Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 70: Đoạt Người
Cập nhật lúc: 2025-10-24 15:15:46
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe Kiều An xong, Bạc Lục Ly mỉm , ánh mắt đầy vẻ thấu hiểu.
Kiều An nhắc đến điểm thi là , chứng tỏ cô bài .
Quả nhiên, Kiều An vẫn giữ nụ :
“Ừm, môn Khoa học Tự nhiên vẫn nhất, bằng điểm với Tề Thịnh Vinh, tụi em cùng chia vị trí đầu bảng.”
Hai đạt điểm giống hệt ở vị trí cao nhất, điều đó hề dễ.
Kiều An cảm thấy thực sự ngang sức với Tề Thịnh Vinh. Trong lòng cô bùng lên tinh thần cạnh tranh.
Cô nghĩ, khi thi học thuật xong, lên lớp 11 sẽ tâm ý tập trung học tập.
Cô so tài với Tề Thịnh Vinh một nữa.
“Thầy gọi điện còn gì nữa ?” Bạc Lục Ly hỏi tiếp.
Chỉ để báo điểm thì cần gọi điện riêng, chắc chắn còn chuyện khác.
Kiều An gật đầu:
“Thầy Lâm em về trường một chuyến. Em đoán là thầy đang gặp chuyện khó xử gì đó…”
“Vậy em định ?” Bạc Lục Ly hỏi.
“Cuối tuần nghỉ một ngày, em sẽ xin phép về trường gặp thầy.” Kiều An suy nghĩ một chút quyết định.
Bạc Lục Ly gật đầu, phản đối, chỉ dặn:
“Trên đường nhớ cẩn thận.”
“Vâng!”
—
Lịch học tập huấn khá nhẹ nhàng: sáng học lý thuyết, chiều thực hành.
Nhìn thì vẻ thoải mái, nhưng thực tế ai cũng mệt bở tai.
Thầy cô giao nhiều bài tập, chỉ đưa một câu hỏi tự luận để học sinh tự suy nghĩ.
Những tham gia tập huấn đều là học sinh giỏi Vật lý, sẵn sàng dành thời gian và tâm sức cho môn học . Vì , chỉ một câu hỏi thôi cũng khiến họ trăn trở đến mất ngủ, thậm chí mơ cũng nghĩ đến cách giải.
Giáo viên dạy đổi liên tục: lúc một thầy dạy liền mấy ngày, lúc mỗi ngày một .
Ví dụ như hôm nay, đang giảng là thầy Tổ Đức Giang, giáo viên của Thường Hoài.
Kiều An khá tò mò về thầy Tổ, nhất là từ trao giải, khi cô thấy ông cùng thầy Cừu ở cửa…
Chắc chắn họ quen !
Thầy Tổ Đức Giang bình thường nghiêm, lúc dạy còn nghiêm hơn.
Không chỉ học sinh khác, ngay cả Thường Hoài, học trò ruột cũng thường xuyên ông phê bình.
nếu , thầy cũng tiếc lời khen:
“Câu hỏi tự luận , một bạn . Ví dụ như Bạc Lục Ly, Tô Trạch, Thường Hoài, Đồng Kiều An, Chương Phương Hoa, Dương Lập… Các bạn giải xuất sắc.”
Thầy lấy bài của nhóm Kiều An , đặt lên bàn:
“Lát nữa sẽ để ở đây, thể lên xem cách các bạn giải. Các bạn cũng nên xem bài để học hỏi.”
Cả nhóm gật đầu.
Sau đó, thầy Tổ xem đồng hồ, khoanh tay lưng, lững thững rời khỏi lớp.
Vừa khỏi phòng, lập tức học sinh ùa lên bục giảng để xem bài của nhóm giỏi.
Một lên, cả lớp kéo theo như ong vỡ tổ. Ai cũng đam mê Vật lý, chẳng ai chậm chân.
Dĩ nhiên, trong lòng họ cũng chút phục.
khi cầm bài của khác, ai cũng phân tích kỹ, dễ gì nhường . Có ôm bài buông, tò mò giành xem, khiến bục giảng trở nên hỗn loạn.
Nhóm Kiều An chen , chỉ .
Nghĩ một lúc, Kiều An đề xuất:
“Hay là tụi chia sẻ cách giải miệng với ?”
Bạc Lục Ly gật đầu, :
“Viết lên bảng luôn , lát nữa kiểu gì cũng hỏi.”
Kiều An thấy hợp lý, cùng Bạc Lục Ly lên bục giảng, cầm phấn .
Những còn cũng theo .
Phòng học hơn 100 , bảng đen khá rộng, sáu chia mỗi một góc để .
Phải , chữ của Kiều An cực kỳ và gọn gàng.
Lúc thi học thuật, cô từng một câu hỏi vì sai. Cô tưởng bài sẽ trừ điểm vì chữ , nhưng mới , dù tay run, chữ cô vẫn hơn nhiều bạn nam.
Biết chuyện đó, Kiều An buồn bất ngờ.
Cả nhóm xong nhanh. Các học sinh khác thấy liền chỗ , lắng từng trình bày cách giải.
Sau đó là phần hỏi đáp, tranh luận, phản biện.
Ở đây, ai cũng là yêu Vật lý, phân biệt trường lớp độ tuổi.
Kiều An cũng hòa khí học tập , cô thật sự thích môi trường .
Phía , camera vẫn đang ghi hình.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-70-doat-nguoi.html.]
Một nhóm thầy cô đang ghi chép notebook, xem bàn luận:
“Nhìn mấy bạn đúng là thấy hy vọng của ngành Vật lý trong tương lai…”
“Thường Hoài thông minh, cách giải bài cũng mạch lạc. Tô Trạch và Chương Phương Hoa thì tuy thô nhưng chiều sâu. Đều là những nhân tố tiềm năng.”
“Bạc Lục Ly thì khỏi , đúng là thiên tài!” Một thầy giáo phấn khích đến mức mắt sáng rỡ.
“Còn Đồng Kiều An…” Khi nhắc đến Kiều An, một thầy nhíu mày, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Một khác :
“Cô bé cẩn thận, nghiêm túc, từng mắc nào.”
“Ban đầu nghĩ em là kiểu học sinh chăm chỉ nhưng thiếu năng khiếu. Thật lúc đầu xếp em top 5 ứng viên tiềm năng.”
Người đó nhún vai:
“Mọi thừa nhận, thiên phú quan trọng hơn sự chăm chỉ. Edison từng : “Thiên tài là 1% cảm hứng, 99% mồ hôi.” thật , cái 1% cảm hứng đó còn quan trọng hơn cả 99% mồ hôi. Nếu thiếu năng khiếu, thì khó đến cuối cùng.”
Nhiều thầy cô gật đầu đồng tình.
đó cau mày:
“ từng nghĩ Kiều An là kiểu học sinh như , nhưng em luôn khiến chúng bất ngờ. Từ đầu đến giờ, ai cũng nghĩ em chỉ là học sinh giỏi trong những bình thường, kém hơn mấy bạn thiên tài. thực tế, em từng tụt …”
“Cứ quan sát thêm , mới đầy một tuần mà.”
“Ừ, còn sớm.”
—
Kiều An hề đang là chủ đề bàn luận của các thầy cô, cũng biểu hiện của khiến họ ngạc nhiên tò mò.
Sau một tuần bận rộn, cô tranh thủ ngày nghỉ để xin phép về thành phố C.
Chiều hôm đó, buổi thực hành, cô bay về buổi tối. Khi đến nơi thì gần sáng.
Chú Hình sân bay đón cô về, cả nhà họ Đồng vẫn thức chờ.
“Sao ngủ ? Không cần đợi con , muộn thế mà.” Kiều An , giọng đầy bất lực.
Đồng Thương Hành cô đầy xót xa:
“Tập huấn chắc mệt lắm ? Mới một tuần mà con gầy !”
Bạch Chỉ Lan và Đồng Kiều Bác gật đầu lia lịa, đồng tình tuyệt đối.
Kiều An càng thêm bất lực:
“Con gầy mà…”
“Gầy ! Mau ăn chút gì ngủ.” Bạch Chỉ Lan kéo cô xuống bàn ăn, sang với Đồng Kiều Bác:
“Kiều Bác, còn mau ngủ? An An về , con cũng ngủ , mai còn học thêm.”
Học sinh lớp 12 đúng là khổ thật.
Đồng Kiều Bác lắc đầu, ngủ. Đã lâu gặp Kiều An, vẫn nhớ cô, nên thêm chút nữa.
Thế là cả nhà cùng ăn với Kiều An, mới ngủ.
—
Sáng hôm , Kiều An và Đồng Kiều Bác mỗi lên xe theo hướng riêng.
Kiều An đến trường, còn Đồng Kiều Bác học thêm.
Trường Nhị Trung cũng lớp học thêm, nhưng hiệu quả cao, nên Kiều Bác chọn học một kèm một với giáo viên giỏi. Vì , đến trường.
Trên đường đến trường, Kiều An vẫn đang suy nghĩ…
Thầy Lâm Văn Giác gọi về rốt cuộc là vì chuyện gì?
—
Tại trường học.
“Lâm Văn Giác! quan tâm, ngay từ đầu xác định , Đồng Kiều An nhất định lớp !”
“Ờ, cô xác định là xác định ? cũng xác định từ sáng sớm ! Rút thăm , công bằng nhất là rút thăm. Nếu cô rút , sẽ gì!”
“Xì, thèm rút thăm với . Anh nghĩ dễ ăn thế ? Đồng Kiều An là học sinh lớp , Lâm Văn Giác, , đó em lớp ?”
“Đó là do cô cứ bám lấy em ! còn chuyện với em nào. Chúng cần một cơ hội công bằng để tranh!”
…
Hai cãi ầm ĩ, khiến thầy Lâm Văn Giác đau đầu.
Từ khi kết quả thi học thuật cấp quốc gia công bố, hai giáo viên tranh giành Kiều An. Giờ thêm điểm thi cuối kỳ, họ càng “đấu” dữ hơn.
Ban đầu, thầy Lương Ba còn ngại gặp Kiều An. khi thấy điểm thi, ông áy quyết định “mặt dày” giành bằng .
Lớp của ông vốn thành tích , nhưng khi tách riêng điểm xã hội và tự nhiên thì tụt hạng khá nhiều.
Trong khi lớp 1 Tề Thịnh Vinh, nếu Kiều An cũng đó thì ông chẳng còn hy vọng gì trong hai năm tới.
Vì , ông bất chấp, nhất quyết tranh giành với cô Hạ Úy.
Dù là rút thăm, ông vẫn cơ hội.
Còn Hạ Úy thì chịu. Cô nhất định Kiều An, bất kỳ yếu tố nào ảnh hưởng đến việc đó, càng chấp nhận rút thăm, vì xác suất chỉ là 50/50.
Hai tiếp tục cãi , như thể sắp đ.á.n.h đến nơi.
Thầy Cừu Dịch Khôn bên cạnh, gặm chân gà xem kịch vui, ánh mắt đầy hứng thú.