Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 61: Em Gái
Cập nhật lúc: 2025-10-14 06:01:28
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
là lúc Đồng Kiều Bác căng thẳng. Không vì sợ Bạc Lục Ly, mà là… đủ tự tin để đối mặt trực tiếp.
Thế nên mới gọi thêm Vân Nhiên và Đường Linh Thành cùng, kiểu như “ đồng đội thì đỡ run”.
Nếu chuyện gì xảy , thì ít nhất cũng là ba đ.á.n.h một!
kịp đến cổng khu nhà, Đồng Kiều Bác khựng .
“Sao thế? Sao tự nhiên ?” Đường Linh Thành cũng dừng theo, ngơ ngác hỏi.
Đồng Kiều Bác ho nhẹ, chỉnh quần áo:
“Hôm nay ăn mặc chứ?”
Anh về nhà là ngay bộ đồng phục, mặc áo sơ mi kẻ ô và quần jeans, kiểu dáng khá cá tính, hợp với .
Không hổ danh là “hot boy Nhị Trung”.
Vân Nhiên bật :
“Đẹp trai đấy, vấn đề gì.”
Đồng Kiều Bác lập tức lấy khí thế, vuốt tóc, ngẩng cằm, bước đầy tự tin.
Ba đến cổng khu nhà thì thấy một trai cách đó xa.
Anh mặc đồ đơn giản, áo trắng, quần jeans đen, kiểu quần lửng vặn.
Bộ đồ nếu mặc lên khác thì chẳng gì nổi bật, nhưng mặc thu hút ánh từ xa.
Gương mặt càng khiến chú ý, đường nét sắc sảo, đôi mắt sâu như mực, tóc rối vì trời nóng.
Dưới cái nắng gay gắt, vẫn thẳng, kéo theo một chiếc vali, lặng lẽ về phía cổng khu nhà chờ ai đó xuất hiện.
Quần áo thể nổi bật , nhưng những khiến quần áo trở nên hơn. Và Bạc Lục Ly là kiểu như .
Một trai cao ráo, khí chất như ngọc, khiến lời khen đều trở nên thiếu sót.
Đồng Kiều Bác sững . Không vì vẻ ngoài của , mà là…
Anh… giống An An.
Ý nghĩ đó khiến thấy khó chịu, nhưng thể phủ nhận.
Không giống về ngoại hình, mà giống ở khí chất, đều vẻ ngoài điềm đạm, sống lưng thẳng, dù ở cảnh nào cũng giữ vững tinh thần, d.a.o động.
Họ đều là kiểu mục tiêu rõ ràng, chọn hướng thì sẽ kiên trì đến cùng.
Giống như lúc , trời nắng gắt, nhưng Bạc Lục Ly vẫn chỉ về phía cổng, chờ gặp.
Người đó là ai?
Đồng Kiều Bác rõ… chắc chắn .
Bên cạnh, Đường Linh Thành huých nhẹ , hạ giọng:
“Ê, đang khí thế hừng hực ? Sao thấy đơ thế?”
Đồng Kiều Bác giật tỉnh , lập tức bước nhanh về phía Bạc Lục Ly. Vân Nhiên và Đường Linh Thành cũng theo .
“Cậu đến ? An An đang ở nhà, trời nóng quá nên đón .” Đồng Kiều Bác cố tỏ bình tĩnh.
“Ừ.” Bạc Lục Ly gật đầu, “Cảm ơn, vất vả .”
Giọng khàn, lẽ vì im lặng lâu. Gương mặt vẫn lạnh lùng, biểu cảm gì nhiều, nhưng vẫn lịch sự và lễ phép.
Ngay cả Đồng Kiều Bác cũng thể thiếu lễ độ thái độ gì .
“Đi thôi.” Đồng Kiều Bác tiếp.
Anh dẫn đường trong, chủ động giúp kéo vali. Bạc Lục Ly cũng yêu cầu, cứ thế tự kéo theo, bước chậm rãi phía .
Đi một đoạn, Đồng Kiều Bác nhịn nữa, lên tiếng:
“Sao đến nhà ? Trước giờ đến?”
“Trước đây phiền , cũng cảm thấy cần thiết.” Bạc Lục Ly đáp, giọng vẫn bình thản.
Trước đây, gì trong tay, còn hơn một năm nữa mới thi đại học.
Anh nhận bất kỳ sự giúp đỡ nào từ gia đình họ Đồng, càng dựa đó để “chống lưng” cho Kiều An.
giờ thì khác. Anh đạt giải nhất cấp tỉnh trong kỳ thi học thuật, chỉ còn thiếu vòng chung kết. Con đường phía rõ ràng.
Từ cấp tỉnh, thành phố, huyện, trường học, nhận đủ lời khen và công nhận. Không cần ai giúp đỡ nữa.
Vì , giờ thể đường hoàng bước nhà Đồng Kiều Bác, để hiểu hơn về cuộc sống của Kiều An, về… gia đình cô.
Nghĩ đến đó, ánh mắt Bạc Lục Ly dịu .
Đồng Kiều Bác thì hiểu hết ý nghĩa trong lời của .Lớn lên trong môi trường khác, tính cách kiêu ngạo, thể hiểu suy nghĩ của Bạc Lục Ly.
Thế nên :
“Vậy giờ thấy phiền nữa, thấy cần thiết đúng ?”
Câu rõ là châm chọc.
Bạc Lục Ly chỉ một cái, đáp.
Không khí bỗng trở nên căng thẳng.
Đường Linh Thành vội kéo tay áo Đồng Kiều Bác, cố gắng xoa dịu tình hình:
“Nè, Ly… đường chắc mệt ha? Trời nóng quá, nhanh chút . An An hôm nay cứ nhắc suốt, đang chờ ở nhà đó. Tiếc là mai hai , thì ở chơi thêm vài ngày!”
Cậu tươi rói, còn khoác tay lên vai Bạc Lục Ly, thiết như từng chuyện gì xảy .
Bạc Lục Ly ngại với hành động đó, nhưng phản ứng gì.
Dù Đường Linh Thành đang cố lấy lòng, nhưng cái cách về Kiều An như thể quen khiến Bạc Lục Ly… khó chịu.
Anh gì, chỉ mỉm lịch sự đáp .
Vân Nhiên cũng góp chuyện, chủ yếu là với Đường Linh Thành, còn Bạc Lục Ly chỉ thỉnh thoảng gật đầu.
Cứ thế, cả nhóm về phía nhà Đồng Kiều Bác, khí cũng tạm .
Đồng Kiều Bác Đường Linh Thành toe toét mà thấy chướng mắt. Trong lòng thầm nghĩ: “Ha ha, cái kiểu mà cũng mơ An An thích? Mơ cưng!”
Nghĩ đến Kiều An, nhớ đến việc cô vui mừng vì Bạc Lục Ly đến, càng thấy khó chịu.
Anh bước nhanh hơn, dẫn đầu về nhà, ba theo .
Vừa đến cổng, thấy cửa mở sẵn.
Kiều An đang đó chờ.
Cô đồng phục, mặc đồ ở nhà như thường lệ, mà mặc chiếc váy xanh mà mua cho. Váy dài đến mắt cá chân, tôn dáng mảnh mai và gương mặt xinh xắn của cô.
Tóc gội xong, còn buộc, xõa nhẹ lưng. Làn da trắng, đôi mắt to tròn, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, đúng là một “tiểu tiên nữ”.
Đồng Kiều Bác gần như quên mất, Kiều An từng là cô bé đen nhẻm khi mới về nhà, giờ chỉ cần trang điểm nhẹ một chút là xinh đến mức .
Cô gái đáng yêu … là em gái .
Anh thấy tự hào, ngẩng cao đầu.
Kiều An cũng thấy , mắt sáng lên, nở nụ rạng rỡ.
Cô chạy tới…
Đồng Kiều Bác như một đứa ngốc, chuẩn giơ tay đón.
…
Cô vòng qua , ôm lấy lưng .
“Anh!” Cô gọi ngọt ngào.
Đồng Kiều Bác: “…”
Cái quái gì ?!
Anh sững , đầu óc trống rỗng:
“ là ai? đang ở ? đang gì?”
Anh đầu , thấy Bạc Lục Ly đón lấy Kiều An, nhẹ nhàng buông , xoa đầu cô.
Bạc Lục Ly ngờ Kiều An xinh đến . Trong thời gian ở bên, cô trưởng thành, rực rỡ như một bông hoa nở đúng mùa lặng lẽ nhưng khiến thể rời mắt.
Bạc Lục Ly cúi đầu, ánh mắt dịu dàng, khác với vẻ lạnh lùng lúc nãy. Giọng trầm ấm:
“Kiều An.”
Đồng Kiều Bác: “…”
Trời ơi!
Đó là em gái !
Cậu buông cái tay khỏi đầu con bé ngay cho !
Đồng Kiều Bác như “nổ tung”, lập tức giơ tay kéo Kiều An , giận dỗi :
“Trời nóng thế , em thấy nắng ? Vào nhà nhanh lên!”
Nói xong, kéo cô thẳng trong.
“Này! Anh gì ?!” Kiều An giãy giụa, thoát , chỉ thể đầu Bạc Lục Ly.
Anh chỉ mỉm bất lực, bước theo .
Kiều An thu ánh mắt, trừng Đồng Kiều Bác một cái, hậm hực :
“Anh nhẹ tay chút! Nếu thì tự , gì mà cáu bẳn thế, uống t.h.u.ố.c cho bớt nóng!”
Đồng Kiều Bác mặc kệ, vẫn kéo cô nhà.
Bạc Lục Ly, Vân Nhiên và Đường Linh Thành cũng theo .
Đồng Kiều Bác còn lẩm bẩm:
“Tóc sấy khô mà chạy ngoài, em sức khỏe mà?”
Kiều An:
“…Anh ơn , đang giữa mùa hè đấy!”
Tóc gội xong, ngoài nóng một chút là khô ngay!
Đồng Kiều Bác hừ một tiếng:
“Chẳng chút dịu dàng nào, em thế nào là dáng vẻ của con gái ?”
Kiều An: “…”
Không dáng vẻ con gái? Vậy chắc là con trai ?
Cô thật sự c.ắ.n cho một cái!
—
Trong nhà, Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan thấy Bạc Lục Ly bước .
Đồng Thương Hành mỉm :
“Lục Ly đến ? Trời nóng quá, con uống nước cho mát.”
Bạch Chỉ Lan rót nước :
“Kiều Bác đúng là… giúp Lục Ly xách đồ gì cả. Lục Ly, con, đây là nước ấm nhé, trời nóng thế nên uống lạnh quá.”
Bạc Lục Ly mỉm lịch sự:
“Cảm ơn bác trai, bác gái.”
Hai lớn đều vui vẻ.
Bạc Lục Ly xuống ghế sofa. Kiều An định cạnh , nhưng Đồng Kiều Bác nhanh tay nhanh chân, chen ngay bên cạnh Bạc Lục Ly.
Kiều An: “…”
Cô đành cạnh Đồng Kiều Bác, trong lòng tức xì khói, giơ tay véo một cái.
“ là đồ phiền phức!”
Đồng Kiều Bác cũng trừng mắt:
“Nóng quá, xa một chút!”
Kiều An hậm hực dịch , cũng dịch theo.
Thế là chiếc sofa, Kiều An đẩy sang một bên, Bạc Lục Ly bên , giữa hai là Đồng Kiều Bác như một bức tường ngăn cách.
Đồng Thương Hành liếc mắt con trai, quát:
“Kiều Bác! Đừng gây rối nữa!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-61-em-gai.html.]
Đồng Kiều Bác bĩu môi, gì. Trong lòng thì đang tức điên.
Cái gì mà hòa thuận, cái gì mà Vân Nhiên bày mưu tính kế, quan tâm nữa.
Giờ chỉ thấy Bạc Lục Ly chướng mắt, và càng khó chịu hơn khi thấy Kiều An cứ gần .
Bạc Lục Ly chỉ bằng ánh mắt bất lực, hề tỏ khó chịu. Dù thì Kiều Bác cũng là ruột của Kiều An, trẻ con một chút, nhưng định chấp.
Anh tập trung trò chuyện với bác trai, bác gái. Vì tiếp đón nồng nhiệt là nhờ Kiều An, nên luôn giữ thái độ lịch sự, cảm ơn và đáp đúng mực.
Ba lớn chuyện vui vẻ.
Còn Kiều An và Kiều Bác thì cứ cạnh … cãi .
Kiều An gần Bạc Lục Ly, nhưng Kiều Bác cho.
“Ngồi đây thì c.h.ế.t ?” Đồng Kiều Bác .
“Anh gây chuyện thì c.h.ế.t ?” Kiều An đáp.
“Ai gây chuyện? Nhìn em kìa, kích động như thế, thể dịu dàng một chút ?”
“Em thích kích động đấy, tránh !”
“Không tránh! Em suốt ngày gọi là “”, gọi ruột của là “” ?”
“Em gọi! Anh thi học thuật mà đòi ? Anh còn gọi em là “chị” nữa mà?”
Kiều An, em đúng là hỗn!
“Kiều Bác, đúng là hổ!”
…
Đường Linh Thành và Vân Nhiên , truyền tín hiệu bằng ánh mắt:
Vân Nhiên: “Không cứu nổi.”
Đường Linh Thành: “Thôi, chấp nhận phận .”
—
Buổi tối.
Cả bàn đầy món ngon, đều do Bạch Chỉ Lan và cô giúp việc cùng chuẩn .
Kiều An gắp một miếng rau trộn đùi gà cho Bạc Lục Ly, :
“Anh thích món mà, em đó, ngon lắm, ăn thử !”
Bạc Lục Ly , nếm thử gật đầu:
“Ngon thật.”
“Vậy là , An An cũng thích món lắm.” Bạch Chỉ Lan .
Có bà hỏi Kiều An ăn gì, cô bé vốn kén ăn bất ngờ nhắc đến món rau trộn đùi gà. Bà thử, thấy con ăn nhiều, từ đó thường xuyên nấu món .
“Kiều An ít khi thể hiện rõ thích món gì.”
Kiều An và Bạc Lục Ly , gì.
Ngày xưa, nhà Bạc nghèo. Một con gà cũng dám ăn phần thịt ngon. Bà nội thích ăn cổ, Bạc Lục Ly thích cánh, còn Kiều An thì thích chân gà.
Không ai đụng đến phần đùi.
Hai cái đùi gà cứ để đó, nguội lạnh. Bà nội xé trộn rau, chia đều cho cả nhà.
Sau khi bà mất, Bạc Lục Ly vẫn giữ thói quen xé đùi gà trộn rau cho Kiều An.
Kiều An thu dòng suy nghĩ, gắp thêm đồ ăn cho ba :
“Ba thích món , hôm nay vất vả , ăn thêm chút thịt , ăn ít thì béo .”
Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan nhận đồ ăn từ con gái, tít mắt.
Kiều An sang Đồng Kiều Bác.
Chưa kịp gì, hừ một tiếng, giọng đầy kiêu ngạo:
"Anh cần!”
Kiều An tròn mắt, cũng hừ :
“Không cần thì thôi, em cũng chẳng định gắp cho !”
“Ha ha!” Đồng Kiều Bác tức đến méo mặt, giọng đầy châm chọc:
"Anh tay, tự gắp !”
Thấy Kiều An định gắp cánh gà, nhanh tay gắp .
Kiều An trừng mắt .
Đồng Kiều Bác ăn cô đầy đắc ý.
Bạch Chỉ Lan định gì đó, nhưng Đồng Thương Hành vỗ nhẹ tay bà, lắc đầu bất lực.
“Hai đứa nó cứ thế đấy, ba nên can thiệp.”
Bạc Lục Ly cũng chỉ bất lực, im lặng ăn phần của .
—
Ăn xong, Đường Linh Thành và Vân Nhiên chuẩn về.
Bạch Chỉ Lan giữ , nhưng cả hai đều về nhà.
“Vân Nhiên, để chú đưa cháu về nhé.” Đồng Thương Hành nhiệt tình.
Đường Linh Thành ở ngay cạnh nhà, cần đưa. Còn Vân Nhiên thì ở xa hơn, mà ông quý bé .
Vân Nhiên :
“Dạ thôi chú, tài xế nhà cháu đang đợi ngoài cổng . Để Kiều Bác đưa cháu là ạ .”
“Vậy cũng , Kiều Bác đưa bạn nhé.”
Đồng Kiều Bác vốn . thấy Vân Nhiên hiệu bằng ánh mắt, đành im lặng dậy.
Sau khi tiễn Vân Nhiên và Đường Linh Thành ngoài, Đồng Kiều Bác đầu .
Trong phòng khách, Đồng Thương Hành, Bạch Chỉ Lan, Bạc Lục Ly và Kiều An đang sofa trò chuyện vui vẻ.
Ngay cả , vốn thích Bạc Lục Ly lắm cũng đang , hề tỏ thái độ khó chịu.
Vừa khỏi cổng nhà, Đồng Kiều Bác lập tức cáu:
“Gọi gì? Hai tự mà, xem tình hình!”
Đường Linh Thành chịu hết nổi, túm lấy :
“Bình thường ngốc lắm, hôm nay đầu óc chậm thế?”
“Cậu ai ngốc?!” Đồng Kiều Bác trừng mắt.
Vân Nhiên vỗ vai , thở dài:
“Cậu cứ ngoài hai họ như thì gì? Ngày mai họ cùng Kinh Thị, cùng Kiều An vẫn là Bạc Lục Ly đấy.”
Đồng Kiều Bác: “…”
Anh cứng đầu đáp:
“Vậy cũng !”
Đường Linh Thành trợn mắt:
“Người thi, gì?”
“ … cổ vũ!”
Đường Linh Thành hít sâu:
“ thấy để khoe chỉ IQ thấp thì đúng hơn!”
Đồng Kiều Bác vỗ vai hai bạn, vẫn kiên định với ý tưởng của . Thậm chí còn thấy nghĩ một kế hoạch cực kỳ ho.
“Thôi, quyết . Hai về .” Nói xong, phấn khởi chạy nhà.
Đường Linh Thành: “…”
Cậu sang Vân Nhiên:
“Cậu nghĩ xem, nếu theo đến Kinh Thị, Kiều An và Bạc Lục Ly cùng ôn tập, cùng cổ vũ, cuối cùng hai họ cùng nhận giải… thì tâm trạng sẽ thế nào?”
Vân Nhiên suy nghĩ một chút:
“… Có khi “sốc” một chút cũng . Dù cũng sắp lên lớp 12 .”
“Ừ, kệ . Về thôi.” Cả hai sóng vai rời , thêm gì, nhưng trong lòng đều đầy suy nghĩ.
Vân Nhiên nghĩ: Kiều An hai , nếu trở thành “ trai” của cô… liệu quá khó?
Còn Đường Linh Thành thì nghĩ: Hai của Kiều An, ai cũng “khó nhằn”. Nếu ở bên cô, chẳng còn đối mặt với hai ông vợ?
Bóng dáng hai dần khuất xa.
—
Trong khi đó, Đồng Kiều Bác phòng, trong đầu vẫn giữ ý định nhưng .
Mãi đến khi Kiều An và Bạc Lục Ly về phòng ngủ, mới gõ cửa phòng bố .
“Có chuyện gì ?” Đồng Thương Hành hỏi.
Giọng Đồng Kiều Bác đầy quyết tâm:
“Ngày mai con Kinh Thị cùng hai họ!”
Đồng Thương Hành ngạc nhiên:
“Con gì?”
“Con để chăm sóc An An! Em thi, Bạc Lục Ly cũng thi, chắc chắn thời gian lo cho em . Vậy thì con theo để chăm sóc chứ!”
Đồng Thương Hành bối rối, suy nghĩ một lúc hỏi:
“Con chắc là chăm sóc An An chứ?”
“Chắc chắn!” Đồng Kiều Bác như đinh đóng cột, “Ngày thi, hôm kết quả, con chỉ để chăm sóc An An mà còn để xem em nhận giải!”
Còn chuyện Bạc Lục Ly… “tự động” bỏ qua.
Đồng Thương Hành nhíu mày, suy nghĩ :
“ con cũng học thêm mà. Bên đó khách sạn, thầy cô cùng, Bạc Lục Ly cũng sẽ chăm sóc cho An An.”
Thật ông yên tâm khi giao Kiều An cho Bạc Lục Ly.
Ông cảm thấy Kiều Bác theo cũng cần thiết. Lịch trình ở Kinh Thị là: ôn tập một ngày, thi, hôm trao giải. Nếu đạt giải thì về luôn, nếu giải thì ở tập huấn.
Nhìn kiểu gì cũng thấy cần thiết cho Kiều Bác theo.
Lúc , Bạch Chỉ Lan bước đến, nhẹ giọng :
“Nếu Kiều Bác thì cứ để thằng bé thôi. Dù cũng chỉ vài ngày, mà đúng là Bạc Lục Ly cũng thi, thể lo hết cho An An.”
Đồng Thương Hành im lặng vài giây, :
“Vậy , nhưng điều kiện, con phiền em gái.”
Thật , dù Kiều Bác gây chuyện, nhưng khi chăm sóc em gái thì chu đáo. Lần Kiều An ốm, thức cả đêm cùng chăm sóc cô.
“Ba yên tâm , con đảm bảo sẽ chăm sóc cho An An!” Đồng Kiều Bác nhướng mày đầy tự tin.
Đồng Thương Hành bất lực :
“Thôi, ngủ .”
Nói xong, ông xua tay, đóng cửa .
Đồng Kiều Bác chẳng để tâm, vui vẻ về phòng.
Ngày mai, nhất định sẽ khiến “tên ” bất ngờ!
Không ngờ đúng ? cũng đấy!
Vừa vài bước, bỗng khựng .
Cách đó xa, Bạc Lục Ly mặc đồ ngủ, tay cầm ly nước, từ lầu xuống.
Hai chạm mắt , đều sững .
Đồng Kiều Bác theo phản xạ trừng mắt một cái, định .
Bạc Lục Ly lên tiếng:
“Nói chuyện một chút ?”