Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 56: Cướp
Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:59:28
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Phụt!” Kiều An nhịn bật .
Cô bạn nữ cũng lúng túng, đưa lá thư . Quả nhiên, bìa ghi rõ:
[Gửi: Đồng Kiều An.]
Đường Linh Thành ban đầu ngượng, tai đỏ lên. khi hiểu cô gái gửi thư cho mà là cho Kiều An, mặt lập tức cau , giọng gắt lên:
“Không !”
Kiều An và cô gái đều sang , ánh mắt đầy khó hiểu.
Đường Linh Thành nghiến răng:
“Thầy cô rõ là yêu sớm. Ai yêu sớm thì gọi phụ lên trường!”
Anh hít một , còn cố nặn một nụ :
“Cậu cho ai nhờ đưa thư, sẽ chuyện “nhân sinh” với đó!”
Anh tưởng đang nhẹ nhàng, nhưng trong mắt cô gái thì đó là gương mặt đáng sợ. Cô hoảng hốt:
“Không… cần… để … tự với !”
Nói xong, cô chạy biến, mang theo cả lá thư.
Chỉ còn Kiều An và Đường Linh Thành, một ngơ ngác, một mặt hầm hầm.
Thấy chuyện xong, Kiều An tiếp tục học. Thật , nếu cô gái tự rút lui thì Kiều An cũng sẽ nhận thư.
Yêu đương sớm? Không chuyện đó. Học hành vẫn là quan trọng nhất!
Làm xong bài Hóa, Kiều An định thêm một đề Vật lý. Cô mở vở , bắt đầu “xoạt xoạt”.
Bên cạnh, Đường Linh Thành vò đầu bứt tai. Có thư tình cho Kiều An!!
Cũng đúng thôi, một học kỳ chăm sóc bản , cô xinh giỏi, ai mà thích?
Nghĩ đến đó, còn thấy lo hơn cả việc thích .
Anh định gì đó, nhưng Kiều An đang tập trung bài, hề để ý. Thế là đành im lặng.
Từ lúc đó đến hết tiết học, tan học, Đường Linh Thành cứ sốt ruột mà tìm cơ hội chuyện.
Cuối cùng, đến tiết tự học buổi tối, mới lên tiếng:
“Nè, chuyện hồi nãy… thấy ?”
Kiều An ngơ ngác:
“Chuyện gì? Ý là gì?”
“Thì… cái vụ thư tình !”
“À.” Kiều An hiểu , nghĩ một lúc :
“ là nên từ chối, nhưng con gái thường ngại. Lần từ chối thì vẫn nên nhẹ nhàng một chút.”
“!!!” Đường Linh Thành hít sâu:
“ đang là thư tình gửi cho !”
Kiều An: “…”
Cô trợn mắt:
“ thấy . Mà dù là thư tình thật thì cũng sẽ từ chối.”
Nói xong, cô đeo ba lô, bước khỏi lớp.
Đường Linh Thành đang thì bỗng khựng .
Khoan …
Người khác cơ hội, chẳng lẽ cũng ?
Thôi kệ, gần thì dễ cơ hội hơn. Anh sẽ chờ đến khi nghiệp cấp ba, lúc đó chắc chắn là khả năng nhất!
Nghĩ , cũng đeo ba lô, mang theo một quyển sách.
“Phải học chăm chỉ thôi. Học kỳ Kiều An chắc chắn sẽ lớp chuyên thực nghiệm, cũng theo kịp.”
—
Tối đó, Kiều An gọi video với Bạc Lục Ly như thường lệ.
Cuối tuần thì thời gian gọi lâu hơn, còn từ thứ Hai đến thứ Sáu thì chỉ 5 phút, ai lãng phí thời gian quý báu.
Nếu hôm nào bận quá thì chỉ nhắn tin báo bình an là đủ.
Tối nay, Bạc Lục Ly là gọi .
Anh dặn dò:
“An An, thời gian của chúng quý. Việc học ở trường thành, nội dung thi học thuật cũng cần ôn . Không thể để công sức đây uổng phí.”
“Vòng bán kết cả hai đều , chứng tỏ chúng chuẩn kỹ. Giờ cần củng cố kiến thức, nếu để vài ngày ôn thì sẽ quên ngay.”
Kiều An gật đầu mạnh:
“Em sẽ cố gắng!”
“Anh sẽ gửi cho em bản tổng hợp nội dung ôn thi từ , kèm theo dự đoán đề . Em tham khảo thôi, đừng phụ thuộc .”
Kiều An gật đầu, ánh mắt đầy ấm áp.
Bạc Lục Ly chỉ nhiều khi nhắc đến chuyện học. Bình thường ít .
Sau khi dặn dò xong, cũng gì thêm.
Kiều An nghĩ một lúc kể:
“Thầy Cừu vẫn như cũ, thái độ với em , giống học kỳ 1. … giống như hồi nghỉ đông.”
Bạc Lục Ly suy nghĩ :
“Không . Nếu thầy vẫn giữ thái độ như thì em cũng cần ép buộc hỏi thêm.”
Kiều An gật đầu.
“Tối nay thôi, ngủ sớm nhé, đừng nghịch điện thoại.”
Kiều An lườm một cái:
“Em chắc chắn nghịch! Anh cũng , nghịch điện thoại!”
“Ừ, nghịch.” Bạc Lục Ly mỉm .
“Chúc ngủ ngon…”
“Ngủ ngon.”
Hai gần như đồng thời mỉm với , cùng tắt máy, lên giường ngủ.
Thời gian quá quý, chỉ cần gọi video hai ba phút là đủ khiến cả hai cảm thấy vui vẻ và hài lòng.
________________________________________
Sau một ngày suy nghĩ nghiêm túc, Đường Linh Thành quyết định bàn chuyện với Đồng Kiều Bác và Vân Nhiên. Thế là trưa hôm đó, ba ăn cơm cùng .
“…Tình hình là như , chúng nghĩ cách! Sao dám thư tình cho Kiều An chứ!” Anh đầy bức xúc, như thể đây là chuyện động trời.
Vân Nhiên… Không phản ứng gì.
Đồng Kiều Bác thì :
“Chuyện đó bình thường mà. Em gái thích là chuyện dễ hiểu. Cậu cũng thíchnem còn gì. Chỉ cần khác như , ngày nào cũng bám sát bên cạnh, thì em sẽ “cướp” mất .”
Đồng Kiều Bác lo lắng vì Đường Linh Thành điều kiện , sợ sẽ “bắt cóc” Kiều An. Còn những khác thích Kiều An mà khả năng “bắt cóc” em thì chẳng thèm để tâm.
Đường Linh Thành gương mặt của Đồng Kiều Bác, đầy vẻ “Em gái giỏi lắm”, “Em gái dễ thương”, “Em gái xứng đáng yêu quý”…
Anh chỉ thấy đau răng.
Anh sang Vân Nhiên:
“Còn , thấy ?”
Vân Nhiên ăn đáp tỉnh bơ:
“Có gì . Không chỉ khác, ngay cả cũng thể. Với tính cách của Kiều An, khi nghiệp cấp ba, cô sẽ nghĩ ai yêu đương với là đang phá hoại cuộc sống của cô .”
Đường Linh Thành: “…”
Không thì thôi, chứ thấy… đúng thật.
Cô bé đó chỉ tập trung học hành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-56-cuop.html.]
“ mà vẫn thấy bực!” Đường Linh Thành hiểu khó chịu đến thế. Biết rõ cơ hội, nhưng vẫn thấy khó chịu.
Vân Nhiên ấymột cái, ánh mắt sâu xa:
“ nghĩ bực vì hai lý do. Một là vì thích Kiều An. Hai là vì dám tỏ tình, còn thì dám gì.”
Đường Linh Thành nghẹn họng. Vì… đúng là lý!
Anh hiểu rõ Kiều An. Biết tính cách của cô. Nếu nghiêm túc tỏ tình, chắc chắn cô sẽ nghĩ đang phiền cô, né tránh luôn.
Đường Linh Thành cụp mắt, ăn cơm gục mặt xuống bàn.
Đồng Kiều Bác hừ một tiếng:
“Dù là ai khác, ai phép “cướp” em gái khỏi nhà họ Đồng!”
Đường Linh Thành liếc một cái, chẳng buồn đáp.
Dù ai thể vượt mặt để “cướp” Kiều An, nhưng vẫn thấy yên tâm. Thế là… nghĩ một cách!
Anh đóng cửa lớp học.
“Anh Thành, đóng cửa ?”
“Đóng ! sợ gió lạnh, từ giờ cửa đóng!”
“ hè đến mà…”
“Hè thì sợ nóng!”
“Sợ nóng thì mở cửa chứ?”
“Cậu gì đấy?!”
“… đóng cửa đây.”
Thế là cửa của lớp 12 đóng .
Thỉnh thoảng thầy Lâm Văn Giác mở , nhưng khỏi là Đường Linh Thành đóng ngay. Anh kiên quyết cho ai cơ hội lén đưa thư tình qua cửa !
Kiều An thì đang bận học, chẳng để ý cửa đóng mở.
Có thể là trùng hợp, hoặc thể là mấy định tỏ tình đều rút lui, vì đưa thư qua cửa khác hẳn với việc gọi ngoài.
Vì , suốt một thời gian dài, ai đến đưa thư tình nữa.
Đường Linh Thành âm thầm vui mừng.
Anh thấy đúng là thiên tài!
“Đường Linh Thành, bài tập ?” Kiều An hỏi.
Đường Linh Thành: “…” Thiên tài thì cần bài tập ?
Kiều An học, Đường Linh Thành thở dài, lôi bài tập , gục xuống bàn đầy uể oải.
Thôi , thiên tài, bài tập đây.
—
Tháng Tư, kết quả thi học thuật công bố. Hầu hết học sinh vòng chung kết đều sẽ nhận một phần thưởng, dù quá xuất sắc thì cũng phần khích lệ.
Đặc biệt là nữ sinh, còn giải “Nữ sinh thành tích nhất”, một giải riêng để khích lệ các bạn nữ.
Vì thường nữ sinh giỏi Văn, còn nam sinh giỏi Khoa học Tự nhiên. Thế nên, việc Kiều An vượt qua vòng hai và chung kết gần như chắc chắn sẽ giải. Còn giải gì thì xem cô thể hiện thế nào ở vòng cuối.
Kiều An còn kịp tra kết quả thì thầy Lâm Văn Giác thông báo.
“…Vậy là em vòng chung kết.” Khi câu , thầy Lâm vẻ mặt phức tạp.
Thật sự vòng chung kết! Mà là thi học thuật môn Vật lý!
Trước đây ai cũng nghĩ Kiều An chỉ tham gia thi cho , chắc chắn sẽ loại từ vòng sơ khảo.
Ngay cả giáo viên chủ nhiệm Lâm Văn Giác cũng để ý đến cô. Thế mà hôm nay, khi danh sách vòng chung kết công bố, thấy tên Kiều An trong danh sách của lớp , đúng là một cú “vả mặt” nhẹ!
Kiều An cũng mới tin, nhưng cô quá bất ngờ. Cô chỉ gật đầu:
“Vâng, cảm ơn thầy Lâm.”
Trong đầu cô nghĩ:
[Chắc chắn Bạc Lục Ly cũng vòng chung kết . Dù thầy Cừu huấn luyện, vẫn thông minh, năng lực vượt trội. Nhiều kiến thức cô học đều là nhờ giúp.]
Kiều An hỏi:
“Thầy Lâm, em thể xem danh sách vòng chung kết ạ?”
“Được.” Thầy Lâm nhanh chóng mở máy tính, tìm danh sách.
Đầu tiên là danh sách cấp tỉnh. Sau khi xem xong, Kiều An nhờ thầy mở bảng xếp hạng quốc.
Danh sách sắp theo điểm từ cao xuống thấp. Kiều An 195 điểm, trong nhóm đầu. Còn Bạc Lục Ly đầu bảng với điểm tuyệt đối: 200.
Thứ hai là Hoàng Mẫn Quân, cũng 200 điểm. Thứ ba là Tô Trạch, cũng 200. Ngoài còn ba học sinh khác từ các tỉnh khác cũng đạt điểm tuyệt đối.
Tổng cộng sáu đạt điểm tối đa.
Kiều An vui mừng cho Bạc Lục Ly, thấy buồn cho bản . Anh là duy nhất trong danh sách đạt điểm tuyệt đối mà đến từ một trường huyện, còn năm đều đến từ các trường nổi tiếng.
là dù ở cảnh nào, Bạc Lục Ly vẫn luôn tỏa sáng.
Kiều An chạnh lòng. 195 điểm là cao, nhưng so với sáu thì vẫn kém 5 điểm.
Cô siết chặt tay, tự nhủ cố gắng hơn nữa.
Cô giữ vững tâm lý, mỉm với thầy Lâm:
“Em xem xong , cảm ơn thầy.”
Thầy Lâm gật đầu. Nghĩ một lúc, ông ho nhẹ:
“Nếu em vòng chung kết, thì ôn tập thật nghiêm túc nhé…”
Trước đây chính ông là phản đối Kiều An tham gia thi học thuật. Sau đó thấy cô chăm chỉ tài liệu, ông cũng vui. Giờ thì chính ông là động viên cô ôn tập.
là đời ai điều gì.
Thầy Lâm nghĩ thầm:
[Sau nhất định đ.á.n.h giá thấp Kiều An nữa!]
“Cảm ơn thầy.” Kiều An mỉm .
“Về lớp .” Thầy Lâm xua tay.
Kiều An rời . Cô còn cảm giác khó chịu với thầy Lâm nữa. Thầy chỉ đưa lời khuyên từ góc của một giáo viên, cô vì thế mà ghét ông .
Sau khi Kiều An rời , thầy Thạch, chủ nhiệm lớp 11 :
“A Lâm , đúng là may mắn. Lớp thường mà học sinh giỏi nhất như thế!”
Mỗi lớp đều học sinh giỏi, nhưng để một học sinh giỏi đến mức như Kiều An thì đúng là hiếm.
Dù “vả mặt”, thầy Lâm vẫn tự hào về Kiều An. Ông ngẩng cao đầu, :
“May mắn thôi, may mắn thôi.”
Thầy Thạch ghen tị mặt, tiếp tục giọng chua chát:
“Thành tích của cô bé đủ để cộng điểm . Nếu em còn giành giải quốc, thì đúng là… lời to!”
“Ha ha, may mắn thôi.” Thầy Lâm khoái chí, miệng thì khiêm tốn.
Thầy Thạch :
“Nếu em giành giải nhất, đó chọn thi Olympic quốc tế, thì thể xét thẳng lên chức danh luôn đấy!”
Câu rõ là mỉa mai.
“Chuyện đó dễ .” Thầy Lâm còn như .
Ông nếu tỏ quá tự tin, mỉa mai thì mất mặt lắm.
Không thêm lời châm chọc, thầy Lâm dậy, tay để lưng, chuẩn kiểm tra lớp.
Ông vẫn mỉm , trong lòng hài lòng vì Kiều An là học sinh lớp .
khi đến hành lang, nụ lập tức biến mất.
“Kia chẳng là cô Hạ Úy, chủ nhiệm lớp chọn ?!”
“Sao cô lớp , kéo Kiều An chuyện?!”
Chẳng lẽ… định “cướp” học sinh trắng trợn thế ?!