em suất Đại học Kinh Hoa, là một đường lui. em đường lui. Em dốc lực, để lối thoát nào cho bản .”

Bạc Lục Ly phản đối, như khi, luôn ủng hộ cô.

Anh chỉ nhẹ:

“Kiều An, cố lên nhé.”

“Anh cũng cố lên!” Kiều An rạng rỡ.

Khi Kiều An từ bỏ cơ hội tuyển thẳng, cô Hạ Úy ban đầu ngơ ngác, đó tin nổi:

“Em gì cơ? Từ bỏ tuyển thẳng á?”

“Vâng.” Kiều An gật đầu.

“Em định học Vật lý chuyên ngành nữa ?”

“Không , em vẫn học Vật lý.”

“Vậy là em chọn trường?”

“Em chọn ạ.”

Cô Hạ Úy cạn lời.

Từ đến nay, cô luôn kiên nhẫn và dịu dàng với Kiều An, nhưng hôm nay, học trò mà tự hào nhất, cô khỏi bực :

“Kiều An, em đang ? Em là chính kiến, cô . nếu chọn trường , từ bỏ tuyển thẳng?”

“Vì em cố gắng hơn nữa để thi đại học.” Kiều An đáp.

Cô Hạ hiểu nổi. Thực tế, lúc chẳng ai thể hiểu quyết định của Kiều An.

Kiều An gây hiểu lầm, nên kể chuyện giáo sư La Hướng Kính. Nếu , chắc chắn sẽ chấp nhận lý do của cô.

Cô Hạ cố gắng thuyết phục:

“Kiều An, em hiểu rằng tuyển thẳng là một đường lui. Không nên đặt tất cả trứng một giỏ. Mình cần phương án dự phòng. Tuyển thẳng nghĩa là thi đại học. Em vẫn thể tiếp tục học ở trường như bình thường.”

dừng một chút, thêm:

Em nhớ Hoàng Mẫn Quân ?

Ngực Kiều An như thắt , tay cô siết chặt góc áo.

Làm mà quên .

Anh từng “Đặt hết trứng một giỏ là quá rủi ro.”

Kiều An buông tay, nhẹ giọng :

“Cô Hạ, huy chương vàng là niềm tự hào của em. Nó giống như kiến thức Vật lý em học, là thứ em , thể gọi là bỏ .”

“Em quyết định . Em sẽ từ chối tuyển thẳng, và tập trung lực kỳ thi đại học.”

Ánh mắt Kiều An sáng rực, đầy quyết tâm. Cô thẳng cô Hạ.

Cô Hạ cũng cô.

Chỉ trong khoảnh khắc đó, cô hiểu rõ sự kiên định và nghị lực của Kiều An.

thở dài, khuyên nữa, chỉ :

“Nếu em từ bỏ, thì cố gắng hết sức để thi đại học. Dù hiện tại em thể đỗ bất kỳ trường nào, nhưng mới lớp 11, vẫn còn gần hai năm. Không lơ là.”

“Em sẽ cố gắng!” Kiều An gật đầu mạnh mẽ.

Cô Hạ bất lực, vẫy tay:

“Cô tôn trọng quyết định của em. Về lớp học , nhớ bổ sung những bài em bỏ lỡ.”

Nói đến đây, cô dừng , mỉm .

Dù Kiều An nghỉ học khá lâu, nhưng vẫn luôn giữ vị trí thứ hai khối. Thành tích của cô cần bàn cãi. Và nếu cô từ chối tuyển thẳng, chắc chắn là suy nghĩ kỹ. Cô Hạ thật sự cần lo lắng quá nhiều.

“Vậy em chào cô Hạ.” Kiều An cúi , bước ngoài, nhẹ nhàng và đầy tự tin.

Giờ cô mục tiêu rõ ràng. Dù kỳ kiểm tra tháng chỉ thứ hai, tâm trạng cô vẫn ảnh hưởng.

Trong văn phòng, cô Hạ lắc đầu, chỉ cảm thấy học sinh thời nay… thật sự chính kiến.

Đối diện, thầy chủ nhiệm lớp 2 hỏi dò:

“Kiều An thật sự từ bỏ tuyển thẳng ? Cô gọi phụ đến trao đổi ?”

“Không . Con bé tính cách cứng đầu, quyết thì đổi .” Cô Hạ lắc đầu.

“Có cơ hội mà chọn mạo hiểm.” Thầy Lương Ba lắc đầu, nhướng mày:

“Cô Hạ, học sinh cô giành , hình như khiến cô lo lắng nhiều nhỉ?”

“Lo lắng gì chứ?” Cô Hạ đáp thẳng, giọng sắc sảo.

“Dù Kiều An khó giữ, nhưng con bé là ứng viên thủ khoa khối Tự nhiên! Nếu thi đại học mà đạt điểm cao, chỉ bất kỳ trường nào, mà cũng sẽ khen thưởng.

Vậy thì lo gì? Nếu lo, thì chỉ lo con bé thể top đầu tỉnh thôi!”

Thực tế, nếu Kiều An thi đại học, cô Hạ sẽ nhận thêm khen thưởng. Với tư cách là giáo viên, cô đặt lợi ích học sinh lên hàng đầu, nên mới khuyên Kiều An chọn phương án an .

lúc đang tranh luận với thầy Lương Ba, cô Hạ tất nhiên sẽ chọn cách lợi cho .

Quả nhiên, thầy Lương Ba hình”, im gì, mặt hậm hực.

Thật đúng là… lợi thế đều cô Hạ chiếm hết!

Kỳ kiểm tra tháng , Kiều An thứ hai, đầu là Tề Thịnh Vinh, cả hai đều ở lớp 1. Nếu Kiều An học ở lớp 2, thì hai lớp còn thể “so găng” với .

Giờ thì… so cái gì nữa?

Lớp 2 thật sự quá ít học sinh nổi bật!

Thầy Lương Ba lẩm bẩm ngừng. lúc đó, Bạch Thi Đồng bước , còn thấy thầy Lương đang lầm rầm:

“Sao Kiều An học lớp chứ? Lúc chủ động tiếp cận cô bé sớm hơn? là tiếc đứt ruột!”

Bạch Thi Đồng biến sắc, cô nhéo nhẹ hông để giữ bình tĩnh, cố gắng kiểm soát biểu cảm.

“Thầy Lương.” Giọng cô nhẹ nhàng.

Thầy Lương ngẩng đầu lên, thấy cô bắt đầu trách móc:

“Bạch Thi Đồng, đây em học mà, càng ngày càng tụt ? Em điểm …”

Ông cầm bảng điểm lải nhải.

Bạch Thi Đồng tờ giấy, tên cô thứ 16, còn tụt thêm mấy hạng nữa, gần xuống tới hạng 20. Cô c.ắ.n môi, liếc sang cái tên Kiều An đang thứ hai, trong miệng như vị kim loại.

Kiều An lớp học. Tề Thịnh Vinh đang bài, phía là Đường Linh Thành đang chăm chú xem sổ ghi chép của Kiều An.

Cậu vốn học , nhưng khi xem sổ của Kiều An thì nghiêm túc.

Tề Thịnh Vinh thấy Kiều An bước , nhướng mày:

“Cô Hạ gọi ?”

việc cần gặp cô .” Kiều An đáp, lấy sách bài tập .

Tề Thịnh Vinh :

“Cậu định vượt ? Áp lực ghê đấy. Trước nghỉ học lâu như , tưởng bỏ xa , ai ngờ chỉ hơn 5 điểm.”

“Cậu hơn 5 điểm ?” Kiều An bất lực. Vậy sẽ cố gắng hơn nữa, sớm đuổi kịp !”

“Có đối thủ như , cũng thể lười .” Tề Thịnh Vinh đầy khí thế, tiếp tục bài.

Phía , Đường Linh Thành hai , tai cụp xuống, trông ủ rũ.

Kiều An lấy sổ ghi chép, lúc thấy vẻ mặt đó của , liền hỏi:

“Gì , mặt như thế?”

“Thi , buồn.” Đường Linh Thành đáp qua loa.

lắm. Dù tụt hạng, nhưng cũng tiến bộ. Có vẻ tháng lơ là . Phải cố gắng hơn nữa đấy.” Kiều An nghiêm túc.

Trước đây Đường Linh Thành tiến bộ nhanh, giờ đột nhiên chững , rõ ràng là dấu hiệu lười.

Cậu xong, đầu như nổ tung. lấy tinh thần, lôi sổ , ép bản học tiếp.

Kiều An nhắc nhở, thể để bỏ quá xa !

“Con về ? Kỳ kiểm tra tháng thế nào?” Bạch Chỉ Lan mang đồ ăn khuya hỏi.

Kiều An kịp trả lời thì Đồng Kiều Bác lên tiếng đầy tự hào:

“Lần con thứ 24 khối!”

“Oa! Tuyệt quá! Giữ phong độ thì thi đại học kiểu gì cũng đỗ trường top. Mấy thầy cô dạy thêm đó đúng là tâm, gửi phong bì cảm ơn thôi!” Bạch Chỉ Lan vui mặt.

Đồng Thương Hành cũng gật đầu:

, nếu con giữ đà , thậm chí tiến thêm chút nữa, thì thể trường tài chính hàng đầu, chọn ngành nào cũng !”

Đồng Kiều Bác nhướng mày, liếc sang Kiều An:

“Chắc chắn là !”

Không ai tỏ ngạc nhiên ngưỡng mộ.

Đồng Kiều Bác hụt hẫng, liền hỏi:

“Kiều An, em thi thế nào?”

Hỏi xong mới nhớ còn Bạch Thi Đồng, vội bổ sung:

“À, còn Thi Đồng nữa, kết quả ?”

Kiều An đang ăn, kịp trả lời.

Bạch Thi Đồng cố gắng giữ bình tĩnh, gượng :

“Em thi …”

Bạch Chỉ Lan liền an ủi:

“Không , cố gắng hơn là . Nếu con hiểu, cứ tìm thầy cô học thêm nhé?”

“Không cần cô, giờ con đang bận học, con sẽ cố gắng!” Bạch Thi Đồng , nhưng thấy chút ấm áp nào trong lòng.

Đồng Kiều Bác vẫn Kiều An:

“Kiều An, em thi thế nào?”

Trong lòng bắt đầu thấy… lẽ sắp "quê độ".

Dù Kiều An thi , chắc cũng đến nỗi tệ.

Kiều An nuốt sữa, c.ắ.n miếng bánh mì, giọng lẫn trong đồ ăn:

“Tụt hạng .”

Đồng Thương Hành liếc mắt Đồng Kiều Bác:

“Em gái con đủ điều kiện tuyển thẳng bất kỳ trường top nào, điểm còn quá quan trọng. Hơn nữa, đó con bé nghỉ học khá lâu, tụt hạng cũng là bình thường.”

“Hiện tại đang thứ hai” Kiều An nuốt xong, thêm.

“Ba , con quyết định sẽ từ bỏ tuyển thẳng, tiếp tục thi đại học.”

Loading...