Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 60: Nghênh Đón
Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:59:32
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lấy lòng á?
Đường Linh Thành câu đó tự nhiên, như thể chẳng gì sai cả.
Đồng Kiều Bác sốc nặng, túm cổ áo Đường Linh Thành, gào lên:
“Đường Linh Thành! Cậu còn là em của ?!”
“Có chứ.” Đường Linh Thành gật đầu, bổ sung:
“ mà em thì Kiều An cũng chẳng đáng nhắc tới.”
Đồng Kiều Bác: “…”
Sao quen thế nhỉ? À đúng , mỗi mắng Đường Linh Thành mặt Kiều An, cũng kiểu như .
Đây là… nghiệp quật ?
Đồng Kiều Bác buông tay, giọng yếu ớt:
“Thôi, hiểu rõ . Các là kiểu gì, cũng thấu.”
Vân Nhiên mỉm , an ủi:
“Kiều Bác, nghĩ thoáng . Dù là tình cảm vị trí trong lòng Kiều An, cũng thể so với Bạc Lục Ly .”
Đường Linh Thành gật gù:
“ đó, chấp nhận sự thật .”
Đồng Kiều Bác chẳng buồn Đường Linh Thành nữa, trừng mắt:
“Cậu im ngay cho !”
Đường Linh Thành nhún vai, lập tức im lặng.
Đồng Kiều Bác thụp xuống đất, mặt ủ rũ, như thể mất hết tinh thần chiến đấu.
Thật sự… lấy gì để so với Bạc Lục Ly?
Ngoại hình?
Dù gu của , nhưng công nhận là Bạc Lục Ly trai. Đặt ở cũng nổi bật, còn hơn cả mấy nam thần TV.
Thành tích?
Anh từng thứ 35 khối, nếu giữ vững thì vẫn thể trường top. Bạc Lục Ly thì ? Học ở một trường huyện bình thường mà vẫn đạt điểm tuyệt đối vòng hai thi học thuật môn Vật lý.
Chỉ cần vòng chung kết quá tệ là thể tuyển thẳng trường top. Nghe thành tích học tập của cũng xuất sắc.
Còn gì để so nữa?
Nghĩ đến đây, Đồng Kiều Bác chỉ cúi đầu, tuyệt vọng.
Là em thật sự, Vân Nhiên và Đường Linh Thành cũng xuống cạnh .
Vân Nhiên vỗ vai:
“Không , chỉ đến một ngày thôi.”
Đồng Kiều Bác: “…” một ngày đó là để đưa Kiều An mất!
Đường Linh Thành cũng vỗ vai bên , an ủi:
“Cậu là ruột mà. Nếu cần giúp thì thôi… nhưng với điều kiện cho em rể!”
Vừa dứt lời, Đồng Kiều Bác hét lên:
“Biến! Biến càng xa càng !”
Vân Nhiên đẩy kính, đột nhiên :
“Thái độ của với Bạc Lục Ly quan trọng. Thay vì động, chủ động?”
Đồng Kiều Bác sang:
“Ý là gì?”
Trong nhóm ba , Vân Nhiên là “quân sư”, đầu óc nhanh nhạy nhất.
Vân Nhiên :
“Ý là… chủ động chào hỏi tử tế .”
Đồng Kiều Bác: “…”???
—
Kiều An rời khỏi văn phòng thầy Lâm Văn Giác, bước chân vội. Vừa khỏi trường, cô gọi điện:
“Anh ơi! Em trễ một chút, đang đến đón đây!”
Trước đó hai hẹn, Bạc Lục Ly mua vé xe đến trạm giờ gần tan học. giờ Kiều An trễ gần một tiếng, chắc chờ lâu .
Cô lo lắng.
Đầu dây bên , Bạc Lục Ly nhẹ.
Nghe tiếng của , Kiều An bỗng thấy bình tĩnh .
Giọng trầm và dịu dàng:
“Anh lên xe , đang đến nhà em. Em cần đón , tự tìm đường . Em cứ về nhà .”
Thật , vốn Kiều An đón. Trường thì gần nhà, nhưng nhà ga khá xa.
Kiều An , đành :
“Vậy , cẩn thận nhé. Em về nhà chờ !”
Hai thêm vài câu, đến cổng trường thì Kiều An mới cúp máy.
Từ xa, cô thấy Đồng Kiều Bác, Vân Nhiên và Đường Linh Thành.
Thấy cô đến, Đồng Kiều Bác giơ tay:
“Đưa cặp đây, là nặng lắm .”
Kiều An lắc đầu:
“Nặng lắm, để em tự mang.”
“Nặng mà vẫn tự mang?” Đường Linh Thành hỏi, chờ cô trả lời, giơ tay gỡ cặp xuống.
Cậu ước lượng cặp, ngạc nhiên:
“Cậu mang bao nhiêu sách ?!”
Kiều An gãi mũi:
“ mang hết mấy quyển còn về.”
Sắp phân ban , nên sách vở trong lớp dọn sạch. Trước đó Kiều An mang về một phần, nhưng vẫn để khá nhiều vì vẫn cần dùng. Hôm nay mới mang hết về.
Đường Linh Thành gì thêm, cõng cặp nặng trĩu của Kiều An, trong lòng vui như mở hội.
Đây là… cặp của Kiều An đó!
Đồng Kiều Bác vẻ mặt ngốc nghếch của , chẳng buồn gì. Giờ lúc để dội gáo nước lạnh.
Vân Nhiên thì trò chuyện với Kiều An:
“Kiều An, ngày là vòng chung kết đúng ? Ngày mai các em Kinh Thị ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-60-nghenh-don.html.]
Kiều An gật đầu:
“Vâng, thời gian gấp.”
“Vậy em ôn tập đến ? Có tự tin ?”
Kiều An ngại ngùng. Câu khó trả lời. Đề thi học thuật thì muôn hình vạn trạng, đến giờ cô vẫn đề sẽ kiểu gì, nên thể chắc chắn.
Cô đáp:
“Dù em cũng chuẩn hết sức . Còn thì… tùy duyên thôi.”
Vân Nhiên , gật đầu:
“ , hết sức là giỏi lắm .”
“Còn thì ? Anh ôn thi Toán thế nào ?”
“Anh á… cũng đang cố gắng…”
Hai cứ thế trò chuyện rôm rả, khí vui vẻ.
Đường Linh Thành và Đồng Kiều Bác liếc một cái, trong mắt cả hai đều hiện rõ sự khó chịu.
Đồng Kiều Bác mở cửa xe, bực :
“Lên xe nhanh ! Mấy thấy nóng ?”
Giữa mùa hè, ngoài trời đúng là nóng bức thật.
Mọi lượt lên xe. Đồng Kiều Bác nghĩ đến việc Bạc Lục Ly sắp đến, thấy ngại, sợ nóng m.á.u mà gây chuyện, nên gọi thêm Vân Nhiên cùng để “tiếp sức tinh thần”.
Còn Đường Linh Thành thì tự nguyện theo, vì nhà cũng ở cùng khu, về chung là chuyện bình thường.
Sau khi lên xe, Kiều An và Vân Nhiên vẫn tiếp tục trò chuyện. Kiều An suốt, nhiều hơn hẳn ngày thường. Bình thường cô khá ít , nhưng hôm nay thì khác hẳn.
Vân Nhiên là chuyện duyên, nên hai cứ thế chuyện rôm rả suốt cả quãng đường.
Kiều An :
“Vân Nhiên, cái gì cũng ? Em tưởng thi học thuật môn Vật lý thì sẽ quan tâm chứ.”
“Anh thi học thuật, nhưng vẫn thi đại học. Mà Vật lý trong kỳ thi đại học cũng quan trọng lắm, nên tiện thể tìm hiểu luôn.” Vân Nhiên .
Vân Nhiên giống như một làn gió mát, chuyện nhẹ nhàng, khiến đối diện cảm thấy dễ chịu.
“Vậy là giỏi thật đấy.” Kiều An đầy ngưỡng mộ.
Như nhớ điều gì, cô tiếp:
“À đúng , cảm ơn cho em mượn chìa khóa. Nếu , chắc em vượt qua vòng hai …”
Nếu chìa khóa của Vân Nhiên, cô tình cờ gặp thầy Cừu Dịch Khôn, thầy hướng dẫn, và cũng sự tự tin như bây giờ.
Cô ơn thầy Cừu, và cũng ơn Vân Nhiên. Sự giúp đỡ của thực sự lớn và quan trọng.
Nghe , Vân Nhiên rạng rỡ:
“Em gọi là “ Vân Nhiên” mà. Anh luôn một cô em gái, nên coi em như em gái thật. Giúp em là vui .”
Kiều An xúc động. Dù mong đền đáp, nhưng cô vẫn thể hiện lòng ơn.
Cô nghiêm túc :
“Vân Nhiên, em thật sự cảm ơn . Sau nếu cần gì, em nhất định sẽ giúp hết sức!”
Vân Nhiên bật :
“Em đúng là dễ thương thật. Thôi, chuyện cảm ơn nữa, tiếp chuyện thi cử …”
Thế là hai tiếp tục trò chuyện vui vẻ, từ kỳ thi học thuật đến thi đại học, đến kỳ kiểm tra cuối kỳ, sách tham khảo, bài tập nào …
Cứ như thể dừng .
Trong khi đó, Đồng Kiều Bác và Đường Linh Thành im lặng, chen câu chuyện, trông … thảm.
Đồng Kiều Bác nghĩ:
[Bạc Lục Ly khiến Kiều An thích thì thôi, giờ đến cả Vân Nhiên cũng khiến em thích hơn !]
Là ruột mà “ rìa” thế , đúng là mất mặt thật sự.
Đường Linh Thành thì cạnh Kiều An, ôm cặp sách của cô. Ban đầu cũng thấy buồn vì chen , nhưng khi cúi đầu xuống, ngửi thấy mùi hương nhẹ từ cặp sách…
Tai đỏ lên, tim đập thình thịch.
Xe về đến nhà Đồng Kiều Bác. Lúc xuống xe, thấy Kiều An và Vân Nhiên vẫn đang vui vẻ, Đồng Kiều Bác nhịn , lẩm bẩm:
“Vui thế cơ ? Chẳng vì cái sắp đến …”
Kiều An hôm nay rõ ràng đang vui, đến mức mù cũng nhận .
Nghe , Kiều An sang , … trợn mắt một cái.
Đồng Kiều Bác: “…” Trời ơi!
Là ruột mà đối xử thế ?
điều khiến Đồng Kiều Bác tức hơn nữa là đó, Kiều An về nhà rửa mặt, … lên lầu trang điểm!
Cô vốn thích trang điểm, mà hôm nay “lên đồ” vì Bạc Lục Ly!
Đồng Kiều Bác tức giận :
“Con bé đúng là… Chẳng chỉ gặp Bạc Lục Ly thôi ? Cần gì trang trọng thế!”
Đồng Thương Hành vỗ đầu một cái, giọng bất lực:
“Lát nữa con nhớ cư xử cho đàng hoàng. An An ăn diện là vì lâu gặp Lục Ly, cũng là vì con bé để tâm. Đừng gây chuyện.”
"Con mà!” Đồng Kiều Bác xoa đầu.
Họ rằng, cả Kiều An và Bạc Lục Ly đều xuất hiện đối phương với phiên bản nhất của . Để cảm thấy yên tâm: “ vẫn , .”
Điện thoại của Đồng Thương Hành reo lên. Ông tươi, bắt máy:
“A, đến cổng khu ? Được, cứ từ từ, chú đón ngay.”
Tắt máy, ông rạng rỡ, chuẩn ngoài đón khách.
Đồng Kiều Bác đang dài ghế sofa, hỏi:
“Bạc Lục Ly đến ạ?”
“Ừ.” Đồng Thương Hành gật đầu.
Đồng Kiều Bác lập tức bật dậy, mặt đầy khí thế:
“Để con đón! Ba nghỉ ngơi !”
Anh chỉnh quần áo, bước nhanh ngoài, miệng gọi:
“Vân Nhiên, Rạng Sáng, thôi!”
Vân Nhiên và Đường Linh Thành cũng dậy theo.
Phía , Đồng Thương Hành tức giận :
“Đồng Kiều Bác! Con kéo cả hội là định đ.á.n.h ?! Nhớ cho ba, đừng gây chuyện với Lục Ly, thì tay ba!”
Thằng nhóc chỉ một , mà còn kéo theo hai nữa!
Ông , thật Đồng Kiều Bác là…
Để tự tiếp thêm can đảm cho .