Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 7: Mượn Sách
Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:29:30
Lượt xem: 18
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Đồng Giai Vận vội vàng chen , chút che giấu thái độ, đặc biệt là ba chữ “ cửa ”, khiến Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan đều nhíu mày.
Lưu Phượng Nghi trừng mắt liếc Đồng Giai Vận một cái, bà là của cô bé, đương nhiên thể nhận cảm xúc thật của đối phương.
Đồng Giai Vận vội vàng chữa cháy: “Con chỉ , chị An An học cùng lớp với chúng con thôi mà.”
Dù trường cấp ba khai giảng, nhưng với gia cảnh của họ, vẫn thể tình hình phân lớp.
Bạch Thi Đồng và Đồng Giai Vận đều điểm thi cấp hai tệ, dù Đồng Giai Vận kém hơn Bạch Thi Đồng một chút, nhưng so với khác vẫn , nên cả hai đều lớp chọn, còn xếp chung một lớp.
Đồng Kiều Bác cũng đang học lớp chọn năm lớp 11. Dù thành tích của bình thường, nhưng các môn khoa học tự nhiên vẫn khá , đủ lớp chọn.
Đối với một trường như Nhị Trung, điểm chuẩn đầu cấp hai hề thấp.
Kiều An đó, chắc chắn cửa , nộp một khoản phí nhỏ. Còn lớp chọn thì càng cố gắng hơn, dù một trường như Nhị Trung, mỗi năm bao nhiêu học sinh tiền quyền chen lớp chọn, bao nhiêu mà kể. Trường chỉ tiêu hạn chế, nên vẫn dùng chút "quan hệ".
Nhị Trung là trường xếp thứ hai tỉnh, Nhất Trung là thứ nhất, nhưng dù là thứ hai, tính theo điểm thi thì cũng dễ .
Nói cách khác, lớp thường của Nhị Trung thực cũng ưu tú, lớp chọn thì khỏi , về cơ bản đều là những học sinh tiềm năng các trường đại học trọng điểm.
Bạch Thi Đồng nở nụ , tay tự nhiên gắp thức ăn cho Bạch Chỉ Lan, giọng dịu dàng: “An An là học cùng lớp với bọn chị , dù An An mới đến, việc học lẽ quen. Lớp chọn dù môi trường học tập cũng hơn một chút, cũng tiện cho chúng kèm An An học.”
Khi cô chuyện, ánh mắt thoáng chút ưu tư.
những khác về cơ bản đều hiểu ý cô -
Kiều An đến thành phố, thành tích của cô lẽ ở lớp thường cũng thuộc hàng cuối, thì còn vấn đề “gà đầu đàn, phượng đuôi” gì nữa. Vào lớp chọn, còn thể giúp đỡ lẫn .
Lời Bạch Thi Đồng thật đúng là hợp tình hợp lý, hơn nữa thể cảm nhận cô là vì cho Kiều An mới như .
"Thương Hành, em thấy Thi Đồng lý, là đến lúc đó cho An An lớp chọn ." Bạch Chỉ Lan vẻ mặt tán đồng, bà về phía Kiều An: “An An cần lo lắng theo kịp, chị họ con thi cấp hai trong top hai mươi của thành phố, để chị kèm con học.”
Đồng Thương Hành vẫn cau mày.
Ông cảm thấy Bạch Thi Đồng lý, nhưng ông cảm thấy môi trường học tập ở lớp chọn căng thẳng như , liệu quá sức với An An ?
Nếu lớp thường còn theo kịp, thì lớp chọn càng khó khăn.
Ánh mắt ông cũng về phía Kiều An: “An An, ba cảm thấy lẽ lớp thường sẽ hơn, nhưng cái cũng tùy ý con. Con học ở thì học ở đó.”
Nụ Đồng Thương Hành hiền từ, chậm rãi đều là bao dung.
Kiều An ngẩng đầu, ánh mắt những đang chờ đợi câu trả lời của .
Bạch Thi Đồng thẳng mắt cô, nở nụ : “An An, chị và Giai Vận sẽ cùng em học tập.”
Khóe miệng Kiều An nhếch lên, mái tóc dày che khuất phần nào khuôn mặt, thấy rõ cảm xúc trong mắt cô.
Trong nguyên tác chính là như , Đồng Kiều An trong lòng chút lo lắng, nhưng cô vẫn chọn lớp chọn, bởi vì cô quá thiện cảm với Bạch Thi Đồng, nghĩ thể cùng cô và Đồng Giai Vận cùng học hành, nên chọn lớp chọn.
Thành tích của cô so với học sinh Nhị Trung chút kém, nhưng ở trường cấp hai của họ, cô luôn đầu, nên đối với lớp chọn, ban đầu cô nghĩ đến sự cạnh tranh khốc liệt đến mức nào.
Đến khi lớp chọn , cô mới kém đến mức nào, gần như theo kịp nhịp độ của lớp chọn Nhị Trung.
Hơn nữa, một học sinh cuối lớp mà học ở lớp chọn, cô thích chuyện, chỉ học sinh xa lánh cô , ngay cả giáo viên cũng về cơ bản coi cô như khí. Giáo viên chủ nhiệm của họ vô cùng ghét cái học sinh kéo chân .
Trong cảnh như , Đồng Kiều An ngày càng trở nên u ám, gần như thể đoán .
Kiều An vẫn hiểu rõ nội dung học tập ở thế giới giống với những gì cô học , nhưng đời , thành tích của cô luôn khá , thi đại học... nếu cuối cùng thiếu điểm môn tổ hợp khoa học tự nhiên, thì một trường trọng điểm vấn đề gì.
Trở thành Đồng Kiều An, chỉ sống thêm một đời, còn thể thi đại học, bù đắp những tiếc nuối, lòng Kiều An tràn ngập vui mừng.
Giọng cô nhẹ nhàng, mang theo chút thoải mái:
“Con ba.”
Chọn lớp thường, vì sợ hãi lớp chọn, mà là... dây dưa với Bạch Thi Đồng và Đồng Giai Vận, thể tiết kiệm bao nhiêu chuyện phiền phức.
Nếu thi đại học , nỗ lực hết , tuyệt đối lý do gì lãng phí ba năm thời gian.
Kiều An xong, tiếp tục trở vẻ yên tĩnh của . Người cha mới toanh Đồng Thương Hành trong mắt tràn đầy cảm động, chiếc đũa gắp một miếng thịt đặt bát Kiều An -
“Ăn nhiều một chút, An An con gầy quá.”
Cô quyết định, Đồng Thương Hành cũng xu hướng chọn lớp thường, những khác tự nhiên sẽ gì nữa.
Ánh mắt Bạch Thi Đồng lóe lên, cuối cùng vẫn gì.
Sau đó bữa cơm diễn khá yên tĩnh. Ăn tối xong, Đồng Thương Vũ và nhà họ Bạch đều trở về.
Bạch Thi Đồng cũng theo về nhà họ Bạch. Cô học thì ở nhà Đồng gia, phần lớn thời gian nghỉ, vẫn ở nhà họ Bạch.
Dù ... vẫn là họ Bạch.
Phòng của Bạch Thi Đồng cũng dọn dẹp xong, bây giờ chính thức thuộc về Kiều An, trở thành phòng của Kiều An, phòng bên cạnh là của Đồng Kiều Bác.
Hai phòng bố cục gần như giống hệt , chỉ khác về phong cách bên trong.
Buổi chiều, trong phòng đó, giúp việc vẫn luôn bận rộn, còn thường xuyên đến cửa giúp đỡ lắp đặt đồ đạc, nhưng động tĩnh khá nhỏ. Nếu Đồng Thương Hành thường xuyên lên xem, Kiều An cũng .
"An An, xem phòng thích nhé, đồ đạc bên trong đều là ba chọn đấy!" Giọng Đồng Thương Hành chút hồi hộp, xong, nhẹ nhàng đẩy cửa phòng .
Trong lòng Kiều An vẫn chút mong đợi. Cái cảm giác cha quý trọng là cảm giác cô bao giờ trải nghiệm.
Cô nhấc chân, bước nhanh phòng.
Trong tầm mắt... tất cả đều là màu hồng nhạt.
Giường hồng nhạt, tủ hồng nhạt, giường búp bê hồng nhạt, rèm hồng nhạt, còn bàn ghế hồng nhạt…
"Ha ha ha ha ha ha ha ha!!!!" Đồng Kiều Bác ngang qua, tò mò liếc , ngay đó bùng nổ một tràng như điên.
Đồng Thương Hành giơ tay, một cái tát đầu Đồng Kiều Bác, hung hăng trừng mắt .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-7-muon-sach.html.]
Ngay đó dịu dàng về phía Kiều An: “An An... con thích ? Nếu thích thì với ba, đầu tìm kiến trúc sư, cho con.”
Đồng Kiều Bác: “...”
Ông già nhà đối xử khác biệt quá, khiến bắt đầu nghi ngờ là con nhặt ?
Khóe miệng Kiều An giật giật, gật đầu: “Cảm ơn ba, con... thích ạ.”
Trừ việc màu hồng nhạt nhiều, thì cũng tệ, phối hợp với các màu khác, vẫn .
Chỉ là con gái ở tuổi , nhiều dùng màu hồng nhạt, luôn cảm thấy vẻ trẻ con, nhưng cha cảm thấy vô cùng thích hợp với trẻ con.
Họ tốn công, Kiều An cũng cảm thấy thể chấp nhận, liền thích.
Đồng Thương Hành nhẹ nhàng thở , Bạch Chỉ Lan kéo cô , bầu bạn trò chuyện với cô một lúc lâu, còn trông cô tắm đồ ngủ lên giường, lúc mới rời .
Kiều An giường, buồn ngủ chút nào. Thực tế lúc mới hơn chín giờ, vẫn còn sớm.
“Cộc cộc...” gõ cửa.
“Vào .” Kiều An dậy, ngơ ngác về phía cửa.
Rồi đó cửa từ từ mở , Đồng Thương Hành , tay ông còn bưng một ly sữa bò, mặt nở nụ : “An An, uống ly sữa bò hẵng ngủ nhé.”
Ông bưng ly sữa tới, Kiều An cảm ơn, nhận lấy ly sữa bò nóng uống.
Cơ thể của cô vẫn còn suy dinh dưỡng, nhà Bạc cố hết sức đối với cô, nhưng dù điều kiện cũng hạn.
“An An, trai con hồi lớp mười cũng học lớp thường, bây giờ con càng thích hợp với lớp thường hơn. Con ở trường vui vẻ là , ba cần con thành tích .” Đồng Thương Hành khẽ giải thích.
Ông lo lắng con gái sẽ cảm thấy học lớp thường , dù ... những đứa trẻ khác đều học lớp chọn.
Kiều An lắc đầu: “Không ba, con mà, lớp thường của Nhị Trung cũng . Nếu con học , lên lớp mười một sẽ lớp chọn.”
Về điều , cô hề nghi ngờ.
Dù thế giới chút khác biệt so với những gì cô học, chỉ cần nỗ lực, chắc chắn sẽ học giỏi.
“Ừ ! An An chí khí, nhưng nhà ép thành tích, chỉ cần con vui vẻ là .” Đồng Thương Hành xoa đầu Kiều An, một nữa ép thành tích.
Ông sợ Kiều An áp lực quá lớn, dù lớp chọn của Nhị Trung chỉ hai lớp, cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Kiều An nhận ông mấy kỳ vọng việc cô sẽ lớp chọn , cũng gì thêm. Thành tích gì đó, cứ là .
Đợi Đồng Thương Hành , cô vẫn ngủ , nghĩ ngợi xuống giường, khoác thêm áo ngoài.
Tháng tám trời nóng như đổ lửa, nhưng trong nhà cũng điều hòa, còn lạnh lẽo.
Kiều An đến bên ngoài phòng Đồng Kiều Bác, cửa phòng khép hờ, trong phòng đèn sáng, cô giơ tay gõ cửa.
“Vào !” Trong phòng truyền tiếng .
Kiều An mím môi, đẩy cửa .
Bên trong, Đồng Kiều Bác mặc áo ngủ đang giường. Thấy là Đồng Kiều An, ánh mắt thoáng kinh ngạc, ngay đó từ trong chăn lấy điện thoại -
“Là cô , hết hồn!”
“Má nó! C.h.ế.t !!”
“Aaaaaaa!”
Hiển nhiên, thua.
Đồng Kiều Bác ném điện thoại xuống, về phía Kiều An, vẻ kinh ngạc trong mắt vẫn tan hết: “Gì đấy?”
Con nhỏ …
Hay là mới đến nơi lạ, nên ngủ ?
Cậu bò dậy khỏi giường, tiến lên, giọng điệu kỳ cục vang lên: "Không ngủ ?"
Vậy... là an ủi một chút?
Chỉ là…
Má nó! An ủi thế nào bây giờ!
Đồng Kiều Bác bực bội gãi đầu.
Kiều An đang tự tưởng tượng cái gì, thẳng chủ đề, mở miệng: “Có thể cho mượn sách giáo khoa lớp mười ?”
Dù cũng ngủ , chi bằng xem sách !
Đồng Kiều Bác: “...” Gì?
Cậu ngẩn , ánh mắt chút ngốc, “Tìm ... mượn sách giáo khoa?” Chẳng lẽ ngủ , cầu an ủi ?
Kiều An cho rằng hỏi vì tìm mượn.
Nghĩ nghĩ, cô nghiêm túc trả lời: “Sách giáo khoa dùng lẽ sẽ mới hơn.”
Đồng Kiều Bác: “…………”
Cậu cảm thấy chế giễu!!
Tác giả lời :
Đồng Kiều Bác: cảm thấy chế giễu!!
Kiều An (mặt nghiêm túc): ... ăn ngay thật mà?