Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 59: Plastic

Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:59:31
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6pnusGzWm9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đồng Kiều Bác suýt nữa tưởng nhầm, hét lên:

“Cậu đến nhà á?!”

Ba còn sang . Đồng Thương Hành nhíu mày:

“Lục Ly hơn con ba tháng tuổi, gọi là . Thằng bé thiết với nhà , là của Kiều An, thì cũng là của con.”

Đồng Kiều Bác: “…”

Gì cơ?!

Bảo gọi Bạc Lục Ly là á?!

Không đời nào!

Trong lòng bùng lên một cơn tức tên.

Nghĩ mà xem, Bạc Lục Ly cách Kiều An cả một trời, mà suốt ngày gọi video, chiếm hết sự chú ý của cô. Làm ruột như lu mờ

Chưa kể, giờ còn định đến tận nhà?! Đến “địa bàn” của để đón Kiều An?!

Lại còn bắt gọi là ? Không thể chấp nhận !

Đồng Kiều Bác nghiến răng, như một chú gà trống đang xù lông, nhất định “so tài” với Bạc Lục Ly!

Tất nhiên thừa nhận đang ghen.

Đồng Thương Hành thấy vẻ mặt của ngay, chỉ đành im lặng, thêm để tránh Kiều An khó chịu.

Bạch Chỉ Lan và Đồng Thương Hành thì cứ rôm rả bàn chuyện đón tiếp Bạc Lục Ly. Bà còn liên tục hỏi Kiều An xem thích ăn gì, thích gì.

Còn Đồng Kiều Bác thì một góc, im lặng. Anh nỗi bực bội trong lòng, nên Kiều An cũng chẳng đang nghĩ gì.

Dù Kiều An háo hức vì Bạc Lục Ly sắp đến, nhưng kỳ thi cuối kỳ và vòng chung kết thi học thuật đang đến gần, thời gian còn nhiều, thể lãng phí dù chỉ một chút.

Kiều An đang đề thi học thuật. Bên cạnh, Đường Linh Thành c.ắ.n đầu bút, đề Sinh học với vẻ mặt đau khổ.

Trong các môn khối tự nhiên, Sinh là môn cần học thuộc nhiều nhất. Trước giờ chỉ tập trung Toán, Anh, Hóa, Lý… nên dành nhiều thời gian cho Sinh. Giờ gần thi , học cũng .

So với Toán và Lý, Đường Linh Thành thấy Sinh đúng là “ác mộng”.

Sắp đến tiết Lịch sử, Kiều An lấy sách chuẩn .

Bên cạnh, Đường Linh Thành vẫn yên, sách Sinh vẫn mở, mặt vẫn khổ sở.

Kiều An nghĩ một lúc :

“Dù cũng khuyên nên tập trung khối tự nhiên, nhưng nên bỏ hẳn các môn xã hội …”

Đường Linh Thành cô, uể oải :

“Chỉ học bổ sung khối tự nhiên thôi “c.h.ế.t” , thật sự còn thời gian cho mấy môn khác. Mà cũng học mấy môn xã hội…”

Kiều An mở sách Lịch sử, lấy cả sách bài tập :

học . Trước đây, tranh thủ thời gian ngắn nhất để học và hết phần cần học.”

Cô chớp mắt.

Đường Linh Thành sang, quả nhiên thấy sách Lịch sử của Kiều An đ.á.n.h dấu trọng tâm, ghi chú đầy đủ, bài tập cũng xong hết.

Anh choáng:

“Cậu từ lúc nào ?!”

Sao gì hết?

Kiều An nghĩ một lúc đáp:

“Chắc là lúc… ngủ gật trong giờ học.”

Đường Linh Thành: “…”

Anh vốn thích mấy môn xã hội, cứ lớp là mắt díp , buồn ngủ chịu nổi.

Kiều An tiếp:

“Dù cấp ba thi mấy môn xã hội, nhưng vẫn kiểm tra. Nếu qua thì cũng phiền phức lắm…”

Đường Linh Thành chớp mắt, ngơ ngác:

“Vậy giờ ?”

Kiều An lấy một cuốn sổ ghi chú trong sách Lịch sử, đưa cho :

“Xem mấy cho quen kiến thức, coi như thư giãn một chút. Rồi đó học Sinh tiếp.”

Đường Linh Thành nhận lấy.

Tiết học hôm đó, cố gắng ngủ gật, giảng bóp đùi để tỉnh táo, tranh thủ nửa cuốn ghi chú.

Tan học, học Sinh, thấy… dễ chịu hơn hẳn!

Lúc học , thấy đề Sinh còn quá khó nữa.

là so với Lịch sử, vẫn “yêu” Sinh hơn nhiều.

Có sự đối lập mới thấy rõ sự khác biệt.

Anh vốn chán học, nhưng nhờ thêm động lực.

Đường Linh Thành đang cố gắng để lớp chuyên khối tự nhiên, Kiều An thì chuẩn cho vòng chung kết thi học thuật, cả hai đều bận tối mắt.

ở dãy cuối lớp, nhưng gần như cả ngày họ đều học, ăn xong là lớp ôn tập, tối học xong còn mang sách về nhà tiếp tục.

Thầy cô lớp bên cạnh mỗi ngang qua cửa đều thốt lên:

“Lớp 12 ban học khí thế thật đấy!”

Kiều An chuẩn cả phần lý thuyết lẫn thực hành cho kỳ thi học thuật. Vì , khi Đường Linh Thành các gia sư “bao vây” học cuối tuần, cô cũng chẳng thoải mái hơn là bao.

Chiếc chìa khóa phòng thí nghiệm vẫn trong tay Kiều An. Đây là một phòng học ít sử dụng, chỉ thỉnh thoảng dùng trong giờ học, và trường cũng nhiều chìa khóa khác. Vào cuối tuần thì ai dùng đến phòng , nên Kiều An vẫn thể tiếp tục sử dụng.

Cô cúi đầu, tập trung thực nghiệm, bên cạnh là bản báo cáo cũng đang nghiêm túc.

Khi Kiều An nghiêm túc, cô đắm chìm công việc. Lưng thẳng, mắt chỉ dụng cụ tay và những ghi chú, báo cáo bên cạnh.

Hiện tại, cô đang ôn những thực nghiệm phức tạp mà thầy Cừu từng dạy. Mỗi bài thực nghiệm đều là sự kết hợp của nhiều bài nhỏ. Mỗi ôn , cô càng thuần thục hơn, và rút thêm nhiều kinh nghiệm mới.

Tất cả đều nhờ thầy Cừu dạy kỹ.

Nghĩ đến thầy Cừu… Kiều An thấy thầy thật bí ẩn.

Những thực nghiệm thầy dạy còn khó hơn cả đề thi vòng hai. Không lẽ vòng chung kết năm nay sẽ khó đến mức đó?

tò mò.

rằng, đúng lúc đang nghĩ đến thầy, thì thầy Cừu Dịch Khôn cũng ngang qua cửa.

Thầy chỉ dừng một chút, thấy cô đang tập trung, liền mỉm bước tiếp sang phòng việc bên cạnh.

Không lâu , thầy gọi điện cho một quen.

Đầu dây bên :

“Cậu còn nhớ gọi cho ? Không đang vườn ở đó ? Sao nhớ đến ông già ?”

Thầy Cừu , giận, chỉ hỏi:

hỏi thật, đây nhận học trò nào ?”

Vừa nhắc đến chuyện học trò, lập tức hào hứng, giọng đầy tự hào:

“Tất nhiên ! cho , học trò hề kém cạnh. Cậu bé đó năng khiếu Vật lý cực kỳ nổi bật, đây…”

Vừa nhắc đến học trò là ông ngừng.

Cậu học trò đó đúng là giỏi, chỉ chờ giành giải trong kỳ thi học thuật , sẽ lớp tài năng của Đại học Khoa học Tự nhiên.

“Giỏi ?” Thầy Cừu pha , nhướng mày.

“Đương nhiên!” Người ngập ngừng một chút, giọng trầm xuống:

“Cậu thật sự định cả đời vườn ? Không định lĩnh vực Vật lý ?”

Giọng ông nhẹ nhàng, tiếp tục :

“Mấy hôm dẫn học trò gặp thầy cũ, còn nhắc đến . Cậu giỏi lắm, nhưng quá cố chấp. Sao như …”

Thầy Cừu ngắt lời, thản nhiên:

“Ai vườn thì thể đóng góp cho Vật lý? Anh đang phân biệt đấy. Với , một giỏi thì ích gì? Nếu thể dạy một học trò vị trí trong ngành nghiên cứu Vật lý, chẳng còn tuyệt hơn ?”

“Thôi , chỉ dạy mấy kiến thức cấp ba, cũng chỉ là nền tảng cho các nhà khoa học tương lai. Nhìn , học trò , thầy của chúng , ai chẳng kèm cặp từng bước?”

“Đặt nền móng là quan trọng nhất mà?”

, nhưng chắc phù hợp với việc đặt nền móng ? Với năng lực của , để thì phí quá!”

Hai bất đồng quan điểm, thầy Cừu tranh luận thêm, liền đổi chủ đề:

“Gần đây gặp một học trò tiềm năng. Tính cách khá giống hồi xưa…”

Thầy ngập ngừng, tiếp.

Thầy là một nhà nghiên cứu đúng nghĩa, cũng quá gần gũi với Kiều An. Tính cách của cô giống thầy hồi trẻ, nếu cũng theo con đường giống thầy… thì thật sự nên.

“Cậu gặp học trò tiềm năng ? Giỏi lắm hả?” Đầu dây bên lập tức phấn khích.

là giống hồi xưa mà. thế nào, em cũng thế.”

Thầy Cừu hỏi thêm về cách dạy học trò, cũng trả lời nghiêm túc, thỉnh thoảng khoe khoang.

Trước khi kết thúc cuộc gọi, hỏi:

“Sao? Cậu định nhận học trò ?”

Giọng ông đầy kích động:

“Nếu nhận, để học trò thi đấu với học trò . thật, học trò giỏi lắm, chắc chắn hơn học trò !”

Thầy Cừu thở dài, giọng bất lực:

nhận. Em cũng phù hợp để dạy. chỉ giúp cô một chút ở giai đoạn đầu, hy vọng em sẽ xa hơn.”

Đầu dây bên im lặng một lúc, :

“Cậu đúng là… đúng là một thầy , một vườn tận tụy.”

Đó là lời cảm thán.

Thầy Cừu chỉ , gì thêm.

Thời gian trôi qua trong sự bận rộn của Kiều An. Chớp mắt đến kỳ thi cuối kỳ, cộng thêm vài môn thi nghiệp.

Vừa thi xong, Đường Linh Thành bẹp bàn, như thể kiệt sức .

Còn Kiều An thì vẫn dám nghỉ ngơi, vẫn tiếp tục ôn thi học thuật môn Vật lý.

Đường Linh Thành nghiêng đầu cô. Cô đang cầm bút , ánh mắt nghiêm túc, quầng thâm mắt hiện rõ, rõ ràng cô cũng mệt.

cô như mệt, ánh mắt vẫn sáng, vẫn đầy năng lượng và kiên trì.

“Này, Kiều An, nghiêm túc thế?” Đường Linh Thành bất ngờ hỏi.

Kiều An sững , dừng bút, sang hỏi ngược :

“Vậy còn ?”

Đường Linh Thành định : “Vì chứ !” kìm , chỉ đáp:

“Vì lớp chuyên, mất mặt.”

Thật , sợ mất mặt. Anh chỉ gần Kiều An hơn. Cô lớp chuyên, thì cũng cố gắng theo kịp. Vì , suốt học kỳ , học như điên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-59-plastic.html.]

Kiều An mỉm , :

“Vậy cứ coi như học chăm để thi học thuật đạt kết quả , thi đại học cũng đạt kết quả luôn nhé.”

Nói xong, cô cúi đầu tiếp tục bài.

Kiều An thích môn Vật lý. Với cô, đề Vật lý sách Vật lý là việc gì mệt mỏi áp lực, ngược , cô thấy vui.

Các môn khác tuy khiến cô hào hứng như Vật lý, nhưng cô vẫn thích.

Vì tất cả những kiến thức đó đều giúp cô tiến gần hơn đến mục tiêu thi đại học, giúp cô một chặng đường rực rỡ.

Học học, nghiêm túc nghiêm túc, thời gian vẫn cứ trôi qua từng phút từng giây. Vậy thì tại lãng phí?

Khóe môi Kiều An khẽ cong lên, cô tiếp tục đắm chìm trong đề thi học thuật.

Bên cạnh, Đường Linh Thành chống tay lên bàn, cứ thế cô. Nhìn một lúc, thấy tai nóng lên, mặt đỏ bừng, tim đập thình thịch.

Trong khi các học sinh khác đang chia tay , lời cảm thán về một năm qua, thì Đường Linh Thành chỉ chăm chăm Kiều An.

Cậu cô suốt mấy phút, nhưng Kiều An vẫn tập trung bài, lật thêm một tờ đề, giấy nháp cũng kín một trang.

Niềm vui trong lòng Đường Linh Thành bỗng biến thành lo lắng.

Cô giỏi quá… Xinh , học giỏi, tính cách , thứ đều hảo, điểm nào để chê.

Một như , ai mà chẳng thích. Còn thì… liệu cơ hội ?

Ngoài việc ngoại hình , chẳng gì nổi bật.

Đường Linh Thành mím môi, ánh mắt đầy buồn bã.

Cảm xúc của một trai đang thích ai đó là như , lúc thì vui như nắng, lúc thì buồn như mưa.

Khi vui thì thấy cả thế giới ai hạnh phúc bằng , tim như con nai nhảy nhót.

Khi buồn thì thấy bản chẳng gì, dù là một vốn kiêu ngạo như cũng thấy nhỏ bé, cúi đầu, lòng chua xót.

Tình cảm đơn phương khiến Đường Linh Thành trong suốt một năm qua trải qua đủ cung bậc cảm xúc, khác hẳn với mười mấy năm đó.

Cứ như đang tàu lượn siêu tốc, lúc lên cao, lúc xuống thấp, lúc vui, lúc buồn.

Thi xong, các thầy cô bắt đầu giao bài tập.

Trừ các môn chính như Toán, Văn, Anh, thì sáu môn còn đều giao bài nhiều. Ánh mắt của các thầy cô cũng đầy cảm xúc.

Vì học kỳ , họ sẽ lời tạm biệt với ba môn trong đó. Mỗi sẽ chọn hướng riêng, tiếp tục hành trình của .

Tan học, thầy Lâm Văn Giác gọi Kiều An lên văn phòng. Khi cô đến, thầy đang chuyện với một học sinh khác, nên cô ngoài cửa chờ.

lúc đó, cô giáo dạy Lịch sử . Hai chạm mắt, Kiều An lễ phép chào:

“Em chào cô Hứa.”

Cô Hứa bất ngờ, mỉm :

“Em đến gặp thầy Lâm ?”

“Dạ .” Kiều An gật đầu, ngoan ngoãn.

Cô Hứa kìm mà cảm thán:

“Em là một học sinh , tiếc là chọn khối xã hội…”

Nghĩ đến thành tích khối tự nhiên của Kiều An, cô Hứa cũng thấy việc chọn khối tự nhiên là đúng. Một học sinh giỏi như mà từ bỏ khối tự nhiên thì đúng là đáng tiếc.

Kiều An điền nguyện vọng phân ban, chọn khối tự nhiên, điều gần như nghi ngờ.

Thực tế, học sinh chọn khối tự nhiên cũng nhiều hơn khối xã hội.

Kiều An suy nghĩ một chút, nghiêm túc cúi đầu cảm ơn:

“Em cảm ơn cô Hứa bao dung em suốt một năm qua. Em thật sự ơn.”

là bao dung. Đặc biệt là kỳ thi giữa kỳ, Kiều An còn nhiều thời gian để giảng môn xã hội. Nếu các thầy cô thông cảm, thì cô nhắc nhở .

Vì thật , giảng trong lớp là điều nên.

Các thầy cô dung túng và bao dung cho cô, đó là may mắn của Kiều An, cũng là sự bụng của họ.

Cô Hứa mỉm , giọng nhẹ nhàng:

“Không thể là bao dung . hiểu em, nên mới để em như . Em là một trong những học sinh kỳ vọng sẽ đạt thủ khoa đại học năm nay.

Thời gian của em quý, và em là kế hoạch rõ ràng. Em cũng để môn Lịch sử tụt điểm. Nếu là học sinh khác, sẽ dễ dàng như .”

Với học sinh bình thường, định hướng rõ ràng cho tương lai, kế hoạch học tập cụ thể, mà giảng thì chắc chắn cô Hứa sẽ hài lòng.

Kiều An là một học sinh khác biệt. Các thầy cô trong văn phòng cũng từng bàn luận về cô.

Dù phần lớn thời gian cô dành cho thi học thuật và khối tự nhiên, nhưng điểm các môn xã hội của cô vẫn đều 90, xem là .

Thi học thuật chỉ còn thiếu vòng chung kết, đó là giải cấp quốc gia, thể giúp cô tuyển những trường đại học hàng đầu.

Khối tự nhiên là trọng tâm tương lai của Kiều An, là định hướng mà cô xác định rõ từ lâu, và với cô, nó cực kỳ quan trọng.

Trong cảnh như , các thầy cô dạy khối xã hội cũng thể trách cô .

Cô Hứa kìm mà cảm thán:

“Nếu em học khối xã hội thì chắc quý em đến phát điên mất. thôi, em học khối tự nhiên cũng xuất sắc. Cố gắng giữ vững phong độ lên lớp 11, lớp 12 nhé. Nếu em mà đỗ thủ khoa á khoa, từng dạy em, cũng thấy tự hào lắm.”

Kiều An mỉm , ánh mắt lấp lánh:

“Vâng ạ, em sẽ tiếp tục cố gắng. Cảm ơn cô Hứa.”

Cô Hứa thầm thở dài.

là ngưỡng mộ thật, học sinh giỏi thế con . Nếu con cô mà như Kiều An, chắc mơ cũng tỉnh.

Cô Hứa rời , Kiều An theo bóng cô, trong lòng vẫn vương vấn câu :

“Kỳ vọng là thủ khoa khối tự nhiên.”

Tám chữ khiến tim cô đập mạnh.

Sau khi học sinh đó rời khỏi văn phòng, thầy Lâm Văn Giác gọi Kiều An . Cô thu mấy suy nghĩ , bước phòng.

Thầy Lâm cô, lòng đầy cảm xúc. Một học sinh giỏi như thế … Đáng tiếc là giữ .

Mà cũng thể giữ.

Nếu thầy cố giữ Kiều An ở lớp thường, chỉ cô Hạ Úy mà cả hiệu trưởng cũng sẽ “xử” thầy mất.

“Dạy em một thời gian, thầy thấy từng . Lúc đầu thầy hiểu lầm em, nên thích em.” Thầy Lâm thẳng.

Kiều An lắc đầu:

CEm trách thầy . Thầy là một giáo viên , một chủ nhiệm .”

Thầy Lâm thở dài:

“Nhờ em, thầy rút bài học. Sau thầy sẽ đ.á.n.h giá học sinh chỉ qua điểm cũ nữa. Phải cả thái độ hiện tại.”

Kiều An mỉm . Thầy Lâm đổi quan điểm, những học sinh giỏi cũng sẽ đối xử công bằng hơn. Cô thấy vui vì điều đó.

“Với điểm của em, chắc chắn sẽ lớp chuyên. Em nghĩ sẽ chọn lớp nào ?”

Thầy Lâm ngập ngừng một chút tiếp:

“Nếu em quyết định, thầy thể trao đổi với cô Hạ hoặc thầy Lương. Học kỳ em thể chuyển thẳng sang lớp 1 hoặc lớp 2.”

Kiều An im lặng. Cô lớp nào.

thẳng lúc nên ?

Với , hình như cô Hạ và thầy Lâm ưa lắm. Mỗi gặp là mặt lạnh như tiền.

Thầy Lâm thấy cô gì, liếc quanh hạ giọng:

“Thầy chỉ gợi ý thôi, em tham khảo nhé, cần để tâm quá. Em thể cân nhắc lớp 1, lớp của cô Hạ Úy.”

Kiều An ngạc nhiên, mắt mở to.

Thầy Lâm , ngượng. Ngay cả học sinh cũng thầy và cô Hạ hợp

Thầy ho nhẹ, vẫn tiếp tục:

“Cô Hạ tuy khó gần, nhưng nghiêm túc với học sinh. Tâm cô . Lớp cô điểm trung bình thấp hơn lớp 2, nhưng những học sinh nổi bật đều từ lớp cô .”

“Em là học sinh nổi bật, hợp với lớp của cô Hạ. Hơn nữa, Tề Thịnh Vinh cũng học lớp đó. Hai em… thể cạnh tranh với .”

Kiều An xong, mỉm :

“Cảm ơn thầy. Thật … ngay từ đầu năm em quyết định . Em sẽ chọn lớp của cô Hạ Úy.”

Thầy Lâm sững .

Cùng lúc đó, Đồng Kiều Bác kéo Vân Nhiên tìm Đường Linh Thành.

Đường Linh Thành trông mệt mỏi, vì học hành, vì lo đủ điểm lớp chuyên. Mắt đờ đẫn, tinh thần tụt dốc.

Vân Nhiên hỏi:

“Kiều Bác, thế?”

Đồng Kiều Bác siết chặt tay, n.g.ự.c phập phồng:

nhịn lâu lắm , chờ thi xong mới cho các !”

“Chuyện gì ?” Vân Nhiên tò mò. Thật hiếm khi thấy Kiều Bác giữ bí mật lâu như thế.

Đồng Kiều Bác hít một sâu:

“Hôm nay Bạc Lục Ly sẽ đến nhà !!!”

“Hả?” Vân Nhiên sững , “Đến nhà á?”

!” Đồng Kiều Bác nghiến răng,

“Tên đó chắc định chiếm chỗ luôn! An An thì cứ mong ngóng đến, còn thì tức điên!”

Vân Nhiên vuốt cằm:

“Vụ đơn giản … An An để tâm đến , ba cũng vẻ quý . Mà đầu, thì sẽ hai, ba… Sau mà thường xuyên đến nhà thì…”

Đồng Kiều Bác tiếp lời:

“Thì An An sẽ càng gọi nữa!!”

Vân Nhiên vỗ vai :

đây là chuyện nhà , dám chen . Cố lên nhé, đúng là “ trai che cả núi” đấy!”

“Không tình nghĩa gì hết!” Đồng Kiều Bác hất tay Vân Nhiên , sang Đường Linh Thành,

“Rạng Sáng, về phía ! An An để tâm đến như , cũng vui đúng ? Vậy thì giúp !”

Đường Linh Thành vẫn đang mơ màng, đến khi thấy Kiều Bác chằm chằm, mới tỉnh , bật dậy:

“Trời ơi! Bạc Lục Ly đến á? chuẩn đón tiếp cho tử tế!!”

Đồng Kiều Bác: “…”

Cậu cái quái gì ?

Anh túm lấy Đường Linh Thành:

“Ý ? Không giúp “đối đầu” với ?”

Đường Linh Thành lập tức gạt tay , tình em đúng kiểu “nhựa plastic”, giả trân hết sức. Cậu :

“Kiều Bác, ngốc ? An An để tâm đến như thế, mà chống chẳng tự chuốc họa ?”

“Tất nhiên là lấy lòng !!”

 

Loading...