Xuyên Thành Em Gái Của Anh Trai Cuồng Sủng - Chương 55: Thư Tình

Cập nhật lúc: 2025-10-14 05:59:27
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vòng bán kết của kỳ thi học thuật Vật lý khó hơn vòng sơ khảo nhiều. Bài thi gồm 140 điểm lý thuyết và 60 điểm thực nghiệm, tổng cộng 200 điểm.

Nếu như lúc thi sơ khảo Kiều An vẫn còn lo lắng, thì đến vòng hai, tâm thế của cô khác.

Thời gian qua, cô thường xuyên gọi video với Bạc Lục Ly để cùng ôn lý thuyết. Phần thực nghiệm thì thầy Cừu hướng dẫn sát . Mỗi thực hành, cô hiểu sâu hơn về lý thuyết. Nhờ , cô cảm thấy khá tự tin.

Vòng thi của tỉnh vẫn tổ chức ở thành phố C. Sáng sớm, Kiều An chú Hình chở đến điểm thi.

Buổi sáng thi lý thuyết trong ba tiếng. Đề thi đúng là khó lường!

chuẩn tinh thần, nhưng khi thấy một câu lạ, Kiều An vẫn choáng. May mà đề vẫn trong phạm vi ôn tập, vượt quá chương trình cấp ba.

vài câu khiến cô đau đầu, nhưng Kiều An vẫn cố gắng hết. Cô còn kiểm tra một lượt khi hết giờ.

Giữa trưa, Đồng Kiều Bác chú Hình chở đến đưa cơm cho Kiều An. Cả nhà sợ cô ăn uống bên ngoài đảm bảo, ảnh hưởng đến buổi thi chiều.

“Uống nước ngọt ?” Đồng Kiều Bác hỏi.

Kiều An lắc đầu, nuốt miếng cơm :

“Em uống nước lọc là .”

Chiều thi thực nghiệm cũng kéo dài ba tiếng. Uống ít nước để tránh vệ sinh giữa giờ.

Khi ăn, gương mặt nhỏ nhắn của Kiều An trông như một cái bánh bao, ăn nghiêm túc.

Đồng Kiều Bác bên cạnh cô, trong lòng bỗng thấy tự hào. Cô bé đáng yêu là em gái , lúc gì cũng ngoan ngoãn dễ thương.

Một cô bé như đáng lẽ nên vui chơi hồn nhiên, mà cuối tuần chỉ thể ăn cơm trong xe…

Thế là buột miệng:

“Thật hiểu em thi học thuật, thấy mệt ?”

Kiều An liếc một cái, trả lời.

Có lẽ Bạch Chỉ Lan sợ con gái ăn đủ nên chuẩn nhiều đồ ăn.

Kiều An ăn hết, hộp cơm mà thấy khó xử.

Đồng Kiều Bác để ý thấy , vội :

“Không ăn hết thì thôi, đưa đây cho . Em tranh thủ ngủ trưa .”

Kiều An gật đầu, đưa hộp cơm cho , :

“Cảm ơn.”

Đồng Kiều Bác ngượng, tai đỏ lên. Anh nhận hộp cơm một cách thô lỗ, mặt :

“Mau nghỉ , tranh thủ thời gian.”

Kiều An mỉm .

Địa điểm thi xa khu khách sạn. Chú Hình lái xe nhà, đỗ ở một nơi yên tĩnh, bật điều hòa ấm áp.

Kiều An ăn no, cũng mệt, nên xuống ngủ trưa.

Đồng Kiều Bác trong xe, chẳng mấy chốc thấy tiếng thở đều đều của Kiều An.

Anh nhúc nhích, gây tiếng động nào.

Bên ngoài, vài đứa trẻ chạy đến chơi, ồn ào náo nhiệt.

Đồng Kiều Bác nhẹ nhàng mở cửa xe, bước xuống, khép cửa thật khẽ.

“Ồn ào cái gì, chỗ khác chơi !”

Anh vốn vẻ ngoài hiền lành, thêm vẻ mặt lạnh lùng, nên dù nhỏ, mấy đứa trẻ cũng sợ im, dám gì, cũng dám rời .

Thấy , Đồng Kiều Bác xuống, dịu giọng:

“Mấy đứa qua bên chơi , cho tiền mua đồ ăn.”

Anh móc tờ 100 tệ.

Mấy đứa trẻ dạy dỗ khá . Đứa lớn nhất lắc đầu, dẫn cả nhóm chạy .

Mấy đứa còn cũng chạy theo. Riêng một bé gái nhỏ nhất, tên là Lưu Tửu Tửu, vẫn tờ tiền với ánh mắt đầy thích thú.

“Lưu Tửu Tửu! Mau lên! Ba bảo nhận tiền của lạ! Nhanh lên, lát nữa mua kem cho!” Một bé phía gọi.

Lưu Tửu Tửu rụt tay , chạy theo , miệng gọi:

“Anh ơi, chờ em với!”

“Chờ gì mà chờ, em chạy chậm quá, lát nữa đừng ngã nhè đấy!”

“Em !”

“Em là nhất còn gì!”

Cậu bé chờ cô bé, kéo tay cô bé cùng mấy đứa khác chạy xa.

Không gian trở nên yên tĩnh.

Đồng Kiều Bác theo bóng mấy đứa trẻ, thở dài. Ánh mắt đầy cảm xúc khó diễn tả.

Kiều An hồi nhỏ chắc cũng từng như nhỉ? Chảy nước mũi, gọi “Anh ơi, ơi”, chạy theo mấy lớn…

Đáng tiếc…

Người cô chạy theo . Người chăm sóc cô lớn lên cũng . Người chơi cùng cô, từng ghét bỏ cô vì nhỏ tuổi nhưng vẫn âm thầm bảo vệ cũng .

Nếu Kiều An lớn lên ở nhà họ Đồng từ đầu, chắc chắn mối quan hệ giữa họ sẽ như bây giờ.

Cuộc sống của cô cũng sẽ vất vả như thế.

Không chỉ ba là Đồng Thương Hành và Bạch Chỉ Lan vắng mặt trong 15 năm đầu đời của Kiều An, mà ngay cả trai , Đồng Kiều Bác cũng mặt trong những năm tháng đó.

Cô để tâm đến Bạc Lục Ly nhiều hơn… cũng là điều dễ hiểu.

Đồng Kiều Bác thở dài, trong lòng một nỗi tiếc nuối mơ hồ.

Anh Kiều An hồi nhỏ trông như thế nào, lúc một tuổi, năm tuổi, mười tuổi…

từng nghịch ngợm gây chuyện ? Có từng bắt nạt nhè ? Có từng lon ton chạy theo trai ? Có từng… xem trai là hùng?

“C.h.ế.t tiệt.” Đồng Kiều Bác lẩm bẩm, đưa tay dụi mắt, để nước mắt rơi .

Anh đầu xe. Qua lớp kính, thấy rõ bên trong, nhưng tưởng tượng cô bé chắc đang ngủ say.

Anh định mở cửa xe nữa. Vừa nãy mở một , giờ mà mở nữa lỡ đ.á.n.h thức cô thì ?

Giờ nghỉ trưa ngắn ngủi, để cô ngủ một giấc thật ngon.

giờ, Đồng Kiều Bác gọi Kiều An dậy. Vừa tỉnh dậy, Kiều An còn ngơ ngác, lẽ do nghiêng nên má bên trái đỏ, mắt lờ đờ, đơ một lúc.

Anh nhịn , đưa tay xoa đầu cô một cái thật mạnh, tóc cô rối tung lên.

“Đồng Kiều Bác!!” Kiều An giật cái gối nhỏ ném .

Tên đúng là quá đáng!

Đồng Kiều Bác hề hề:

“Anh đang giúp em tỉnh táo đó! Giờ thì tỉnh đúng ? Mau dọn dẹp , chuẩn thi tiếp.”

Kiều An thở dài, trừng mắt một cái, uống một ngụm nước nhỏ, dám uống nhiều.

Cô thu dọn đồ, đeo ba lô xuống xe.

“Đồng Kiều An! Cố lên nha!” Đồng Kiều Bác thò đầu từ trong xe, mặt mày rạng rỡ.

Kiều An nhịn , đáp :

“Nói thừa! Tất nhiên là em sẽ cố gắng .”

Cô dừng một chút, tiếp:

“Trời lạnh lắm, về nhà . Thi xong em gọi chú Hình đến đón là .”

“Biết !” Đồng Kiều Bác thấy cô quan tâm, như một đứa ngốc.

Kiều An cũng mỉm , bước nhanh trường.

Buổi chiều thi thực nghiệm, Kiều An đến xem đề bốc , phòng thí nghiệm.

Mỗi phòng đều cùng một dạng thực nghiệm. Kiều An khá may mắn, bốc đề tương đối dễ.

Thật , với cô thì đề nào cũng quá khó. Trong lúc , cô chợt nghĩ: khi thầy Cừu dạy cô chỉ để thi vòng hai.

Ngay đó, cô lắc đầu, tập trung bài.

Trùng hợp là , cô và Tề Thịnh Vinh cùng bốc đề đo tiêu cự của thấu kính mỏng.

Lúc phòng thi, hai một cái, ai việc nấy.

Kiều An để ý đến khác. Trong phòng thi giám khảo chấm điểm trực tiếp, dù chỉ chiếm một phần điểm nhưng vẫn quan trọng.

Dù thấy đề dễ, cô vẫn từng bước cẩn thận, hề qua loa. Vừa thực nghiệm, ghi liệu, báo cáo.

Giáo viên qua , nhưng cô phân tâm. Một học sinh xong sớm nộp bài, nhưng Kiều An vẫn bình tĩnh tiếp.

Cô kiểm tra kỹ hai khi nộp.

Giám khảo lâu, đợi cô rời mới ghi điểm, là điểm tuyệt đối.

là tháng Tư, thời tiết vẫn còn lạnh.

Vừa khỏi phòng thi, Kiều An kéo chặt áo, thở phào nhẹ nhõm.

“Thi vòng hai cuối cùng cũng xong .”

“Đồng Kiều An.” Một giọng vang lên,

“Cậu cẩn thận quá đấy, đợi mãi.”

Kiều An ngẩng đầu, thấy Tề Thịnh Vinh.

bất ngờ, nhưng nhanh chóng lấy bình tĩnh, mỉm lịch sự:

“Cẩn thận một chút cũng , sợ sai.”

Cô dừng , tò mò hỏi:

“Cậu đợi ? Có chuyện gì ?”

Tề Thịnh Vinh đẩy nhẹ gọng kính, ngại ngùng:

“Không , chỉ trò chuyện với một chút.”

Cậu trông lịch sự, gương mặt sáng sủa, nhưng ánh mắt sắc bén, là kiểu chí tiến thủ, luôn cố gắng vươn lên.

Kiều An ngạc nhiên khi chủ động bắt chuyện, nhưng vẫn mỉm :

“Được trò chuyện với là vinh hạnh của .”

Thế là hai cùng rời khỏi điểm thi.

“Cậu bài thế nào?” Tề Thịnh Vinh hỏi.

“Cũng . Còn ?”

cũng .” Cậu , tiếp:

“Cậu thi cuối kỳ học kỳ 1 . Học kỳ sẽ cố gắng hơn nữa, cũng cẩn thận, kẻo vượt qua đấy.”

Nghe thì vẻ như đang “đe dọa”, nhưng Kiều An thấy chút hào hứng, như tiếp thêm động lực.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/xuyen-thanh-em-gai-cua-anh-trai-cuong-sung/chuong-55-thu-tinh.html.]

:

“Cậu là nhất khối , vượt qua kiểu gì?”

Tề Thịnh Vinh nhướng mày, cô, :

“Cậu thử điểm các môn tự nhiên xem, giữa hai đứa ai mới là nhất, còn ?”

“Hiện tại, đúng là đầu khối lớp 10.” Kiều An đáp nghiêm túc.

Thực khi bảng điểm công bố, Kiều An nghiêm túc xem xét thành tích khối.

Về khối tự nhiên, cô đầu, Tề Thịnh Vinh chỉ kém cô 3 điểm. Còn điểm khối xã hội thì ngược : Tề Thịnh Vinh cao, còn Kiều An thấp hơn, tụt xuống hạng 5.

Tề Thịnh Vinh đúng là giỏi thật. Cậu đầu khối, trong top 3 cả hai khối. Dù phân ban theo khối nào, cũng là nổi bật nhất.

Tuy , nhưng trong lòng Tề Thịnh Vinh vẫn xem Kiều An là 1, còn 2. Kết quả khiến bùng lên quyết tâm: học kỳ nhất định giành vị trí đầu!

Khi về kỳ thi học thuật, Tề Thịnh Vinh chia sẻ:

“Lần trường nhiều tham gia lắm. Mấy đàn lớp 12 như Hoàng Mẫn Quân và Tô Trạch của Nhất Trung đều đặt mục tiêu là Olympic quốc tế.”

Kiều An bất ngờ, nghiêng đầu hỏi:

“Còn thì ?”

?” Tề Thịnh Vinh , “ chỉ cần giải là . định theo ngành Vật lý, thi cho vui thôi.”

Cậu thoải mái. Kiều An cũng hỏi thêm vì học Vật lý mà vẫn thi.

Hai trò chuyện về phía cổng trường.

Từ xa, Kiều An thấy Đồng Kiều Bác.

Anh đang cùng hai bạn nữ, vẻ mặt chán nản, trả lời qua loa.

Vừa thấy Kiều An và Tề Thịnh Vinh , lập tức bỏ mặc hai bạn nữ , chạy nhanh tới.

“Nè! Đồng Kiều An! Lại đây!” Anh gọi to từ xa.

Kiều An bất lực, sang với Tề Thịnh Vinh:

nhé.”

“Ừ, hẹn gặp .” Tề Thịnh Vinh mỉm lịch sự.

“Hẹn gặp .”

Nói xong, Kiều An về phía Đồng Kiều Bác, bước chân bình thản.

Khi hai gặp , Đồng Kiều Bác khoác vai cô, nheo mắt Tề Thịnh Vinh:

“Ai ? Sao em cùng ?”

“Bạn học thôi.” Kiều An đáp.

“Ừm.” Đồng Kiều Bác gãi mũi, thể cấm em gái giao tiếp với bạn nam cùng tuổi.

nghĩ một lúc, vẫn lên giọng cảnh báo:

“Không yêu sớm! Tránh xa Đường Linh Thành !”

Kiều An: “…”

“À mà lớp em đổi chỗ ?”

Kiều An: “…”

“Anh hỏi đấy!”

“Có đổi.” Kiều An đáp, nhưng thực đổi.

Ngay khi khai giảng, thầy Lâm Văn Giác gọi Kiều An văn phòng, hỏi cô với ai, ở vị trí nào. Cô vẫn ở dãy cuối, với ai cũng .

Cô thích cuối lớp vì gian riêng để học, thầy cô soi quá kỹ, thoải mái hơn.

quen ở đó suốt một học kỳ.

Ban đầu thầy Lâm đồng ý, nhưng thấy cô kiên quyết nên đành chấp nhận.

Thầy vốn để Đường Linh Thành tiếp tục cùng Kiều An, nhưng hiểu khi xếp chỗ, hai vẫn cùng ở dãy cuối.

Kiều An cũng đành chịu.

Đồng Kiều Bác rõ ràng hiểu lầm, thở phào:

“Vậy thì . Rạng Sáng là khó đoán, em nên tránh xa . Với cái vẻ ngoài đó, bao nhiêu bạn gái vây quanh, em tránh xa cho an .”

Kiều An: “…”

nhịn :

“Anh cũng mà, nãy hai bạn nữ vây quanh còn gì.”

“Anh khác! Anh nghiêm túc hơn nhiều!” Đồng Kiều Bác phản bác.

“Tùy cũng , miễn vui là .” Kiều An đáp, giọng đầy bất lực.

Hai cùng về phía xe.

Đồng Kiều Bác vẫn tiếp tục luyên thuyên:

“Thật đấy, rõ ràng với các bạn nữ. Ai thích , đều thẳng, như Đường Linh Thành!”

“Dù em cũng nên tránh xa , !”

Kiều An mà chỉ thở dài. Dù cô tình cảm gì với Đường Linh Thành, nhưng thật: từ vụ của Đồng Giai Vận, luôn giữ cách với các bạn nữ, để ai cơ hội hiểu lầm.

Cô đoán nếu ai tỏ tình, sẽ lạnh lùng từ chối ngay, giống như Đồng Kiều Bác tưởng tượng.

Và đúng như cô nghĩ, ngày hôm bằng chứng xác thực.

Cuối tuần là vòng bán kết thi học thuật Vật lý, hôm là thứ Hai.

Học kỳ mới bắt đầu, tuy nhịp học chậm nhưng cũng quá căng thẳng.

Kiều An ở chỗ, chăm chú sách. Không chỉ học Vật lý, cô còn ôn cả các môn khác, dám lơ là.

Sau bữa tối, Đường Linh Thành ôm quả bóng rổ về lớp.

Mồ hôi nhễ nhại, xuống cạnh Kiều An, tươi:

“Nè, Kiều An, uống nước ?”

“Không.” Kiều An ngẩng đầu.

Đường Linh Thành nghĩ một lúc :

“Vậy cũng uống. định đăng ký lớp chuyên thể thao, nên hạn chế nước ngọt, uống nước lọc cho khỏe.”

Kiều An ngạc nhiên, dừng bút, ngẩng đầu :

“Cậu quyết định ?”

“Ừ!” Anh gật đầu mạnh, “Quyết định . Cảm ơn gợi ý! Nhìn học chăm thế, Kiều Bác với Vân Nhiên cũng giỏi nữa, thể tụt phía .”

“Tốt lắm.” Kiều An mỉm , cúi đầu tiếp tục bài.

Đường Linh Thành liếc Kiều An từ bên cạnh. Ngũ quan của cô hài hòa, góc nghiêng cũng cực kỳ tinh tế: sống mũi cao, nhỏ nhắn, đôi môi mỏng nhưng , hàng mi dày và cong…

Anh một lúc, tim bắt đầu đập loạn.

Một hồi , bất ngờ hỏi nhỏ:

“Kiều An… thấy thế nào?”

Kiều An đang tính toán bài tập, giọng quá nhỏ nên cô rõ. Cô ngẩng đầu, đầy nghi hoặc:

“Cậu gì cơ?”

“Không… gì…” Đường Linh Thành lắp bắp.

lúc đó, cửa bước .

“Đường… Bạn học Đường.” Một giọng nữ nhỏ nhẹ vang lên.

Cả hai . Là một cô gái mặt tròn, dễ thương.

Thấy chú ý, mặt cô đỏ bừng. Cô rụt rè lấy một phong thư màu hồng nhạt:

“Cái … Bạn học Đường, cho !”

Nói xong, cô đưa thư định chạy .

Đường Linh Thành cau mày:

“Khoan !”

khựng , lo lắng .

Rõ ràng là cô thích Đường Linh Thành. Từ khi Đồng Giai Vận chuyển trường, đều bên cạnh còn ai “đáng gờm” nữa.

Những cô gái từng thích giờ mới dám lấy hết can đảm để tỏ tình.

Phần lớn học sinh đều tập trung học, dù tình cảm cũng giấu kín. cũng thử một , để tiếc nuối.

Giọng Đường Linh Thành lạnh tanh, trả lá thư, gương mặt nghiêm túc từng thấy:

thích. Cậu đừng thích nữa, sẽ khiến thấy phiền. Từ giờ đừng thư tình cho , cũng đừng để ý đến nữa.”

“Một lời từ chối thẳng thừng, lạnh lùng đến mức phũ phàng.”

Quả nhiên, cô gái đáng yêu đỏ hoe mắt, cầm thư chạy .

May mà hai ở dãy cuối, chuyện nhỏ tiếng nên ai để ý.

Sau khi cô gái rời , Kiều An mới sang:

“Cậu thế quá đáng ?”

Còn câu “ thích”, Kiều An chỉ nghĩ là cho .

Đường Linh Thành nghiêm túc đáp:

thích cô , cũng định thích. Nên rõ ràng. Thà thẳng một còn hơn để rắc rối .”

Kiều An thở dài trong lòng. là chuyện của Đồng Giai Vận để ảnh hưởng tâm lý nhỏ.

“Nếu còn ai tỏ tình nữa, vẫn sẽ thẳng như .” Đường Linh Thành siết chặt tay, kiên quyết.

“Ơ…” Lại một giọng vang lên từ cửa.

Cả hai . Là một cô gái thanh tú, tay… cũng cầm một phong thư.

Đường Linh Thành cau mày, :

nhận thư tình, cũng sẽ thích . Mang về !”

Cô gái sững , lắp bắp:

“Ơ… Ơ…”

Đường Linh Thành bắt đầu cáu:

“Cậu hiểu tiếng ?”

Cô gái vội vàng giải thích:

'"Không… ! tìm chỉ giúp một đàn khóa chuyển thư cho bạn học Đồng Kiều An!"

Kiều An: “…”

Đường Linh Thành: “???”

 

Loading...