Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 6: Việc Học
Cập nhật lúc: 2025-10-13 10:29:29
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thấy sắp sửa nổi giận, Kiều An cuối cùng cũng mở miệng: “ ăn.”
Ăn cơm xong , cô cũng ăn trái cây.
Đồng Kiều Bác: “...”
Cậu cứ tưởng ăn trái cây, nên tự quyết định nửa ngày như , kết quả căn bản ăn?!
Trong thoáng chốc, nên lời.
Cái cảm giác thật sự quá kỳ lạ, trong lòng như nghẹn một cục lửa, nhưng chỗ nào để trút.
Cô em gái quê mùa , thoạt ngoan ngoãn yên tĩnh, nhưng bản lĩnh tức giận đến mức phát điên.
Còn cả cái ánh mắt kỳ lạ nãy của cô, chẳng lẽ là... ghét bỏ ?
Đồng Kiều Bác bực dậy, “thình thịch thình” chạy lên lầu, vài giây , liền vang lên tiếng “rầm” đóng cửa.
Kiều An ngơ ngác ngẩng đầu liếc .
Thực tế, Kiều An nãy liếc một cách kỳ lạ là vì đột nhiên phát hiện, “ trai” giống như trong nguyên tác lạnh nhạt với Đồng Kiều An như .
Trong nguyên tác, quan hệ giữa Đồng Kiều Bác và Bạch Thi Đồng hơn một chút. Đồng Kiều An đến nhà họ Đồng, về cơ bản gì. Theo thời gian trôi qua, cô ngược càng thêm rụt rè, cúi đầu. Người khác chuyện với cô , cô mới lí nhí trả lời một câu.
–– Cô là vì tự ti.
cuối cùng quan hệ giữa Đồng Kiều An và Đồng Kiều Bác lạnh nhạt cũng là sự thật.
Hai vốn dĩ sự tồn tại của trong mười lăm năm. Sau cô trở về cũng gì, dường như tách biệt, đương nhiên thể tình cảm sâu sắc gì với Đồng Kiều Bác.
"Thằng nhóc thối tha , chạy lên lầu?" Đồng Thương Hành bưng cốc sữa bò nóng , lẩm bẩm một câu.
Ngay đó, ông tươi rạng rỡ về phía Kiều An: “An An, đây uống cốc sữa bò nóng nào!”
Con gái trông gầy yếu quá, nhất định bồi bổ thật !
Kiều An ngẩng đầu, nhợt nhạt nở một nụ , vài phần e thẹn, vài phần vui vẻ.
Lập tức khiến trái tim cha già Đồng Thương Hành mềm nhũn, ngay cả Bạch Chỉ Lan từ bếp cũng vội vàng đến, dịu dàng chuyện.
Năm giờ chiều, cả nhà em trai Đồng Thương Hành là Đồng Thương Vũ đến.
“Bác cả, bác dâu, Kiều Bác!” Đồng Giai Vận gọi một tiếng, đó dậm đôi giày da nhỏ, “thình thịch thình” chạy lên lầu.
Lưu Phượng Nghi theo vẻ mặt bất đắc dĩ: “Con bé , chỉ nhớ thương cái con bé Thi Đồng .”
Bà vẻ mặt cưng chiều, căn bản chuyện Đồng Giai Vận nãy bỏ qua Kiều An, chào hỏi tất cả , chỉ riêng chào hỏi Kiều An.
Bạch Chỉ Lan trong lòng mới dâng lên một chút kỳ lạ, lập tức lời bà đ.á.n.h tan, tiếp: “ đó, hai đứa con gái quan hệ , bây giờ An An cũng về, ...”
Bà kéo Kiều An giới thiệu với vợ chồng Đồng Thương Vũ, Đồng Thương Vũ thích chuyện lắm, Lưu Phượng Nghi thì một câu “An An chịu khổ ”, “ cuộc sống sẽ hơn”, "bố con chắc nhớ con nhiều lắm"…
Kiều An vẫn duy trì nụ lịch sự, cũng đáp lời.
Trên lầu.
Đồng Giai Vận trực tiếp đẩy cửa phòng khách lớn nhất ở tầng ba, giọng mang theo vẻ bực bội: “Sao ở đây? Tớ mới xuống tầng hai, dì đó là phòng của cái con bé nhà quê , rốt cuộc là thế nào?”
Bạch Thi Đồng đang thu dọn đồ đạc, thực cũng gì nhiều để dọn, mấy cô giúp việc thu dọn xong .
cô cần chút gì đó, suy nghĩ.
Việc Đồng Giai Vận xông khiến trong mắt cô thoáng hiện vẻ vui, ngay đó , nở một nụ : “Không cả, chỉ là... chỉ là cái phòng đó để An An ở.”
Cô lấp lửng, quả nhiên khiến Đồng Giai Vận trợn tròn mắt: “Liền trực tiếp bắt dọn ?! Cái con bé nhà đó đúng là mặt dày thật!”
"An An là con gái của cô, của chú, họ đương nhiên thương nhất. Tớ thấy... ngay cả Kiều Bác cũng thương em ." Giọng Bạch Thi Đồng bình tĩnh.
lời như đổ thêm dầu lửa. Đồng Giai Vận luôn cưng chiều ở nhà họ Đồng. Bạch Thi Đồng tuy cũng chút địa vị, nhưng mang họ Đồng. Lúc khi Bạch Thi Đồng mới đến nhà họ Đồng, cô cũng ít xa lánh Bạch Thi Đồng.
Bây giờ đột nhiên xuất hiện một dường như còn cưng chiều hơn cả cô là Kiều An, lập tức khiến Đồng Giai Vận vui.
Giọng cô chút chua: “Cái con nhỏ nhà quê đó gì chứ. Bây giờ bác cả bác dâu vui vẻ thật đấy, đầu chắc chắn hối hận c.h.ế.t cho xem. Quê mùa một cục, trở về chỉ mất mặt, dẫn nó ngoài ô uế cả nhà họ Đồng chúng !”
Đồng Giai Vận dậm chân xuống đất.
Khóe miệng Bạch Thi Đồng nhếch lên, nhưng nhanh thu : “Giai Vận, đừng thế. Cô và chú mới tìm em về, lúc đang thương em lắm. Nếu lời của họ thấy, chắc chắn họ sẽ giận đó.”
Đồng Giai Vận im lặng.
Trong lòng cô cũng rõ ràng là như . Dù cô tự nhận vẫn Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan yêu thích, nhưng lời của cô nếu họ thấy, chắc chắn sẽ vui.
Nhà họ Đồng khi Đồng Thương Hành tổng giám đốc chỉ là một gia đình giàu bình thường. Chính Đồng Thương Hành khiến tài sản của Đồng gia tăng lên gấp mấy chục . Hiện tại Đồng Thương Vũ cũng đang việc ở Đồng thị, tài sản của Đồng gia về cơ bản đều đến từ Đồng Thương Hành.
Cũng vì , từ nhỏ cô cách lấy lòng Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan.
Bây giờ thêm một Đồng Kiều An, cô thật sự vẫn còn là công chúa nhỏ của nhà họ Đồng ?
Đồng Giai Vận càng thêm buồn bực. Cô đột nhiên lên: “Tớ ! Đi , chúng xuống lầu, xuống lầu đấu vài chiêu với cái con nhỏ nhà quê đó.”
Nói xong, cô kéo Bạch Thi Đồng xuống lầu.
Bạch Thi Đồng theo lực kéo của cô xuống. Vừa nãy ở trong phòng cô bình tĩnh một chút, đột nhiên cảm thấy cái con bé Kiều An mới trở về lẽ đơn giản.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-6-viec-hoc.html.]
Dù đối phương chỉ một câu, nhà họ Đồng bắt cô chuyển phòng, để cô bé ở phòng đó.
mà... một con bé ở quê thật sự kiến thức như ? Thông minh như ?
Hai nhanh xuống lầu, phòng khách đúng là cảnh tượng trò chuyện vui vẻ.
“Mọi đang chuyện gì ạ? Con đưa Thi Đồng xuống đây!” Giọng Đồng Giai Vận trong trẻo, dáng vẻ kiều diễm, thoải mái kéo Bạch Thi Đồng xuống sofa.
Lưu Phượng Nghi tiếp: “Chúng đang con bé An An nhà với cả và chị dâu lớn lên giống thật.”
Kiều An ở đó, tay Lưu Phượng Nghi kéo, yên lặng nhưng hề rụt rè, chỉ khiến cảm thấy tĩnh lặng, sẽ khiến cảm thấy phóng khoáng.
Cô soi gương , cô quả thật giống Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan.
Thực tế, ngũ quan của cô là sự chọn lọc những ưu điểm của cả hai , khuôn mặt vô cùng tinh xảo, chỉ là tóc khô vàng, thêm mái dày, da cũng rám nắng.
Cái mái dày đó vẫn là Bạc Lục Ly cắt cho cô. Khi còn nhỏ cô lớn lên xinh xắn, nhưng đối với những đứa trẻ ai che chở như họ, lớn lên xinh chuyện , đặc biệt là con gái.
Bạc Lục Ly tự tay cắt mái cho cô, che một phần khuôn mặt.
Đồng Giai Vận sang, đột nhiên phát hiện vẻ quê mùa của Kiều An giảm ít.
Nhìn kỹ mới phát hiện cô quần áo, mặc một bộ đồ thể thao mới tinh, trông khác hẳn lúc .
cái mái dày quê mùa , Đồng Giai Vận khẽ một tiếng: “Vậy thì chị An An đúng là lời to . Bác dâu chúng là đại mỹ nhân, dù chỉ giống một hai phần thôi cũng đủ !”
“Con bé ...” Bạch Chỉ Lan che miệng , những khác cũng theo.
Kiều An gì, chỉ khẽ nhếch khóe miệng, coi như hòa nhập khí .
Thấy cô tỏ vẻ vui, Đồng Giai Vận chút nhíu mày.
Kiều An quả thật vui. Trong nguyên tác, Đồng Kiều An những lời như chắc chắn khó chịu, đầu cũng cúi thấp hơn, vô cùng tự ti.
Người trong nhà đều giống cô , cũng là một thế giới mà cô từng tiếp xúc.
Hình tượng phu nhân Bạch Chỉ Lan ưu nhã quý phái, Bạch Thi Đồng thanh lệ thoát tục, Đồng Giai Vận kiều diễm, chỉ cô là lạc lõng quê mùa…
Cố tình Đồng Giai Vận còn cứ nhắm ngoại hình mà , lời còn ám chỉ Đồng Kiều An.
Cô vốn dĩ xa lạ với gia đình , tính cách rụt rè hướng nội, cứ như trong những lời “khen” vẻ ngoài ẩn chứa sự chế giễu, cô càng trở nên khép , tự ti hơn.
Đồng Giai Vận việc đả kích lòng tự tin của một .
cô Đồng Kiều An, cô là Kiều An.
Một Kiều An bước từ vô cuộc tranh đấu ở trại trẻ mồ côi…
Đồng Giai Vận còn gì đó, lúc , nhà họ Bạch đến.
Mẹ của Bạch Chỉ Lan, cùng với bố của Bạch Thi Đồng đều đến.
“Trên đường tắc xe, chúng đến muộn .” Bà Bạch rạng rỡ Triệu Tú Mai, của Bạch Thi Đồng đỡ .
" đó, chị , bảo chị và rể mua cho một căn nhà gần bên cạnh chị, chị , cái mùa hè nóng nực chúng em còn chạy xa như ..." Em trai Bạch Chỉ Lan là Bạch Hạo oán giận .
Người chính là một kẻ lưu manh, luôn nhớ thương vòi vĩnh nhà họ Đồng cái gì đó.
Người nhà họ Đồng ai đáp lời. Mua cho bà cụ, chẳng là mua cho Bạch Hạo ?
“Mày im miệng!” Bà Bạch hung hăng trừng mắt liếc Bạch Hạo một cái, đối phương bĩu môi, cuối cùng vẫn im lặng.
Bạch Chỉ Lan khẽ thở dài, lên giới thiệu họ với Kiều An, cũng giới thiệu Kiều An với họ.
Kiều An gọi một tiếng: “Bà ngoại, mợ...”
Cô mới mở miệng, bà Bạch ôm chặt lòng, đối phương nghẹn ngào : “Ô ô ô, cháu ngoại của bà mấy năm nay chịu khổ ! Về là , về là !”
Bà Bạch ôm thật chặt, cũng chân thành, nhưng lòng Kiều An hề lay động.
Nếu nguyên tác, lẽ cô cũng tin, nhưng cô nguyên tác, cũng bà cụ phong kiến, trọng nam khinh nữ, trong lòng bà để ý nhất là Bạch Thi Đồng mang họ Bạch, đó là Đồng Kiều Bác, cuối cùng mới là đứa cháu ngoại chút tình cảm .
Một khi Kiều An và Bạch Thi Đồng mâu thuẫn, bà tuyệt đối lý do gì giúp Bạch Thi Đồng.
Mãi cho đến khi ăn cơm, bà Bạch vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y Kiều An buông, gắp thức ăn cho cô, vẻ mặt đau lòng.
“An An cũng sắp cấp ba nhỉ, việc học của con bé thế nào?” Bà Bạch về phía Đồng Thương Hành.
Đồng Thương Hành còn kịp , Lưu Phượng Nghi lên tiếng: “Đương nhiên là cùng Giai Vận, Thi Đồng học , trường Nhị Trung giáo d.ụ.c vẫn , thành tích của An An thế nào?”
Vấn đề chút khó xử…
Dù tất cả bọn họ đều cho rằng, dù học giỏi nhất ở cái thôn nhỏ , thì ở Nhị Trung cũng gì nổi bật.
Đồng Thương Hành ho khan một tiếng, với Kiều An, : “Con cái nhà chúng cần thành tích quá , sắp khai giảng , An An đến lúc đó học cùng trường với con, chị họ con và em họ con, cũng tiện bề chăm sóc. Thành tích học tập gì đó, ba yêu cầu.”
Đồng Giai Vận lập tức tiếp: “Vậy cô học lớp nào? Đi cửa lớp chọn lớp thường?”
Tác giả lời :
Kiều An: lẽ trâu bò hơn những gì các tưởng tượng đấy…